Thâm Tàng Bất Lộ

Chương 39: Người tốt




Cố Tứ lang đang gặp một người cách đó không xa, Cố Quốc công kêu hắn tới hỗ trợ xử lý chút chuyện.
Bởi vì quán ăn kia có không ít người tụ tập, trong đó cũng có huynh đệ quen biết Cố Phong Giản, cho nên sau khi nhìn thấy hắn, người đó lập tức chạy tới báo tin.
Cố Tứ lang vừa mới đi ra tửu quán đã bị một nam tử quen mặt chặn lại.
Người nọ túm lấy hắn, vội la lên: “Cố Tứ lang! Phía trước có người nói thấy Ngũ đệ ngươi, hắn đang mắng người khác đấy!”
Cố Tứ lang hỏi: “Ai? Ta muốn biết có những ai? Hay lại là đám người không có mắt Quý Vũ Đường?”
“Không phải! Một đám người rất đông! Bọn họ đã tụm thành một chỗ, luân phiên tranh luận với hai người bọn họ! Nếu như ngươi muốn biết chính xác là ai, thì ta cũng không thể nào kể tên được.” Nam tử nhớ lại điều gì, hắn vỗ tay, nói: “A! Đi cùng Ngũ đệ ngươi còn có Tống Tam nương. Nàng ấy trực tiếp đổ một bình trà lên người đối phương, lúc này nàng chính là người đang ầm ĩ với người ta. Ta thấy nguy hiểm, sợ bọn họ lại đánh nhau, nên đang muốn đi tới Cố gia tìm ngươi đây!”
Bỗng nhiên Cố Tứ lang phẫn nộ: “Vừa nhìn Tống Tam nương đã biết tính tình nàng ấy rất tốt, giờ còn có thể ép nàng ấy ra tay thì đám người kia quá vô liêm sỉ rồi! Có phải muốn bắt nạt Cố gia ta khi không có người ở đó hay không?”
Cố Tứ lang tìm kiếm một lần ở mấy chỗ lân cận, sau khi mượn một cây gậy của người bán hàng rong bên cạnh, hắn vắt nó ở sau lưng rồi chạy như bay về phía trước.
“Ngũ đệ, đệ ráng kiên trì, Tứ ca sẽ tới nhanh thôi!”
Lúc Tứ ca đến thì trò hay đã tàn.
Đồ vật đã được dọn dẹp sạch sẽ, bàn ghế được sắp xếp lại một lần nữa. Nhóm nho sinh lại tụ thành một chỗ, bọn họ rên rỉ vì cay đắng mình đã ăn phải: “Làm sao mà Tống Tam nương lại dũng mãnh như vậy chứ?”, “Nàng ta ở biên quan thì làm sao có thể đọc nhiều sách như vậy?”, “Rốt cuộc là ai truyền lời nói đó? Lại hại ta thật khổ!” Làm chúng ta vô cùng mất mặt.
Cố Tứ lang nhanh chóng tìm tòi một lần, không phát hiện tung tích của Ngũ đệ mình, hắn thuận tay kéo một người, mặt mang theo sát khí, hỏi: “Ngũ đệ ta đâu?”
“Cố, Cố Ngũ công tử?” Nho sinh xui xẻo đó bị hắn dọa, hắn nói lắp ba lắp bắp: “Hắn đã đi từ sớm rồi mà.”
Cố Tứ lang chất vấn: “Các ngươi có đánh người không? Đừng nói là hắn kích động các ngươi đánh hắn đấy!”
Người nọ cả giận: “Là bọn họ mắng mọi người một hồi, sau đó lại tự chạy đi! Chúng ta đều là người đọc sách, sao có thể tùy tiện ra tay được?”
Cố Tứ lang nghe vậy thì vừa lòng, trên mặt vẫn duy trì sự hung tợn, hắn nói: “Đúng là không ra tay tùy ý, nhưng lại lấy nhiều hiếp ít! Ngươi nói lời này không cảm thấy ngượng hả? Hắn đi hướng nào?”
Thư sinh chỉ phương hướng, Cố Tứ lang buông đối phương ra, đang định đuổi theo, thì chưởng quầy chạy ra từ phía sau, liên tục hô: “Khách quan chậm đã! Tạm thời dừng bước!”
“Ngươi kêu ta?” Cố Tứ lang xoay đầu lại, hắn nói trước, “Nếu như đồ bị hỏng thì kêu bọn hắn bồi thường, không liên quan gì đến ta.”
“Không! Không phải là đồ đạc.” Chưởng quầy chỉ vào chỗ ngồi trong góc nói, “Ngũ đệ ngài đã gọi một bàn đồ ăn nhưng còn chưa có trả tiền thì đã đi mất rồi. Hiện giờ đồ ăn đã được chuẩn bị một nửa, số bạc này nên giao cho ngài trả chứ?”
Cố Tứ lang hồ nghi nhìn qua. Cái gọi là một nửa chính là đồ ăn đã bày ra gần kín mặt bàn. Còn toàn là những món ăn chắc bụng mắc tiền, màu sắc bóng nhẫy, thơm ngon mê người.
Chưởng quầy đưa hóa đơn cho hắn xem, cũng xòe tay chờ trả tiền.
Cố Tứ lang nhìn con số thì không khỏi há hốc mồm.
Ngũ đệ, sao đệ có thể làm như vậy?
………………..
Tống Sơ Chiêu chạy một trận đón gió, chạy đến độ toát hết mồ hôi nhưng không hề mệt mỏi. Thế mà ngược lại, nhiều phiền muộn trong lòng ngực bị đánh tan không ít, nàng cảm thấy có một sự vui sướng không nói nên lời.
Nàng nghe tiếng tiểu thương rao hàng xung quanh, theo bản năng sờ vào túi tiền của mình, thì mới phát hiện mình vẫn còn nắm lấy tay của Cố Phong Giản, thế là nàng vội vàng buông ra.
Cố Phong Giản tuy rằng chạy một trận, nhưng giờ phút này hơi thở của hắn lại ổn định, hô hấp vẫn bình thường. Hắn rốt cuộc phát hiện có cơ thể khỏe mạnh là một chuyện rất thoải mái.
Lúc trước hắn thật sự là lười biếng, nên tăng cường rèn luyện mới phải. Nếu không thì sau này trở lại cơ thể mình, lại chạy một đoạn với Tống Sơ Chiêu, đối phương còn chưa làm nóng xong thì mình đã nằm sấp xuống trước rồi, vậy thì thật là xấu hổ.
Tống Sơ Chiêu chưa phát hiện việc hắn đang tự hỏi mình, nàng hưng phấn nói: “Cố Ngũ lang, ngươi đúng là lợi hại, thật sự có thể nói đến độ bọn họ á khẩu, không trả lời được! Ta còn tưởng rằng bọn họ sẽ tiếp tục giả ngu, ra vẻ không biết!”
Tống Sơ Chiêu nở mày nở mặt nhưng cũng không quên quở trách mấy người kia: “Ai ta cũng có thể nói đạo lý, vậy mà hết lần này tới lần khác lại gặp mấy kẻ thích lén tráo đổi khái niệm, không thèm nói đúng sai. Giống như chỉ cần đề cập đến lời nói của thánh nhân, thì bọn họ sẽ nhất định cho là đúng. Nhưng thánh nhân còn nói mình không phải là thánh nhân, thì làm sao mà bọn họ lại không tự mình biết mình dù chỉ là một chút cơ chứ?”
Cố Phong Giản cười: “Nếu như bọn họ giả vờ không hiểu ý người khác, ta sẽ dùng những từ mà bọn họ có thể hiểu được, trước sau gì thì cùng lắm là chụp mũ mà thôi, ai dám nói gì?”
Đế đối phó đám đồ đệ mua danh chuộc tiếng, tự nhiên có phương pháp khiến bọn hắn câm miệng.
Tống Sơ Chiêu dùng tay so sánh, nàng khích lệ: “Mỗi người đều có thể chụp mũ người khác, nhưng mà cũng không chụp ngay thẳng như Ngũ lang ngươi, chụp đến kín mít, chụp đến sảng khoái! Vì sao ngươi chụp mũ lại có thể chụp đẹp đến mức như vậy!”
Cố Phong Giản thấy nàng dùng cách khen mới mẻ như thế, hắn nói trong sự hưởng thụ: “Còn gì nữa không?”
Không chút do sự, Tống Sơ Chiêu lại đẩy sang một tràng nữa cho hắn: “Chủ yếu bởi vì năng lực của bọn họ không bằng ngươi! Tuy nói văn không phân biệt đệ nhất, nhưng văn cũng có điểm mạnh và yếu. Nếu như so sánh ngươi với bọn họ, thì cao thấp có thể phân biệt dễ dàng! Ngũ lang ơi Ngũ lang à, ngươi đúng là Ngũ lang tốt của ta!”
Cố Phong Giản cười nhẹ, hắn vừa gật đầu vừa ừ hử: “Ừm. Phải không?”
Tống Sơ Chiêu cân nhắc lại, cảm thấy một câu cuối của mình hơi lỡ lời, thừa dịp Cố Phong Giản còn chưa phản ứng lại, nàng đã nhanh chóng đổi đề tài: “Thế nhưng ta biết rằng ngày thường ngươi cũng không phải là người tranh cường háo thắng. Lần này ngươi ra mặt thuần túy là vì cho ta hết giận. Cảm ơn ngươi!”
Cố Phong Giản nói: “Ngươi không muốn làm ta khó xử, thì ta hiển nhiên cũng không muốn ngươi bị người ta ức hiếp trước mặt ta.”
Tống Sơ Chiêu xua tay nói: “Ta không có bị ăn hiếp đâu, ta chỉ cảm thấy không cần thiết cãi nhau với bọn họ mà thôi. Những người như vậy thì mắng cũng không tỉnh ra, mà lại nhiều đến mức đếm không xuể, nên cứ coi bọn họ như đám cỏ dại phiền phức bên đường, ta cũng đâu thể vừa thấy một ngọn cỏ thì đã giẫm ngay lên được.”
Cố Phong Giản hỏi: “Vậy hiện tại ngươi có vui vẻ không?”
Tống Sơ Chiêu cười to: “Vui vẻ chứ! Ta cười đến độ mặt cũng muốn chuột rút cả rồi!”
Cố Phong Giản gật đầu: “Chứng minh rằng ngươi vẫn muốn mắng bọn họ.”
Tống Sơ Chiêu khựng lại, cười hì hì phụ họa: “Nói như vậy cũng không sai! Đó là chỗ hữu ích duy nhất của bọn họ.”
Hai người đi sát vào ven đường, đi lang thang không có mục tiêu về phía trước.
Tâm tình của Tống Sơ Chiêu vẫn chưa thể hồi phục được, chưa được một lát thì lại hào hứng nghiêng người nói với người bên cạnh: “Thật ra, ta càng không ngờ rằng ngươi sẽ gây chiến với những người đó chỉ vì mấy lời nói linh tinh. Ta còn tưởng rằng không có gì có thể quấy nhiễu được ngươi, một người thẳng thắn vô tư, tự do phóng khoáng, không gì có thể trói buộc được.”
Cố Phong Giản nhướng mày: “Thất vọng rồi? Hiện tại không còn cảm thấy ta là người tốt?”
“Làm gì có!” Tống Sơ Chiêu nhón chân, đưa tay qua đầu giải thích: “Ban đầu cảm thấy ngươi giống như tiên giáng trần, nay lại thấy ngươi cao lớn uy nghiêm đó!”
Biểu hiện của Cố Phong Giản luôn quá bình tĩnh, ngay cả việc tráo đổi thân thể với Tống Sơ Chiêu kỳ quái như vậy, mà cũng không thấy hắn hoảng loạn bao nhiêu, thậm chí cũng thản nhiên đối mặt với các loại bất bình trong Tống gia. Có lần Tống Sơ Chiêu còn cảm thấy ngay cả khi núi Thái Sơn sập trước mặt thì Cố Phong Giản cũng không nhăn mày dù chỉ một cái.
Cố Phong Giản nói: “Cùng lắm thì ta cũng chỉ là một người tầm thường mà thôi.”
Nếu Thái Sơn sập trước mặt hắn thì có khả năng hắn sẽ không nhíu mày, rốt cuộc thì Thái Sơn có liên quan gì đến hắn?
Cố Phong Giản nói: “Thấy ngươi bị người khác ức hiếp, bị chửi bới, bị phá hỏng tâm trạng thì ta sẽ không vui. Nếu như ta không vui thì hiển nhiên ta sẽ tức giận. Tính tình của ta cũng không tốt như ngươi tưởng đâu.”
Cố Phong Giản cho rằng sau khi Tống Sơ Chiêu nghe được thì sẽ hỏi một câu “Vì sao?”, kết quả là Tống Sơ Chiêu chỉ nhìn hắn thật sâu trong chốc lát, vẻ mặt thay đối thất thường. Sau khi hoàn thành những chuyển biến cảm xúc phức tạp trong lòng, nàng chỉ nói một câu: “Cố Ngũ lang, ngươi đúng là một người tốt mà!”
Cố Phong Giản: “……” Hắn đã nghe những lời này đến mức mệt mỏi
Đúng lúc này thì bụng Tống Sơ Chiêu bỗng nhiên kêu lên hai tiếng.
Cố Phong Giản dường như chịu thua: “Ngươi đói bụng rồi.”
Tống Sơ Chiêu nhớ tới một bàn đồ ăn của mình, nàng thở dài trong sự tiếc nuối: “Ây dà, nói là mời ngươi ăn cơm, rốt cuộc lại không ăn được.”
Mùi thơm của mì dầu vừng ven đường và mùi của đồ ăn hòa quyện với mỡ heo cùng nhau thổi đến, làm cho nàng càng thêm thèm thuồng. Nàng cảm thấy dường như đã lâu rồi mình chưa được ăn đồ ăn ngon.
Cố Phong Giản nói: “Nếu như ngươi muốn mời ta ăn cơm thì ăn cái gì cũng không sao cả, chỉ cần không có người quấy rầy là tốt rồi, ta cũng sẽ lẳng lặng ngồi ăn cơm với ngươi.
Lúc Cố Tứ lang tìm được bọn họ, thì hai người đã ngồi ở một quán ăn nhỏ ven đường.
Trong tay từng người cầm một cái bánh rán, gần đó có chén canh nóng, ở chính giữa còn có một dĩa vịt quay sáng bóng. Vừa ăn vừa uống còn chơi rất thú vị.
Cố Tứ lang ngồi vào chỗ trống, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt hắn nghiêm túc chờ hai người họ giải thích.
Rốt cuộc thì Tống Sơ Chiêu chỉ liếc mắt nhìn hắn, cũng không nói một tiếng chào hỏi, nàng tiếp tục cúi đầu ăn.
Cố Phong Giản cũng mặc kệ xem như không thấy, hắn chỉ yên lặng xé cái đùi cuối cùng còn sót lại của con vịt rồi bỏ vào chén của Tống Sơ Chiêu.
Cố Tứ lang: “……”
Hai người các ngươi được lắm.
Làm như ta muốn cướp nó vậy.
Nhưng mà không phải ta chính là tứ ca của hai người sao? Sao lại cướp được? Bộ ta không cần thể diện hay sao?
Cố Tứ lang tức giận: “Ngũ đệ, tốt xấu gì thì đệ cũng chú ý đến ta có được không? Ta là một người lớn như vậy, mà đệ cũng có thể giả vờ không thấy hay sao?”
Tống Sơ Chiêu nói thành thật: “Chuyện này tất nhiên là không được rồi, nếu như vậy chẳng phải sẽ làm ngươi phát hiện hay sao?”
Cố Tứ lang: “Đệ có biết ta vừa mới tới chỗ nào không?”
Tống Sơ Chiêu: “Làm sao ta biết? Ngươi lại không nói với ta.”
“Ta nghe người ta nói đệ đánh nhau với người khác nên vội vã chạy tới cứu đệ!” Cố Tứ lang vỗ lên bàn, “Một bàn đồ ăn của đệ là do ta dùng bạc của mình để trả đấy!”
Tống Sơ Chiêu cuối cùng ngừng tay, nàng hỏi trong sự chờ mong: “Vậy đồ ăn đâu?”
Cố Tứ lang: “Đưa về nhà rồi!”
Tống Sơ Chiêu thất vọng.
Đưa về nhà, Cố phu nhân nhất định sẽ không cho nàng ăn những món thịt dầu mỡ đó.
Cố Phong Úy rất bi thương. Hắn đã nhìn ra, hắn còn không được yêu thích bằng món ăn nữa.
Ăn qua loa xong bữa trưa, Tống Sơ Chiêu chuẩn bị đưa Cố Ngũ lang về nhà. Nếu như về muộn, sợ rằng tay mình sẽ bị Hạ lão gia xé nát mất, mặc dù Kim Ngô Vệ xung quanh đã rất quan tâm đến bọn họ.
Sau khi đi một vòng đến Hạ phủ, Tống Sơ Chiêu mới về nhà cùng với Cố Tứ lang. Một đường này Cố Tứ lang cứ hỏi về chuyện cãi nhau với mấy nho sinh kia. Đáng tiếc là Tống Sơ Chiêu không nhớ rõ mấy lời nói của Cố Phong Giản, lại xấu hổ khi nhắc lại, nên nàng chỉ nói có lệ với hắn.
Cố Tứ lang cảm thấy mình bị đệ đệ ghét bỏ, trong lòng hắn có sự đau buồn không nói thành lời.
Đợi đến lúc hai người về đến phủ Quốc công, nửa bàn đồ ăn ở chỗ quán nọ cũng được đưa về nhà.
Cố phu nhân thấy Cố Tứ lang thì bắt lấy hắn, bà hỏi: “Tứ lang, con mua nhiều đồ ăn về như vậy làm gì? Không lẽ đầu bếp ở Cố phủ chúng ta lại kém hơn bên ngoài hay sao? Còn toàn là món đầy dầu mỡ như vậy, ta đã nói con nên ít ăn lại bao nhiêu lần rồi!”
Cố Tứ lang nói: “Là Ngũ đệ mua!”
“Tất cả chỗ này đều là thịt, mà Ngũ đệ con lại không thích ăn thịt, làm sao nó có thể mua mấy thứ này?”, Cố phu nhân xụ mặt, “Cố Tứ lang, con như vậy là không đúng! Nói dối thì thôi đi, còn đổ oan cho Ngũ đệ!”
Cố Tứ lang tức giận đến đau đầu.
Tại sao hắn lại oan như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.