Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 180:




Lên lớp 12, thời gian của Tô Chi và Lục Úc rất eo hẹp. Ngoại trừ việc học, bọn họ còn tham gia đủ loại thi đấu.
Cả hai đều thích thử thách khó khăn, đột phá chính mình.
Trong mười mấy năm ngắn ngủi, hai người đã giành được thành tích đáng kinh ngạc, nhận được rất nhiều huy chương.
Thỉnh thoảng trên TV cũng sẽ xuất hiện bóng dáng của bọn họ, được khen là con nhà người ta.
Cũng vì thế họ thu được một lượng lớn người hâm mộ, không chỉ fan học hành, còn có fan nhan sắc, mỗi ngày đều gọi bạn trai hoặc bạn gái bên dưới Weibo.
Lục Úc trực tiếp dùng nick chính trả lời fan nào đó, “Đây là bạn gái của tôi.”
Anh vẫn cảm thấy không đủ, kéo Tô Chi cùng, “Đây là bạn trai của tôi.”
Hai học bá lần lượt xuống sàn, lại thu hút rất nhiều fan đẩy thuyền cặp đôi.
Chỉ đáng tiếc bọn họ không thể hiện tình cảm trên Weibo như trước nữa.
Bọn họ chỉ thể hiện trước mặt Tô Quân Bạch, trêu chọc khiến Tô Quân Bạch thường xuyên phẫn nộ nhưng vẫn phải chịu đựng.
Ai bảo anh cần nhờ bọn họ chứ?
Cuối tuần này là sinh nhật của Sát Lệ Na, Tô Quân Bạch muốn tỏ tình với cô trong bữa tiệc sinh nhật, cho cô một kỷ niệm khó quên.
Địa điểm được chọn ở phòng KTV riêng, căn phòng trang trí rất đẹp, lựa chọn kiểu mát mẻ mà Sát Lệ Na thích.
“Anh hai, ý kiến này của anh hay đó!” Tô Chi nghe thấy ý kiến của anh thì gật đầu, “Anh nhất định sẽ tỏ tình thành công, cố lên!”
Cuối cùng cô cũng biết lý do mà anh hai không tỏ tình là gì rồi, do nghĩ rằng Sát Lệ Na đã có người mình thích.
Nhưng anh không biết, người mà đối phương thích chính là bản thân anh.
Anh hai ngốc này của cô.
Tô Quân bạch vẫn hồi hộp lắm. Anh vuốt tóc, “Thế nào? Em gái, anh như này có đẹp trai không?”
“Đẹp trai, anh đẹp trai nhất.” Tô Chi khen anh, “Quét sạch tất cả tiểu thịt tươi trong giới giải trí.”
“Vẫn là em gái biết nói chuyện.” Tô Quân Bạch tràn đầy lòng tin, anh ở một bên luyện tập chốc nữa tỏ tình phải nói thế nào.
Tuần này Tô Cảnh Chu cũng trở về, đúng lúc gặp phải cảnh em trai ngốc tỏ tình. Làm sao có thể vắng mặt chứ?
Tử Nhan không có việc gì cũng đến đây cùng, giúp bơm bóng bay.
Sau khi trang trí căn phòng xong, Sát Lệ Na cũng đến như kế hoạch, không ai nói với cô chuyện Tô Quân Bạch sẽ tỏ tình. Vì thế khi bước vào phòng nhìn thấy hoa tươi và bóng bay đầy phòng, cô sững sờ một lúc.
“Cậu làm gì đây?”
Căn phòng trang trí xinh đẹp lại long trọng như vậy.
Bản thân Tô Quân Bạch cũng rất đẹp, ngay cả mái tóc của anh cũng tinh tế hơn trước.
“Đón sinh nhật cho cậu mà, cậu thích chứ?”
Đây đều là trang trí dựa theo thẩm mỹ của cô. Tô Quân Bạch bỏ không ít tâm tư vào mấy thứ này.
Sát Lệ Na quan sát một phen, không thể kìm nén nụ cười giương lên trên khóe môi, “Ừm, đẹp lắm.”
Nhận được câu trả lời của cô, trái tim của Tô Quân Bạch vì lo lắng không yên mà trở nên vui vẻ, khắp người đều phát ra sự vui sướng.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Tô Quân Bạch tặng cho cô một bó hoa hồng và một hộp quà tinh xảo.
“Cảm ơn.” Sát Lệ Na nhận lấy món quà, nhìn thấy trong bó hoa hồng còn bỏ một tấm thẻ.
Cô lấy ra, “Đây là gì?”
“Cậu mở ra xem thử đi.” Hai tay Tô Quân Bạch bắt lấy nhau.
Sát Lệ Na vừa nghe thấy thì phấn khởi, mở tấm thẻ ra, phát hiện trên tấm thẻ viết một bài hát.
Tên bài hát là “Anh và em”, lời bài hát rất hay, rất gieo vần, cũng phù hợp để tỏ tình.
Sát Lệ Na rất thông minh, kết hợp với những thứ mà cô nhìn thấy và biểu hiện của Tô Quân Bạch, có lẽ biết rõ suy nghĩ của đối phương.
“Đây là cậu viết sao?”
“Đúng vậy.” Tô Quân Bạch lập tức nói, “Tôi hát một bài cho cậu nghe.”
Anh đã học ghi-ta và vài nhạc cụ khác, thiên phú về mặt âm nhạc cũng không tồi.
Sát Lệ Na gật đầu, ngồi trên sô pha, chờ anh vừa đàn vừa hát.
Cô từng nghe bài hát mà Tô Quân Bạch đã hát lúc biểu diễn văn nghệ ở trường, giọng hát rất hay, cảm giác sân khấu cũng rất mạnh.
Tô Quân Bạch cầm đàn ghi-ta chuẩn bị trước, ngồi trên sân khấu, đèn ở trong phòng đột nhiên tắt, chỉ để lại một chiếc đèn.
Ngón tay Tô Quân Bạch gảy dây đàn, âm thanh lưu loát và tươi đẹp phát ra từ đàn ghi-ta, mang lại cho người khác một loại thính giác hưởng thụ.
Đặc biệt là sau khi anh mở miệng hát, ngay cả không khí cũng ngừng lại, chìm đắm trong thế giới của anh.
Hai tay Sát Lệ Na ôm mặt nhìn anh. Có ai đó nói rằng nghe nhạc là một loại hưởng thụ, lời nói này đúng là không sai.
Nghe người mà mình thích hát cho mình là một loại hưởng thụ gấp bội, bây giờ cô hoàn toàn cảm nhận được rồi.
Tô Quân Bạch hát một bài xong. Sát Lệ Na nỗ lực vỗ tay khen, “Hay lắm, thật không ngờ cậu còn có tiềm năng làm ca sĩ.”
“Bình thường thôi, ngày thường tôi phát huy tốt hơn hôm nay.” Vừa rồi Tô Quân Bạch thực sự có chút căng thẳng, nửa đoạn sau mới bước vào trạng thái.
“Vậy sao?” Sát Lệ Na cười hỏi, “Vậy sau này vẫn có thể thường nghe thấy cậu hát chứ?”
Yêu cầu này của cô, Tô Quân Bạch đương nhiên vui vẻ đồng ý, “Tất nhiên có thể rồi. Cậu muốn nghe bất cứ lúc nào cũng được, nhưng mà chúng ta…”
Sát Lệ Na hỏi, “Nhưng mà cái gì?”
“Là cộng sự tốt trong học tập, là bạn bè.”
Sau khi Tô Quân Bạch nói xong thì muốn tắt bản thân một cái. Nói cái gì vậy, không phải muốn tỏ tình sao? Căng thẳng quá rồi.
“Sát Lệ Na, tôi có lời muốn nói với cậu.”
Sát Lệ Na tươi cười gật đầu, “Cậu nói đi, tôi nghe đây.”
“Thì là… Tôi…”
Tô Quân Bạch sắp sửa nói ra thì cửa phòng bị gõ vang.
“Làm phiền một chút, bánh kem mà các bạn đặt đến rồi, có tiện mang vào không?”
Thật vất vả bầu không khí mới được tạo ra ngay lập tức bị phá vỡ.
Tô Quân Bạch vò đầu, “Bánh kem đến rồi, tôi đi mở cửa.”
Không chỉ anh cảm thấy bánh kem đưa đến không đúng lúc, bốn người trốn trong vách cũng thở dài không nói nên lời.
Cơ hội tốt như thế, Tiểu Bạch không nắm bắt tốt. Cứ bày ra tư thế mặt dày trước đây của anh thì nhất định có thể thành công.
Tô Quân Bạch đặt bánh kem lớn hai tầng, phía trên vẽ ảnh chân dung của Sát Lệ Na. Cô giẫm trên ván trượt, đang cầm huy chương vàng.
Tô Quân Bạch cắm vào 17 ngọn nến, thắp từng cái một.
Đèn trong phòng lại tắt.
“Cậu ước một điều đi.”
Sát Lệ Na đan hai tay vào nhau, nhắm mắt lại, một phút sau mở mắt ra.
“Nghe nói sinh nhật có thể ước 3 nguyện vọng. Tôi đã ước một cái rồi, còn lại hai cái cho cậu.”
“Cho tôi hai cái sao, vậy tôi thật sự ước nhé?” Tô Quân Bạch đan hai tay vào nhau, nhưng anh không nhắm mắt, còn nói ra.
“Điều ước đầu tiên của tôi là, muốn tham gia vào cuộc sống 10 mấy năm sau này của Sát Lệ Na, nắm tay cùng cô ấy đi đến hết cuộc đời.”
“Điều ước thứ hai của tôi là, hy vọng Sát Lệ Na có thể thực hiện nguyện vọng của tôi.”
Anh nói vô cùng nghiêm túc, nhìn cô không chớp mắt.
“Ao cầu nguyện mà mở mắt như cậu chứ?” Sát Lệ Na bật cười, “Vậy là cậu vừa tỏ tình với đó hả?”
Cô nghiêng đầu nhìn sang.
Đến mức độ này, Tô Quân Bạch không nói ra được thì anh thật sự hết thuốc chữa rồi.
“Đúng, Sát Lệ Na, thực ra anh thích em rất lâu rồi. Anh vẫn luôn muốn tỏ tình với em. Nhưng mỗi lần đều có điều bất ngờ, cứ thế kéo dài lâu như vậy.”
“Em có người mình thích cũng không sao cả. Anh có thể đợi, đợi em thích anh.”
Đến bây giờ anh vẫn không nhận ra Sát Lệ Na thích anh, trai thẳng tinh thần nghiêm túc chẳng trách dễ độc thân.
Sát Lệ Na lập tức che miệng cười, mắng một câu kẻ ngốc.
Đúng là đáng yêu một cách ngốc nghếch.
“Ở một phương diện nào đó anh có hơi ngốc, nhưng chắc chắn thông minh hơn so với tên ngốc kia mà em thích.” Lúc này Tô Quân Bạch nói rõ ra, da mặt dày lên chút, nói một đống ưu điểm của mình.
“Vậy sao?” Sát Lệ Na ôm cánh tay nhìn anh, “Người thông minh như anh biết em thích ai không?”
Cái này anh thật sự không biết. Anh từng nói bóng nói gió với Sát Lệ Na, mỗi lần cô nói đều như nhau. Anh nhớ một điểm, người mà cô thích là một tên ngốc.
“…”
Tô Quân Bạch vò đầu, “Nếu anh biết, anh tìm người đó tính sổ rồi từ lâu rồi.”
Sát Lệ Na đã bị đối phương chọc giận rất nhiều lần.
“Giờ anh có thể tìm anh ấy tính sổ.”
Lời của Sát Lệ Na khiến cho Tô Quân Bạch sinh ra cảm giác căng thẳng, “Anh ta cũng đến sao?”
“Đúng vậy.”
“Anh ta ở đâu?”
Tô Quân Bạch quay một vòng, muốn ra ngoài xem thử, bên ngoài không một bóng người.
Sát Lệ Na nhìn hành động của anh, cười đùa, “Đúng là kẻ ngốc.”
Có vẻ cô không nói rõ ràng thì theo ấn tượng ban đầu của Tô Quân Bạch, trong suy nghĩ cho rằng cô thích người khác. Rất khó để anh nhận ra người cô thích là bản thân anh nhỉ?
“Không có ai…”
Tô Quân Bạch vừa quay lại, suýt chút nữa giẫm phải Sát Lệ Na phía sau. Khi sắp sửa lùi về sau, cổ anh bị Sát Lệ Na ôm lấy, hôn lên má anh một cái.
Hành động này của cô làm cho Tô Quân Bạch đứng hình. Đôi môi mềm mại chạm vào má anh, máu bốc lên toàn thân. Anh cảm thấy cả khuôn mặt sắp nổ tung rồi.
Anh chưa từng thân mật với người con gái nào như vậy.
“Anh không phải là người đàn ông tuỳ tiện. Em hôn anh rồi, em phải chịu trách nhiệm.”
Sát Lệ Na chuyển chủ đề, “Anh nói lại nguyện vọng một lần nữa đi.”
Tô Quân Bạch ngốc nghếch lặp lại một lần nữa.
Sát Lệ Na gật đầu, “Em đồng ý với anh.”
“Thật sao?”
Tô Quân Bạch hết sức vui mừng.
Sát Lệ Na dở khóc dở cười nói, “Tên ngốc mà em thích chính là anh đấy. Từ đầu đến cuối đều là anh.”
Cô cũng không biết từ lúc nào đã thích Tô Quân Bạch. Sau khi nhận ra bản thân thích anh thì cô luôn thích lôi kéo anh làm một vài chuyện thú vị.
Sẽ điên cuồng cùng anh, cãi nhau cùng anh, học cùng anh, đi dạo cùng anh, đánh cược cùng anh…
Cô thích tính cách hài hước của Tô Quân Bạch, ở cùng anh rất vui vẻ.
“Em… em… em thích anh?”
Trong cuộc đời của Tô Quân Bạch, việc ngu ngốc từng mắc phải cũng không nhiều như bây giờ. Anh thật sự vừa ngạc nhiên vừa vui mừng lại vừa đơ ra.
“Thế nên tên ngốc trong miệng của em cũng là… anh.”
“Chúc mừng anh, trả lời đúng rồi.”
“Hic.”
Tô Quân Bạch muốn khóc, anh đã từng nói xấu đối phương ở trước mặt Sát Lệ Na, còn mắng đối phương.
Cho nên, người mà anh mắng chính là bản thân mình.
Anh mắng cũng như không.
“…”
“Đừng khóc, đúng là em thích người đàn ông ngốc nghếch như anh đấy.”
“Không phải em đã biết anh thích em từ lâu rồi chứ?”
“Đúng vậy.”
“Vậy sao em không nói với anh?”
“Em nói rồi, nhưng người nào đó hiểu nhầm.”
“Hic…”
Là lỗi của anh, hoá ra anh ở trong lòng cô lại là người đặc biệt như vậy.
“Thế bây giờ chúng ta là bạn trai bạn gái sao?”
“Ừm.”
“Na Na.”
“Ừm.”
“Na Na.”
“Ừm.”
“Anh có thể hôn em một cái chứ?”
“Ừm.”

“Không phù hợp cho trẻ em.”
Cửa phòng bên cạnh bị đóng lại, đôi mắt của Tô Chi bị Lục Úc lấy tay che lại.
Thực ra, bọn họ vẫn chưa trưởng thành đâu.
“Cuối cùng anh hai cũng tỏ tình rồi, em còn lo hơn anh ấy.”
“Kẻ ngốc có phúc của kẻ ngốc.” Tô Cảnh Chu cười, “Ở đây không còn chuyện của chúng ta nữa rồi. Chi Chi, Tiểu Úc, anh đưa Tiểu Nhan về trước.”
“Dạ, tạm biệt anh cả, chị Tử Nhan, đi đường cẩn thận nhé!”
“Tạm biệt.”
Tử Nhan cười vẫy tay tạm biệt bọn họ, nắm tay cùng Tô Cảnh Chu bước ra khỏi phòng.
Tô Chi và Lục Úc chưa đi, cả hai ngồi dựa vào sô pha, lặng lẽ nghe bài hát, hiếm khi có lúc nhàn nhã như vậy.
“Thật tốt.”
“Đúng vậy, sau này anh hai bận rồi, sẽ không làm phiền chúng ta nữa.”
“Đợi một chút, có bạn chọc em, chơi một ván?”
“Để cô ấy đợi một chút.”
Lục Úc lấy điện thoại của cô qua, ôm lấy cô nằm xuống.

30 phút sau mới buông cô ra.
Tô Chi bị hôn xấu hổ tim đập dồn dập, “Lần sau đừng như vậy nữa.”
“Vậy em muốn thế nào?” Cằm Lục Úc gối lên vai cô, “Anh sao cũng được.”
“Anh chơi game với em.”
Tô Chi đưa điện thoại cho anh, “Phải chơi đến khi em nói dừng lại mới được dừng.”
“Được, đều nghe em.”
Lục Úc dễ tính lấy điện thoại qua, đăng nhập trò chơi cùng với cô.
Tô Chi vừa lên mạng, Lâm Mạt chọc cô 30 phút trước đã nhắn tin cho cô.
“Cậu làm gì đấy? Lâu như vậy?”
“Có chút chuyện riêng, hôm nay bạn trai tớ cũng chơi.”
Cô và Lâm Mạt đều là bạn bè quen biết qua chơi game, chủ đề nói chuyện hợp ý nhau nên vẫn luôn hẹn thành một đội.
Sau khi Lâm Mạt đến trường này, Tô Chi và cô cũng từng gặp offline, là một cô gái vô cùng hoạt bát và đáng yêu, trò chuyện với cô rất vui vẻ, có một loại cảm giác mới quen đã thân.
“Ôi, ban ngày mới ăn cơm chó, vào chơi game lại phải ăn của các cậu nữa, hu hu, tôi khổ quá mà.”
Điều mà Lâm Mạt nói quả nhiên không sai, hai người này không hổ là cặp đôi tuyệt nhất mà trường học điên cuồng đẩy thuyền, chơi game cũng điên cuồng thể hiện tình cảm.
Cô cảm thấy hôm nay không cần ăn cơm, có cơm chó nhưng này là đủ rồi.
Đồng thời cô cũng hạ quyết tâm, nhất định phải theo đuổi được Nghiêm Quý Thâm trong tay.
Vì lý do này cô còn đặt ra một kế hoạch theo đuổi người ta, vô tình gặp nhau, tìm chủ đề nói chuyện, trao đổi vấn đề, thường thường tìm cảm giác tồn tại ở trước mặt anh ấy.
Sau khi ở chung ngắn ngủi, Lâm Mạt có lẽ biết Nghiêm Quý Thâm là một người như thế nào.
Thích giúp đỡ người khác, tuân thủ lễ nghĩa, ở phương diện này vô cùng cố chấp, sẽ không dính líu quá nhiều với con gái.
Thích học, thích chạy bộ, thích chó con, thích đọc sách ở bên hồ, thích ăn đồ ngọt…
Còn có một điểm mà cô cảm thấy rất tốt, Nghiêm Quý thâm xác định rõ ràng một người làm bạn thì sẽ đối với người đó đặc biệt tốt.
Cho nên kế hoạch bước đầu của cô chính là phải làm bạn của anh, sau đó mở khoá danh hiệu của bạn gái.
Để theo đuổi người ta, Lâm Mạt cũng không ngủ nướng nữa, mỗi ngày đi học đúng giờ, lùi lại việc tan học, vì mục đích vô tình gặp Nghiêm Quý Thâm sau giờ học.
“Trùng hợp quá, Nghiêm Quý Thâm, cậu cũng về muộn như vậy à?”
Lần này Nghiêm Quý Thâm chỉ đeo một cái tai nghe, nghe thấy Lâm Mạt nói chuyện, gật đầu với cô, “Ừm.”
Kể từ sau lần trèo tường đó, anh đã nhớ Lâm Mạt rồi. Đều là học sinh cùng khối, sau đó cũng thường xuyên gặp nhau. Mỗi lần cô đều lỗ mãng hấp tấp giống như lần đầu gặp, nhưng anh cũng không đáng ghét lắm.
“Tôi đoán cậu đang làm bài thi toán. Chúng tôi cũng có, cảm thấy rất khó.”
Giáo viên dạy toán của Lâm Mạt và dạy toán của Nghiêm Quý Thâm là cùng một người. Có lần giáo viên dạy toán bỏ lại sách ở lớp của bọn cô, giáo viên bảo Nghiêm Quý Thâm qua đây lấy sách.
Lâm Mạt đang chống cằm mệt mỏi muốn ngủ thì bị bạn cùng bàn chọc tỉnh, nhìn thấy anh ấy cơn buồn ngủ lập tức biến mất.
Nghiêm Quý Thâm là đại diện lớp toán, bản thân anh ấy cũng thích toán học.
Sau này cô lại chuẩn bị tư thế mở học tập đề toán, hy vọng có thể có tiếng nói chúng với anh.
Nhưng cô nhận thấy toán quá khó, học mà muốn khóc, còn khó hơn so với theo đuổi người ta.
Giọng nói thản nhiên của Nghiêm Quý Thân truyền đến, “Cũng tạm, lên lớp nghiêm túc nghe giảng căn bản có thể làm được.”
Lâm Mạt đi theo phía sau anh xuống lầu, “Đúng, đúng vậy, có một vài đề tôi cũng cảm thấy khá đơn giản. Cậu nhìn đề này đi, hai phút thôi tôi đã làm xong rồi.”
Nghiêm Quý Thâm liếc nhìn bài thi trong tay cô, nhanh nhẹn trả lời, “Số lẻ ở giữa ký hiệu sai rồi, đáp án là C.”
Lâm Mạt, “…”
“Ha ha ha, vậy sao? Tôi cũng thấy nên chọn C, lúc tôi làm không kiểm tra.”
Trong không khí đều là tiếng cười sằng sặc của cô, là bầu không khí xấu hổ.
“Câu sau của cậu cũng sai rồi, đáp án là D.”

Sau đó bài thi đã đến tay Nghiêm Quý Thâm, anh cau mày xem xong.
“Cậu chỉ đúng hai câu.”
Lâm Mạt, “… Tôi chỉ làm một bản nháp trước, tôi vẫn chưa làm xong đâu.”
Lâm Mạt, “… Nhưng có một vài câu tôi không hiểu, anh có thể giải thích cho tôi không?”
“Hôm nay vẫn ngồi cùng xe với tôi chứ?”
Nghiêm Quý Thâm không cười nhạo cô, anh ấy tán thưởng người cố gắng học tập.
“Đúng rồi, tôi và cậu cùng hướng.” Lâm Mạt vừa nghe có hi vọng, “Cậu muốn giảng đề cho tôi sao?”
Cơ hội này hiếm có biết bao, trước kia cô đã từng thực hiện hai lần.
Nghiêm Quý Thâm rất được yêu thích, thường được các bạn học vây quanh hỏi đề, anh ấy rất kiên nhẫn với người hỏi đề.
“Xe đến rồi, lên xe trước đi.”
“Được rồi.”
Đã qua giờ cao điểm tan trường rồi, lúc này trên xe buýt không có bao nhiêu người, hàng sau có rất nhiều chỗ trống.
Hai người ngồi ở hàng thứ hai từ dưới lên. Nghiêm Quý Thâm cầm lấy bài thi, “Những câu nào cậu không biết?”
Lâm Mạt lộ ra nụ cười thân thiện, “Nếu có thể, cậu giải thích từ đầu đến cuối cho tôi đi.”
“Thời gian không đủ, giảng câu mà cậu không hiểu nhất.”
Ngồi xe buýt 30 phút là Nghiêm Quý Thâm đã đến nhà rồi, thế nên anh ấy chỉ có thể giảng hai ba câu.
“Vậy giảng câu này trước.”
Lâm Mạt chỉ vào một câu hỏi lớn, loại câu này giải ra sẽ khá phiền phức, mất một khoảng thời gian.
Nhưng cô đã xem nhẹ năng lực của Nghiêm Quý Thâm, anh giảng đề mạch suy nghĩ vô cùng rõ ràng, cũng đơn giản và dễ hiểu.
Ngay cả học sinh tầm thường như Lâm Mạt cũng có thể hiểu được, hơn nữa có một cảm giác yêu thích học tập.
“Đã hiểu chưa?”
“Tàm tạm.”
“Câu tiếp theo.”
Giảng đề diễn ra vô cùng suôn sẻ. Lâm Mạt cũng có thể hiểu, thỉnh thoảng thêm vào mấy câu, hỏi những câu không hiểu, nhận được câu trả lời thân thiện của Nghiêm Quý Thâm.
Đến mức mà bầu không khí tốt như này, khi đến trạm, cô cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh.
“Nghiêm Quý Thâm, cảm ơn cậu nhé! Lần sau tôi vẫn có thể tìm cậu chứ?”
“Tuỳ thuộc vào tình hình.”
Không phải lúc nào Nghiêm Quý Thâm cũng có thời gian.
Anh ấy không trực tiếp từ chối, làm cho lòng tin của Lâm Mạt tăng lên, mong chờ cơ hội ở riêng lần sau.
Trước đó cần phải giải quyết bài thi này.
Việc học của Tô Chi rất tốt, cô tìm thời gian hỏi cô ấy vài vấn đề, còn nói với cô ấy chuyện theo đuổi Nghiêm Quý Thâm, cô ấy đã đưa ra rất nhiều ý kiến.
Cô cảm thấy có một điểm rất chính xác, không thể bám chặt không buông đối phương, phải để mình trở nên ưu tú, đứng ở đỉnh cao trực tiếp gặp anh ấy.
Thời gian này cô quả thực thay đổi rất nhiều. Ngay cả cuối tuần cô cũng sẽ cầm sách vở ra ngoài, cho dù ra ngoài dắt chó đi dạo cũng sẽ mang sách theo.
Bố Lâm và mẹ Lâm vui vẻ không thôi.
“Mạt Mạt trưởng thành rồi, biết tầm quan trọng của việc học, say này nhà chúng ta sắp xuất hiện một sinh viên rồi.”
Dựa vào thành tích bây giờ của Lâm Mạt, thi đại học chắc chắn không có vấn đề gì. Nhưng khoảng cách với Nghiêm Quý Thâm còn quá xa. Cô cần phải cố gắng hơn nữa mới có thể ngang bằng anh.
“May mắn là lớp 10 gặp được cậu ấy. Tôi còn có rất nhiều thời gian có thể theo đuổi cậu ấy. Cố lên, tôi nhất định làm được.”
Cô còn viết ra câu này để dán lên đầu giường của mình, chụp lén một bức ảnh của Nghiêm Quý Thâm và đặt cùng với hình dán, dùng để cổ vũ bản thân.
Cô thực hiện cách này nửa năm, mối quan hệ với Nghiêm Quý Thâm cũng kéo gần hơn nhiều.
Học kỳ tiếp lớp 10 phân ban, Lâm Mạt cũng lựa chọn khoa tự nhiên. Khoảng thời gian đó cô liều mạng học tập, thành tích kiểm tra nâng cao rất nhiều. Phân ban chia lớp, cô thành công trở thành bạn cùng lớp với Nghiêm Quý Thâm.
Bạn cùng bàn của Nghiêm Quý Thâm vẫn luôn là Tô An Thanh, cô chỉ có thể lấy lui làm tiến, ngồi ở trước mặt anh, như vậy anh ấy ngẩng đầu thì có thể nhìn thấy cô.
Vị trí này được chọn khá mưu mô.
Ngày đầu tiên khai giảng tổng vệ sinh, Lâm Mạt được phân công dọn dẹp cửa sổ. Người cộng tác với cô cũng là một cô gái, sợ độ cao, không dám giẫm lên bàn, chỉ có thể để cô leo lên.
Trước khi leo lên cô đã nhìn quanh, Nghiêm Quý Thâm không ở trong lớp, đang dọn dẹp ở khu vực chung. Cô quyết định tốc chiến tốc thắng, không muốn để anh ấy nhìn thấy hình ảnh đàn ông của cô.
Cuối cùng tranh thủ trước khi Nghiêm Quý Thâm về lớp đã lau xong cửa sổ, nhảy xuống bàn.
Nhưng cô không biết Nghiêm Quý Thâm ở bên ngoài đã nhìn thấy rồi, thế cho nên khi cô vẫn cố gắng gìn giữ hình ảnh thục nữ ở trước mặt anh ấy, anh ấy đã bật cười.
Ngay cả bản thân anh cũng không phát hiện, Lâm Mạt ở trong lòng anh không giống với bạn học bình thường.
“Nghiêm Quý Thâm, sao cậu quay lại rồi? Cậu đã dọn dẹp xong chưa?”
“Chưa, tôi đến lấy chổi quét.”
Nghiêm Quý Thâm không quên nhiệm vụ của mình.
“Vậy à? Đúng lúc, tôi dọn dẹp xong rồi, không có việc gì, để tôi giúp cậu.”
Lâm Mạt cũng lấy chổi quét, trước khi Nghiêm Quý Thâm từ chối, cô nói, “Tôi không giúp cậu vô ích, sau này tôi vẫn muốn hỏi cậu mấy vấn đề.”
Nửa năm này, hình tượng học sinh giỏi cố gắng học tập mà Lâm Mạt xây dựng đã ăn sâu vào lòng người.
Nghiêm Quý Thâm cũng không nghi ngờ.
Lúc dọn dẹp vệ sinh, Lâm Mạt tìm cớ nói chuyện.
“Nghiêm Quý Thâm, sau này cậu muốn thi trường đại học nào?”
“Đại học Thành phố.” Ngôi trường mơ ước của Nghiêm Quý Thâm.
“Ờ, Đại học Thành phố quả thực rất tốt, năm nay bạn tôi thi đại học cũng lựa chọn Đại học Thành phố.” Lâm Mạt nói, “Dựa vào thành tích của cậu thì chắc chắn có thể thi đậu.”
Nghiêm Quý Thâm trả lời, “Cậu có lòng tin với tôi đến vậy?”
“Đương nhiên rồi, cậu chính là đại học bá, không có chuyện gì làm khó được cậu.”
Lời này Lâm Mạt không hề nói quá, cô thật sự cảm thấy Nghiêm Quý Thâm là một người rất biết cách học.
Có sự giúp đỡ của Lâm Mạt, khu vực bên ngoài rất nhanh đã dọn dẹp xong rồi.
Lâm Mạt cũng vì vậy nhận được cơ hội giảng đề độc quyền của Nghiêm Quý Thâm. Có lúc để cho thuận tiện, Lâm Mạt còn chiếm chỗ của Tô An Thanh.
Tô An Thanh không biết làm sao, bèn nói, “Hay là chúng ta đổi chỗ?”
“Được đó.” Lâm Mạt vui mừng 2 giây, nhớ đến điều mà trước kia Tô Chi nói, cô xua tay, “Không cần, không cần, tôi cảm thấy ngồi như này khá tốt.”
Con gái theo đuổi con trai không thể quá gấp gáp, sẽ bị chán ghét. Trước đây cô không biết, chỉ biết chủ nghĩa thích thì mạnh dạn tấn công, khiến cho bạn thân cô bị bẫy không nhẹ.
Nghiêm Quý Thâm nói, “Cậu ngồi chỗ cậu ấy một lúc, sẽ không lâu lắm đâu.”
Đã giảng xong hai câu rồi, chỉ còn một câu cuối cùng, sẽ giải quyết xong trước khi vào lớp.
Tô An Thanh nhún vai, lấy quả bóng rổ qua, “Được, các cậu từ từ giảng, tôi ra ngoài chơi bóng.”
Không ai làm phiền bọn họ, Nghiêm Quý Thâm tiếp tục giảng đề.
Lâm Mạt chống cằm nhìn anh ấy, càng nhìn càng đẹp trai, ánh mắt của cô đúng là không tệ.
“Cậu đã hiểu chưa?”
Nghiêm Quý Thâm ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của cô, “Cậu nhìn tôi làm gì?”
“Cậu đẹp trai á.” Lâm Mạt tiện thể nói, “Tôi cũng xinh đẹp, về phương diện này hai người chúng ta rất xứng đôi nha.”
Nghiêm Quý Thâm, “…”
“Cậu còn muốn nghe không đấy?”
“Muốn muốn.” Lâm Mạt mỉm cười, “Mời cậu giảng.”
Cô nhìn thấy thính tai của Nghiêm Quý Thâm hơi ửng đỏ, phát hiện cảm giác trêu chọc anh ấy đúng là khá vui.
Bầu không khí học tập ở lớp mới đầy nhiệt huyết. Mọi người đều một lòng muốn thi thi vào trường đại học trọng điểm, giờ tan học cũng rất ít người chơi đùa ồn ào.
Lâm Mạt tính cách vui đùa ầm ĩ, kìm nén đã hơn nửa năm rồi, chịu đựng rất vất vả nên bung lụa trong giờ thể dục. Bởi vì lý do sức khoẻ, Nghiêm Quý Thâm không bao giờ học giờ thể dục.
Bạn cùng bàn hỏi cô, “Mạt Mạt, vì một người con trai mà làm bản thân cực khổ như vậy, cậu thấy có đáng không?”
“Thích thì đáng chứ.” Lâm Mạt nói, “Đợi sau này cậu thích một người con trai đi thì biết, mà tôi cũng không thấy vất vả.”
Chuyện tốt đẹp như vậy thì phải vất vả như này chứ.
Sau kỳ thi đại học, Tô Chi đã giữ lại tất cả ghi chú mà cấp ba ghi chép đưa cho Lâm Mạt.
“Cố lên nhé, tớ đợi cậu ở Đại học Thành phố.”
“Tớ nhất định sẽ cố gắng!”
Lâm Mạt động viên cho mình, có ghi chép của thủ khoa thi đại học, cô nhất định sẽ càng tiến bộ hơn.
Chỗ ngồi được sắp xếp theo thành tích, Nghiêm Quý Thâm thích ngồi dãy cuối, chỗ ngồi của anh ấy chưa bao giờ thay đổi.
Nhưng thành tích của Lâm Mạt lên xuống không ổn định, không thể lần nào cũng may mắn được ngồi cùng với anh ấy.
Khi không ngồi cùng nhau, cô cũng sẽ tìm cảm giác tồn tại ở trước mặt anh ấy, hỏi đề anh ấy, ăn cơm cùng anh ấy, tan học ngồi xe buýt cùng nhau. Vào cuối tuần, cô sẽ ôm chó con đến khu chung cư mà anh ấy ở rồi vô tình gặp anh dắt chó đi dạo.
Tất cả mọi chuyện mà cô làm đều tiến lùi có mức độ, sẽ không làm cho người ta cảm thấy chán ghét.
Chí ít là Nghiêm Quý Thâm không cảm thấy, ngược lại sự hiểu biết với Lâm Mạt càng sâu sắc hơn, cũng quen với sự tồn tại của cô.
Có một lần Lâm Mạt đau bụng kinh không đi học, nghỉ ngơi ở ký túc xá.
Bên cạnh không có Lâm Mạt ngược lại làm cho anh ấy không quen. Buổi học đó anh cũng không chú ý nghe giảng cho lắm, lo lắng cho tình hình của cô. Sau giờ học, anh đã mua thuốc và trà sữa, bảo bạn học đưa cho Lâm Mạt.
Sau khi Lâm Mạt nhận được những thứ này thì vui vẻ nhảy lên, gửi lời cảm ơn anh ấy qua WeChat.
Hơn một năm trôi qua, mối quan hệ của Lâm Mạt và Nghiêm Quý Thâm càng tốt hơn nhưng cô không tỏ tình. Bởi vì bây giờ cô hứng thú với việc học hơn việc theo đuổi tình yêu, dốc lòng vào việc học, hy vọng sau nửa năm có thể thi đỗ Đại học Thành phố.
Biết được nguyện vọng đại học của con gái là Đại học Thành phố, hai vợ chồng cả ngày vui vẻ cười toe toét đến tận mang tai, mỗi ngày thay đổi nhiều kiểu nấu bữa cơm ngon cho con gái.
Lâm Mạt thích súp gà và sườn kho tộ mà mẹ cô nấu nhất.
Vừa đến bàn liền nhận được điện thoại của Tô An Thanh, “Mạt Mạt, Nghiêm Quý Thâm bị bệnh rồi, rất nghiêm trọng, trong nhà cũng không có ai hết. Tôi có việc ở ngoài không đi được, cậu có thể qua đó xem thử cậu ấy không?”
Tô An Thanh tâm tư tinh tế, sớm đã nhìn ra Lâm Mạt có cảm tình với Nghiêm Quý Thâm, mà Nghiêm Quý Thâm đối với Lâm Mạt cũng không giống với những người con gái khác. Bản thân anh ấy cũng ý thức được điểm này nhưng hai người không bày tỏ lòng mình với nhau.
Cậu ấy xem như làm người tốt việc tốt một lần.
“Được, bây giờ tôi qua đó.”
Lâm Mạt cơm cũng chưa ăn, sau khi mẹ Lâm biết cô muốn đi thăm bạn học, gói 2 phần cho cô, bảo cô mang theo ăn.
Lâm Mạt không từ chối, đã mua thuốc cảm, cầm theo hộp cơm đến khu chung cư của Nghiêm Quý Thâm. Cô không biết anh ở căn nào, vừa đi lên vừa tìm.
Nghiêm Quý Thâm mở cửa thấy cô thì sững người, “Sao cậu đến đây?”
Do bị bệnh, anh nói chuyện âm mũi rất nặng, sắc mặt cũng đỏ bừng.
“Nghe nói cậu bị bệnh, tôi qua đây xem thử. Đỡ hơn chưa?” Lâm Mạt đưa tay sờ trán anh, “Nóng quá, đã đi bệnh viện khám chưa?”
Nghiêm Quý Thâm bị hành động của cô làm cho sững sờ, “Vẫn chưa.”
“Đến đây uống thuốc trước.” Lâm Mạt giúp anh ấy chuẩn bị nước, “Buổi chiều tôi đưa cậu đi bệnh viện.”
Lúc Nghiêm Quý Thâm bị bệnh, đầu óc có hơi đờ đẫn, phản ứng cũng chậm hơn bình thường. Anh làm theo lời cô nói, uống thuốc, ăn cơm, rồi đi bệnh viện.
Lúc truyền nước biển, anh ấy nói, “Cảm ơn cậu hôm nay ở cạnh tôi.”
“Khách sáo cái gì, mọi người đều là bạn bè.” Lâm Mạt hào sảng vỗ vai anh một cái. Sau khi quen thuộc, cô dần dần bộc lộ bản tính ở trước mặt anh.
Khoé môi Nghiêm Quý Thâm nâng lên, “Lâm Mạt, thi đại học còn nửa năm cuối cùng, chúng ta học bổ túc cùng nhau đi.”
“Được á.” Lâm Mạt cười, “Có đại học bá như cậu ở đây, tôi nhất định có thể một bước lên trời.”
Nghiêm Quý Thâm khàn giọng, “Thi đại học kết thúc, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Đúng lúc, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu.”
Trong nửa năm cuối cùng, Lâm Mạt và Nghiêm Quý Thâm thành cộng sự học tập, thành tích thi của hai người mỗi lần đều có điểm đột phá hơn lần trước.
Trở thành đối tượng học tập của học sinh cả lớp, cũng trở thành đối tượng mà giáo viên khen ngợi.
Trong mỗi ngày ở cùng nhau, Lâm Mạt và Nghiêm Quý Thâm đều có thể nhận ra sự yêu thích của đối phương, nhưng cả hai dường như ước hẹn đều không nói ra.
Lặng chờ kỳ thi đại học đến.
Thời tiết hôm thi đại học hằng năm đều không tốt, trời mưa âm u.
Nhưng nó cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của Lâm Mạt, cô vui vẻ bước vào trường thi.
Hai ngày sau, kỳ thi đại học kết thúc, cô về nhà ngủ một giấc dài.
Trước khi chưa có thành tích của kỳ thi đại học, Lâm Mạt không chủ động liên lạc với Nghiêm Quý Thâm. Ngược lại mỗi ngày anh ấy đều chủ động gửi tin nhắn cho cô, hẹn cô ra ngoài, cô trì hoãn cho đến khi có kết quả.
Vào ngày có kết quả, Lâm Mạt đã rất hồi hộp, lúc thi đại học cũng không có tâm trạng này.
Cô che mắt xem kết quả, sau khi nhìn thấy tổng điểm thành tích, cô reo hò vui vẻ, “A a a! Bố mẹ ơi, con thi đậu Đại học Thành phố rồi!”
Một nhà ba người ôm nhau hạnh phúc, khóc vì vui sướng.
Lâm Mạt thông báo tin vui cho Tô Chi và bạn học khác trước, cuối cùng mới kích động bấm mở WeChat của Nghiêm Quý Thâm.
Chưa kịp gửi tin nhắn, cô đã nhận được điện thoại của anh ấy trước.
“Mạt Mạt, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
“Ừm.”
Lâm Mạt đại khái biết anh ấy muốn nói vấn đề gì, trái tim cứ đập bang bang.
Lời của Nghiêm Quý Thâm từ từ truyền đến.
“Anh thích em, có thể làm bạn gái của anh không?”
Trái tim Lâm Mạt nổ ầm giống như pháo hoa vậy. Câu nói thích này cô đã giấu kín ba năm không nói, lại bị anh ấy giành trước rồi.
“Nghiêm Quý Thâm, em cũng thích anh.”
Sau khi cả hai bày tỏ tình cảm, thuận lý thành chương ở bên nhau. Ngày đến trường đại học báo danh, hai người đi cùng nhau.
Tô Chi đã sớm nhận được tin vui của Lâm Mạt, đặc biệt đón cô vào khuôn viên trường đại học, buổi tối còn tổ chức một bữa tiệc khai trường cùng nhau.
Những người có mặt đều là người quen, Tô Chi và Lục Úc, Tô Quân Bạch và Sát Lệ Na, Tô Cảnh Chu và Tử Nhan, Lâm Mạt và Nghiêm Quý Thâm, còn có một Tô An Thanh độc thân.
“Cái này ngon quá!”
“Em không rảnh tay, anh đút cho em.”
“Không thoải mái không được uống nước lạnh, anh rót nước nóng cho em.”
“Buổi tối đừng ngủ muộn như vậy, không tốt cho sức khoẻ.”
“Hai ngày nữa có triển lãm tranh, anh đã đặt vé rồi, lần này không thể bỏ lỡ.”
Đều là người có đôi có cặp thể hiện tình yêu ở trên bàn ăn. Tô An Thanh trưng vẻ mặt lạnh nhạt, lúc bọn họ đề cập đến ngày 1 tháng 10 tổ chức thành nhóm đi du lịch thì mới đáp lời.
“Em còn xem tình hình.”
Cậu ấy có đi cũng là số phận ăn cơm chó, còn không bằng đi chơi bóng.
Điện thoại rung lên một cái, cậu ấy cầm lên đọc tin nhắn.
Trình Tình Tình: “Tô An Thanh, cảm ơn cậu sáng nay đã giúp tôi xách hành lý. Bây giờ cậu có rảnh không? Tôi muốn mời cậu một bữa cơm.”
Tô An Thanh cầm áo lên đứng dậy.
“Em đến nơi hẹn, đi trước nhé!”
Vài cặp mắt trên bàn ăn nhìn cậu ấy chằm chằm, lộ ra vẻ mặt hóng hớt.
“Cuộc hẹn nào đấy?”
“Bí mật.”
Tô An Thanh đến địa điểm đã hẹn. Trình Tình Tình nhìn thấy cậu ấy liền mỉm cười chạy về phía cậu ấy. Làn gió thổi tung mái tóc dài của cô ấy, nụ cười rạng rỡ đặc biệt sáng rực trong đêm.
“Tô An Thanh, cậu đến rồi.”
“Ừm, đi thôi.”
(Kết thúc toàn văn)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.