Thái Tử Không Thích Biến Thái

Chương 102: Phiên Ngoại Trở Về 1





"Này, dậy đi chứ! Còn ngủ nữa sẽ muộn mất!"
Sử Hồng nghe một giọng nói vừa lạ lại vừa quên, như thể đã lâu lắm rồi mới lại nghe giọng nói này.
Cậu lờ mờ mở mắt và rồi giật mình kinh ngạc.
Trước mắt cậu là hình ảnh của thuật sĩ Tỉnh Thanh Ngôn.
Làm sao tiền bối lại xuất hiện ở đây?
"Ồ, tỉnh rồi này.
Cơ thể không sao chứ?"
"T… Tỉnh tiền bối?"
Sử Hồng ngồi dậy, hai mắt mở lớn nhìn Thanh Ngôn, không dám tin vào những gì mình nhìn thấy.
Làm sao mà tiền bối có thể xuất hiện ở đây được.
Cậu đưa tay lên muốn chạm vào hình ảnh kia xem có phải là thật không.
Nhưng tay còn chưa kịp chạm tới, Thanh Ngôn đã nắm lấy tay cậu đặt lên má mình, mỉm cười hỏi:
"Giờ đã tin chưa? Người thật đó."
Sử Hồng giật mình, xém chút đã hét lên.
Thanh Ngôn dịu dàng xoa đầu cậu.
"Sao… sao bỗng nhiên lại…?"
"Trước đừng nói vội.
Ngươi nhìn xung quanh đi!"
Sử Hồng sững lại.
Giờ hắn mới nhận ra mình đang ở một nơi rất lạ, trong một cái hang động rất sâu.
Phía sau lưng hắn là một hồ nước lớn màu xanh ngọc, trên mặt nước còn lấm tấm những hạt ánh sáng không ngừng chiếu lấp lánh.
Kinh ngạc hơn cả chính là người đang ngồi bên hồ nước đó.
Chính là Tinh Húc.
"Anh… A Húc!"
Tinh Húc đang ngồi quan sát hồ nước, nghe thấy tiếng gọi liền quay đầu lại.
"Em tỉnh rồi hả?"
"Anh cũng ở đây sao?"
"Ừ.
Mở mắt ra là thấy ở đây rồi.
Anh còn gặp sư phụ và Phượng tiền bối nữa.
Là bọn họ đưa chúng ta đến đây."
Lúc này Phượng Cẩn từ sâu bên trong hang động đi ra, nhìn thấy Sử Hồng tươi cười nói:
"A Hồng, lâu rồi không gặp.
Còn nhớ bọn ta không?"
Đến lúc này Sử Hồng đã biết những gì mình đang thấy là thật, không phải đang mơ.

Hắn ôm chầm lấy Phượng Cẩn, mừng rỡ đến phát khóc.
"Ta mừng quá! Ta nhớ hai người lắm!"
Tinh Húc không vui, nắm cổ áo Sử Hồng, lôi người ra.
Sau đó Sử Hồng được biết trong lúc tìm hiểu sách cổ, Thanh Ngôn đã tìm thấy tư liệu viết về một hang động do những thuật sĩ thời kỳ đầu tạo ra dùng để làm nơi tu luyện.
Bên trong chứa rất nhiều kỳ trân dị bảo có thể nâng cao linh lực và có thể kéo dài cả tuổi thọ.
Hai người đã đi tìm khắp nơi và thấy cái hang này.
Bọn họ không tìm thấy gì khác ngoài hồ nước này và một cuốn sách cổ viết về thuật thời không.
"Cái hồ này chính là một cánh cửa thời không đặc biệt có thể thông đến mọi thế giới cũng như thời không khác nhau.
Ta và Phượng Cẩn đã nghiên cứu quyển sách cổ một thời gian phát hiện trong đó có một thuật pháp cho phép dịch chuyển một số lượng người nhất định từ thời không khác đến nơi này nhưng chỉ trong một thời gian rất ngắn."
"Bọn ta đã đến thế giới của hai người các ngươi và bắt cóc các ngươi đến đây.
Thời gian không thể duy trì được nhiều, dài lắm chỉ được năm tiếng đồng hồ thôi."
"Năm tiếng cũng tốt lắm rồi.
Biết đâu sau này còn có thể làm lại.
Bọn ta lại có thể đến đây thăm mọi người."
"Ừ.
Mấy người bọn ta sẽ cố gắng."
Thanh Ngôn nhìn hai người bọn họ, nở nụ cười thật dịu dàng.
"Dù sao ta cũng rất mừng.
Hai người các ngươi ở thế giới đó có thể hạnh phúc sống cùng nhau.
Vậy là quá tốt rồi."
"Vâng."
Sử Hồng mỉm cười nắm chặt tay Tinh Húc.
Cũng nhờ anh ấy vẫn không buông bỏ hắn, thậm chí từ bỏ cả thời gian sống ngắn ngủi còn lại để đổi lấy một cơ hội gặp lại hắn ở thế giới bên kia.
Một người dành tình cảm cho mình lớn đến vậy có thể tìm ở đâu ra chứ.
"Những người khác hiện giờ đang ở đâu ạ?"
"Vẫn ở Đông Vân quốc thôi.
Nhưng nơi này cách bên đó khá xa.
Chúng ta không di chuyển theo cách thông thường được.
Phải dùng phương tiện vận chuyển đặc biệt."
"Phương tiện vận chuyển đặc biệt?"
Thanh Ngôn và Phượng Cẩn dẫn hai người ra ngoài hang.
Đồng thời giăng một tầng kết giới che miệng hang lại.
Nhìn nó lúc này trông không khác gì một ngọn núi bình thường.

Bên ngoài là khung cảnh rừng núi hoang vu, xung quanh toàn là núi đá cheo leo, cây cỏ um tùm.
Sử Hồng khá nể hai vị tiền bối có thể tìm ra được cái hang này.
"A Húc, còn nhớ thuật dịch chuyển tức thời mà ta từng dạy con không?"
"Có ạ.
Nhưng người không cho con sử dụng vì nó quá tiêu tốn linh lực."
"Ừm.
Nhưng bây giờ không thể không dùng rồi.
Chỉ có điều sẽ không tốn nhiều linh lực như bình thường nữa."
Thanh Ngôn lấy từ bên hông một cái túi nhỏ màu đen.
Bên trong chứa một vài hòn sỏi màu xanh lục nhìn rất đẹp mắt.
"Đây là những hòn sỏi nằm dưới đáy của cái hồ kia.
Trải qua nhiều năm nó cũng đã hấp thu linh lực của hồ nên có thể nói mỗi viên đá này hiện tại cũng chứa bên trong một lượng linh lực nhất định.
Ta có thể dùng nó thay cho linh lực của ta phát động pháp thuật."
Phượng Cẩn, Thanh Ngôn dùng đá vẽ dưới đất một ma trận.
Tinh Húc cũng cúi xuống hỗ trợ vẽ theo trí nhớ của bản thân.
Vòng ma trận không quá phức tạp, ba người vẽ tầm năm phút là hoàn thành.
Sau đó bốn người đứng vào bên trong trận.
Thanh Ngôn cùng Phượng Cẩn niệm chú thuật.
Một luồng ánh sáng loé lên bao vây lấy bọn họ.
Một giây sau, cả bốn người biến mất.
Ánh sáng chói mắt khiến Sử Hồng không thể thấy được gì.
Đến lúc mở mắt ra đã nhìn thấy mình đứng trước một tiểu viện nhỏ, nhìn lạ hoắc.
Hắn quay sang Thanh Ngôn, còn đang định hỏi đây là nơi nào thì chợt thấy cánh cửa nhà bật mở.
Sử Tân Vinh đang ôm một rổ quả nho bước ra.
Nhìn thấy người đứng bên ngoài, ông sốc đến đứng đơ như tượng.
Sử Hồng nhìn thấy ông cũng kinh ngạc không kém.
Sử Tân Vinh so với lần cuối hắn gặp trông gầy hơn, bụi bặm, bình dân hơn nhưng lại nhìn khoẻ khoắn và trẻ trung hơn trước.
Nhìn vật trên tay ông, hắn hiểu ra ông đang rất vui vẻ hưởng thụ cuộc sống này.
"Khang vương, lâu lắm không gặp."
Sử Tân Vinh nở nụ cười ấm áp đáp lại:
"Ừm.
Lâu lắm không gặp.
Ta không còn là Khang vương nữa rồi.
Kia… là thái tử sao?"
"Phải.
Ta về thăm ngài đây."
"Làm sao mà…"
"Chuyện này dài lắm.
Con sẽ từ từ kể cho người nghe." Sử Hồng đón lấy rổ nho trên tay Sử Tân Vinh, cười tươi nói tiếp: "Con trông người còn trẻ khoẻ hơn trước nữa.
Người mang rổ nho đi đâu thế?"
"Trái cây trong vườn chín cả rồi.
Ta thu hoạch đem bán.
Còn có mấy rổ trái cây nữa ở trong ấy.
Cảnh Điền với mấy đứa nữa đang thu hoạch."
Vừa nói đến đây thì chợt nghe có một tiếng "rầm" rồi "lộp, bộp".
Mọi người nhìn qua thì thấy Cảnh Điền đứng sững sờ nhìn về phía này, dưới đất là rổ táo bị đổ, táo lăn lông lốc khắp nơi.
Sử Hồng giơ tay lên cười tươi.
"Yo, Cảnh Điền! Khoẻ kh…"
Hắn còn chưa nói xong, Cảnh Điền đã nhào tới ôm chầm lấy.
Tinh Húc lấy rổ nho từ tay Sử Hồng ngay trước khi Cảnh Điền chạm tới.
"Chủ nhân! Thuộc hạ cứ nghĩ không còn cơ hội gặp lại người nữa."
"Kìa, gặp lại nhau phải vui, phải cười chứ.
Sao lại khóc thế kia?"
"Thuộc… thuộc hạ xin lỗi! Thuộc hạ vui quá!"
"Đừng xưng thuộc hạ nữa.
Ta có còn là thế tử nữa đâu, cũng không còn là chủ nhân của ngươi nữa.
Cứ gọi là Sử Hồng bình thường thôi."
"Cái đó…"
"Ôm đủ chưa?"
Giọng nói vừa cất lên, một bàn tay lôi Cảnh Điền ra, cùng lúc Tinh Húc cũng kéo Sử Hồng lại.
Sử Hồng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn và thấy Khúc Phong.
"Hả? Ngươi…"
Khúc Phong nở nụ cười gật đầu chào Sử Hồng.
"A Hồng, rất vui còn có thể gặp lại ngươi.
Nhưng không phải vì thế mà để ngươi tùy tiện ôm Điền Điền của ta."
"Ai là Điền Điền của ngươi? Buông tay!"
"Chúng ta đã thế này rồi.
Ngươi còn chối cái gì?"
"Ngươi…! Thế này là cái gì?! Nói cho đàng hoàng!"
Sử Hồng và Tinh Húc ngạc nhiên nhìn nhau.
Xem ra sau khi bọn họ rời đi đã có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra.

"Ngươi là thuật sĩ của Thần Quốc, thường xuyên xuất hiện ở đây sẽ không tốt lắm đâu."
"Có gì mà không tốt.
Thần Quốc đâu phải chỉ có mình ta là thuật sĩ.
Hơn nữa, khi nào có việc cần đến ta vẫn sẽ cống hiến vì quốc gia mà.
Thê tử đang ở đây, ta dĩ nhiên phải thường xuyên đến đây bồi nàng rồi."
Cảnh Điền lạnh lùng giơ chân đạp mạnh vào chân hắn.
"Ái da! Ngươi làm gì vậy?"
"Ai là thê tử của ngươi? Còn nói năng kiểu đó thì ngươi cút về cho ta!"
Sử Hồng cười thầm.
Cảnh Điền so với hắn khi trước còn bạo lực hơn đến mấy lần.
Sao trước kia hắn không phát hiện ra hai người bọn họ hợp nhau đến vậy nhỉ?
"Táo của ta bị rớt hỏng hết rồi.
Không ai thèm nhặt à?"
"Xin lỗi lão gia! Thuộc hạ nhặt ngay đây."
Cảnh Điền vội vàng chạy đến nhặt táo.
Khúc Phong cũng theo đến giúp.
Sử Hồng quay qua nói với Sử Tân Vinh:
"Con giúp người bán trái cây nhé!"
"Được thôi."
Trái cây của vườn Sử Tân Vinh thu hoạch được rất nhiều.
Ông đem bán cho người trong kinh thành với giá khá rẻ, bán hết ba phần tư, giữ lại một phần để ở nhà và đem cho những người thân quen trong cung.
Dân trong thành rất yêu quý ông, cũng đem cho ông rất nhiều.
Sử Hồng chứng kiến những chuyện này cảm thấy rất vui.
"Này, nếu ngươi đã đến đây rồi, có một chuyện nhất định phải giúp ta." Khúc Phong nhân lúc Cảnh Điền không để ý kéo Sử Hồng ra một bên, nói nhỏ.
"Chuyện gì vậy?"
"Điền Điền luôn nói vì lời hứa với ngươi trước khi ra đi nên nhất định muốn ở bên cạnh chăm sóc Sử Tân Vinh cả đời, không chịu theo ta về Thần Quốc.
Ngươi xem…"
Sử Hồng kinh ngạc: "Vậy sao? Ta đúng là từng nhờ hắn chuyện đó nhưng cũng không bảo hắn phải chăm cả đời."
"Ta cũng nghĩ như thế nhưng khuyên thế nào hắn cũng không chịu nghe.
Giờ chỉ có ngươi mới nói được hắn thôi."
"...!Ta hiểu rồi.
Để ta giúp ngươi."
"Cảm ơn nhiều lắm."
"Nhưng trước đó có một chuyện này ta khá thắc mắc."
"Hả? Chuyện gì?"
"Từ Thần Quốc đến Đông Vân Quốc đi đi về về cũng phải mất hơn nửa tháng.
Ta nghe nói ngươi ở đây rất thường xuyên.
Nếu lỡ như có chuyện gì xảy ra ở Thần Quốc thì ngươi lo liệu kiểu gì? Theo ta biết thuật sĩ còn lại của Thần Quốc cũng lớn tuổi rồi.
Mọi việc ở đó đều trông cậy vào ngươi."
Khúc Phong im lặng, có vẻ do dự không biết có nên nói ra không.
Sử Hồng có dự cảm rất không tốt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.