Thạch Thảo Trong Cơn Bão

Chương 11:




Nàng đã cố giải thích cho Jervaulx họ đang đi đâu. Nàng không có ý niệm gì về việc gã có hiểu không. Gã có cái dáng vẻ của một sợi thừng đang căng ra, của một người đàn ông bề ngoài đóng băng nhưng bên trong đang bốc cháy. Cả hai tay bị đeo găng trói đến tận khuỷu, gã bám lấy đai thăng bằng trong xe ngựa và trân trối nhìn qua cửa sổ, nom căng thẳng như khi làm toán, dán chặt mắt vào những vật bình thường, một đụn cỏ, một cối xay gió, nhìn chúng lướt qua như thể chúng là kẻ thù sẵn sàng lao vọt vào xe không một lời cảnh báo. Gã là một khối thuốc nổ di động đã được hẹn giờ, Maddy ngồi đối diên với gã và cha nàng, cầu nguyện từ phút này sang phút khác cho điều kia không xảy ra.
Larkin ngồi tít tận bên ngoài đánh xe, quá xa để trông cậy hay nhờ vả được chút gì. Lao mình vào việc giúp đỡ Jervaulx này, Maddy thấy giờ mọi việc đã vượt quá tầm kiểm soát của nàng, nàng bị kẹt giữa những bài kiểm tra và thực nghiệm của viên bác sĩ. Kể từ sau vụ đánh lộn, hai tuần qua, Công tước trở nên nền tính đến mức Edward quyết định cho phép gã có thêm tự do với Maddy trong xe ngựa.
Chỉ bằng sự hiện diện của mình, nàng được dùng để khơi gợi hành vi văn minh của gã, mặc cho sự thực rằng nàng chẳng phải một công nương thượng lưu mà chỉ là Maddy Timms tầm thường. Mặc cho họ cột gã trong găng trói mà ai cũng có thể thấy rằng nó khiến gã sắp phát điên. Mặc cho khi họ tới điểm dừng đầu tiên, một bưu trạm tấp nập, ssan đầy khách với ngựa và những tên dắt ngựa đang la hét, gã co rúm dán chặt vào ghế ngồi, rít thở nặng nhọc giữa kẽ răng, không chịu ra ngoài và nhìn nàng với vẻ sợ hãi, giận dữ, tủi hổ rồi quay mặt đi.
Maddy kéo rèm xe lại. Khi Edward đi tới, nàng bảo anh ta rằng Công tước không muốn xuống đây. Edward dù đôi lúc là kẻ ngốc nhưng cũng có khi không, đảo mắt từ chỗ nàng tới cái góc tối tăm Jervaulx đang ngồi, mắt mở trừng trừng đáng sợ và lặng lẽ như đồng tử mèo nở ra khi gặp ánh sáng đèn trong hầm tối.
“Ta đi thêm một đoạn rồi nghỉ vậy,” ông anh họ quyết định.
Maddy thở phào. “Vậy em sẽ ngồi lại xe nếu anh vui lòng đưa cha đi dùng chút trà.”
Rồi họ lại dừng xe, lần này là ở một ngôi làng nhỏ và cổ kính nằm kín đáo trong một lòng chảo nhiều cây xanh. Đường phố giữa ban ngày vẫn vắng vẻ, bên trong cánh cửa mở, quán rượu trong thật tối tăm lặng lẽ. Maddy đỡ cha xuống xe rồi quay lại, ngạc nhiên thấy Jervaulx đứng lên, nom kỳ cục trong mớ găng trói nhưng rõ ràng đã sẵn sàng bước xuống.
Gã khinh khỉnh không thèm để ai đỡ xuống. Khi đứng trên phố, gã nhìn nét uốn lượn của con đường. Những túp nhà xây bằng cả gạch lẫn gỗ với mái ngói xô nghiêng dường như tự cong theo đường viền con đồi, nhà nhà nối nhau thành thành một dòng chảy màu mật thay cho đường thẳng hiện đại, gọn gàng. Jervaulx ngoảnh nhìn Maddy. Hàm gã bạnh ra vì nỗ lực. “Thie...” gã cố phát âm và rồi “Lạc.”
“Không hề, không hề, ngài Christian,” Edward đi về phía họ “Ngài không phải lo về điều đó. Chúng ta rời đường cái một chút nhưng chúng tôi biết chính xác chúng ta ở đâu, tôi đảm bảo với ngài. Chalfon St. Giles.”
Jervaulx khịt mũi nóng nãy. “Lạc.”
“Thật đấy, chúng ta không hề bị lạc. Không hề.”
“St.Giles...” cha nàng trầm ngâm, cơ hồ không thể nhớ ra điều gì đó.
“Lạc.” Công tước dứt khoát nói.
Edward trấn an. “Không, không. Chúng ta không lạc đâu. Larkin, cậu trông Công tước nhé. Để ý một chút, tôi hơi lo về tâm trạng của ngài ấy đấy.”
Jervaulx đứng sau Edward, quắc mắt độc địa nhìn xuống anh ta. “Đầu đất khốn kiếp,” gã nói rõ ràng. “Lạc!”
“Chúng ta sẽ tìm thấy đường,” Edward đáp lại bằng giọng đều đều. Anh ta lướt nhìn Jervaulx vẻ tổn thương. “Ta e rằng chúng ta sắp phải đối mặt với một đợt lên cơn mới. Thiếu tôn trọng và thóa mạ thường là dấu hiệu ban đầu. Chúng ta sẽ chuẩn bị sẵn cùm xích.”
“Ngài sẽ theo tôi chứ, ngài Christian?” Larkin nắm lấy tay Công tước. Jervaulx lùi lại, giằng khỏi cái nắm tay kia. Gã liếc nhìn Maddy một lần, cái nhìn tăm tối như thể nàng phản bội gã, rồi bước tới quán rượu, Larkin lẽo đẽo sau lưng như con chó bun bám theo một chú chó thuần chủng cao quý.
Nàng liếm môi. “Cha có muốn dùng chút trà không, thưa cha?”
Cha nàng quay đầu lại, bị kéo khỏi cơn trầm ngâm. “Trà? Không, không hề. Chúng ta đi dạo hít thở khí trời một chút chứ nhỉ, bé Maddy?”
Nghe tên gọi thân mật cha dành cho mình được nói ra thật rõ và dễ dàng, nàng giật mình. Không hiểu sao, những âm tiết nhọc nhằn của Jervaulx đã trở nên quen thuộc hơn - hoặc có ý nghĩa hơn: một nỗ lực của ý chí chỉ để bật ra những âm tiết và vì thế mỗi âm đều trở thành trọng yếu.
Nàng nắm cánh ta cha, chưa hết xúc động. Họ bước đi một lát trong im lặng, rồi cuối cùng Maddy cũng phải thốt lên, “Con hy vọng anh ta sẽ không lên cơn.”
“Lên cơn? Công tước á?”
Nàng chưa hề hé răng với cha về vụ đánh lộn trong sân.
Nàng vuốt cổ tay áo xuống, ngón tay mân mê mép vải. “Ái hữu ta có vẻ... thật sự khó kiểm soát. Có lẽ, thay vì cha và con, Edward sẽ ưng thuận để Larkin hộ tống anh ta.”
“Con sợ phải không?”
Sự ngạc nhiên của cha khiến Maddy hơi hổ thẹn. “Cha không rõ về anh ta đâu cha. Anh ta không được phép bị kích động. Anh ta không có lý trí. Và anh ta rất khỏe.”
“Theo cha thấy thì anh ta hoàn toàn có ý trí,” cha nàng nói. “Cậu ấy gọi Edward là đầu đất.”
“Cha!”
Ông dừng chân, kéo nàng đứng lại với nụ cười lạ lùng trên môi. “Chúng ta đang ở đâu? Chúng ta đang đi lên một khu đồi, phải không? Có phải có một căn nhà ở bên tay trái, gạch đỏ, ống khói quay ra đường và chằng chịt dây leo ở mé vườn?”
“Ồ. Vâng, đúng là còn một ngôi nhà nữa trên đồi. Cha đã từng đến đây ạ?”
“Trên ống khói... có phải có một tấm biển không?”
Maddy nhìn, “Nhà Milton.”
Cha nàng lặng thinh. Nàng ngần ngừ, trân trối nhìn ngôi nhà quê khiêm nhường. Rồi nàng chợt hiểu ra.
Nàng cười phá lên. “Ôi không, anh ấy đúng là đầu đất! Con cũng thế! Chúng ta không hề lạc, phải không cha?” nàng làm động tác bắt chước Edward lúc cố trấn an Công tước. “Ngài không phải lo lắng, ngài Christian. Chúng tôi biết chính xác mình đang ở đâu, ngài Christian. Chalfont St. Giles. Thiên đường lạc mất.”
“Chính là ngôi nhà nơi Milton vừa trường ca đó. Mẹ con và ta đã đến thăm nơi này cùng các Ái hữu khi con còn ẵm ngửa.”
“Công tước hẳn phải nghĩ chúng ta là những kẻ khờ khạo biết bao! Nét mặt anh ta lúc Edward cứ nói mãi là chúng ta không bị lạc! Ôi, cha ơi...” Nàng cắn môi, tiếng cười tắt lịm và giọng nàng vỡ òa.”Ôi cha ơi, anh ta căm ghét nó đến chừng nào, cái tai ách đã xảy đến với anh ta.”
“Cậu ấy cần con, bé Maddy à.” Cha đặt tay lên vai nàng. “Cậu ấy cần sự trung thành của con. Kể cả khi con sợ hãi.”
“Con không nghĩ... con không chắc... con đã cầu nguyện. Trước đây con đã rất chắc chắn, nhưng giờ đây...” nàng ngậm chặt miệng. Cha nàng đứng lặng thinh, tay ông bất động.
Anh ta hôn con, cha ơi.
Nàng muốn nói ra điều đó biết bao, nhưng nàng không thể. Nàng sẽ khiến ông nản lòng đến không thể tha thứ được. Công tước là bạn ông, và Maddy... nàng thậm chí không hề cố ngăn cản việc đó. Nàng nghĩ hẳn chính mình đã dụ dỗ Jervaulx, rằng Quỷ dữ đã nhập cả vào nàng và khiến nàng nhìn Công tước, thấy vẻ đẹp trong hình hài trần tụ của gã. Một nữ mục sư trong một huổi Suy niệm đã phát biểu cách đây có vài tuần, khi mà điều ấy chẳng ý nghĩa gì với Maddy, khi mà nàng hầu như chẳng buồn lắng nghe, những từ ngữ giờ trở lại với sự chính xác sáng rọi, như thể Chúa muốn nàng nhớ kỹ chúng đến từng chi tiết: “Tất cả vui thú, khoái lạc, lợi ích - tất cả những thứ nuông chiều xác thịt - chúng chẳng là gì ngoài phù phiếm và phiền toái. Chúng ta chỉ giữ mình tĩnh lặng, không đáp lại dục vọng của tâm trí trần tục.”
Maddy không cảm thấy tĩnh lặng. Trong nàng ngập tràn tiếng la thét của phù phiếm, khoái cảm, vui thú và dục vọng hỗn loạn, nàng cảm thấy xấu xa và yếu đuối, một kẻ xa lạ với chính mình. Nàng thấy sợ.
“Con không... biết phải làm gì,” nàng đau đớn nói. “Con không biết!”
Cha nàng ngẩng đầu. Một lúc lâu sau, ông chậm rãi nói, “Khó quá phải không, bé Maddy?”
Nàng không thể kể với ông. Không thể.
“Có vẻ như vậy ạ,” nàng đáp, nhìn xuống bàn tay ông trên cánh tay nàng.
“Vậy con muốn về nhà hơn, phải không?”
Nàng nghĩ về việc ấy. Quay trở lại Cheyne Row và cuộc đời an toàn, bình lặng ở đó, nơi mà cám dỗ duy nhất chỉ là những thứ nhỏ nhặt: ý định mắng mỏ chị hầu gái và nỗi ghen tỵ nhỏ mọn với những cô nàng có quần áo đẹp. Trở về nhà, bỏ mặc gã cho Larkin và anh họ Edward cùng ngài William, cho bầu tĩnh mịch, xiềng xích và căn phòng giam chật hẹp.
“Con chắc chắn là con muốn về nhà hơn,” nàng nói. “Nhưng con...” Nàng thốt lên một thanh âm tuyệt vọng. “Con không thể.”
Cha vỗ về bàn tay nàng. “Con là một cô gái tốt, Maddy.”
“Ôi cha ơi,” nàng khóc. “Con không phải.”
Ông chỉ mỉm cười, giống như nàng vẫn là một đứa trẻ bốc đồng. Nhưng Maddy biết. Nàng không tốt. Nàng đã bị cột chặt với đất đen, Quỷ dữ và một người đàn ông, nàng hoàn toàn không tốt một chút nào.
Họ tới London và lúc trời nhá nhem, chốn thị thành bốc mùi, đông đúc và gây khó chịu cho Maddy chỉ sau một tháng ở thôn quê. Xe lăn bánh qua công viên Hyde vào khu phố Oxford, nơi mà ánh đèn màu rực rỡ đã chiếu rọi lên hàng xe ngựa sơn thếp đợi những quý ông quý bà ra vào các cửa hiệu. Một tiệm gia công vàng bạc, một quầy bói toán, những cửa hiệu trang sức và vải vóc, những quầy bánh kẹo: cả dặm dài hàng hóa và cảnh tượng phồn hoa, mọi thứ đều sáng rực và được đánh bóng để trưng ra.
Công tước nhìn chúng trôi vụt qua, đôi lúc sốt sắng liếc Maddy, vẻ nghi hoặc, như thể kia là những ảo ảnh mà nàng đã bằng cách nào đó triệu hồi. Nàng đã cố giải thích, chuẩn bị cho gã về phiên tòa, nhưng nàng biết gã chẳng có khái niệm gì về điều nàng muốn nói. Nàng có thể khẳng định qua sự hoan hỉ bị kìm nén trong gã: gã nghĩ rằng mình sắp được về nhà ở hẳn.
Khi xe ngựa rời phố Oxford và bắt đầu đi xuyên qua những con phố nhỏ đỏm dáng liền kề, gã giơ cả hai cánh tay bị trói về phía nàng.
“Xuống,” gã nói.
Xe ngựa tới một quảng trường của giới quý tộc. Nàng có thể nghe thấy tiếng í ới của đám người hầu và tiếng kêu hối hả để xua đám khách bộ hành trên đường.
“Làm ơn.” Từ đó buộc ra nhọc nhằn, một sự bùng nổ chói tai tương phản hoàn toàn với ý nghĩa năn nỉ.
Bên ngoài, những tên đầy tớ bận chế phục vây lại khi đoàn xe ngựa dừng két lại trước tòa nhà ở đầu quảng trường. Tòa dinh thự đứng một mình ngạo nghễ, lấn át đám láng giềng, trắng muốt và cân xứng, tinh khôi trong những trụ bổ tường theo thức cột Corinth và những cửa sổ cân đối, không khác mấy so với nhà của Công tước ở quảng trường Belgrave nhưng lớn hơn, lạnh lẽo hơn trong vẻ hoàn hảo đơn độc của nó, cửa ra vào nhỏ và nom ít hiếu khách, cách con phố có một bậc cấp.
Cánh cửa đó mở, hé ra ánh sáng bên trong. Maddy thấy viên quản gia Calvin chạy xuống bậc cấp duy nhất và đứng sang bên. Rồi đến nữ công tước trong bộ đồ đen. Bà đưa tay cho Calvin đỡ xuống vỉa hè và vội vã tới chỗ xe ngựa của Edward.
Maddy vươn người tới, đặt bàn tay Jervaulx lên đùi nàng. Trong bóng tối, nàng vật lộn với đám dây da và vừa kịp tháo chúng ra thì ông anh họ cùng nữ công tước tới cửa xe.
Găng trói rơi xuống khoảng không tăm tối trên sàn. Maddy đá chúng vào góc. Jervaulx ú ớ cảm ơn, không thật sự là từ ngữ hiểu được. Ánh đèn tràn vào trong xe khi cửa xe mở ra và giọng nữ công tước vượt lên trên tất cả những người khác.
“Christian!” Bà ngừng lại, cơ hồ gì biết phải tiếp tục thế nào, chỉ đứng trân trân nhìn gã từ vỉa hè. Bà lùi lại một bước, chân váy đen xao động. Khi bà nhắm chặt mắt lại và đặt tay lên cổ họng, một gã hầu vội bước tới. “Không, đi đi. Ta sẽ không để bị mất tự chủ đâu.” Bà mở mắt. “Đi đi, tất cả! Mọi người sẽ săm soi vào vụ om sòm này, ai đó sẽ nhận ra nó.” Bà quay về phía Edward ra hiệu về cái ngõ nhỏ nằm kề bên ngôi nhà. “Hãy đánh xe vòng qua cửa hậu. Chúng ta sẽ đưa nó vào từ cửa đó.”
“Không,” Công tước nói.
Mẹ gã quay lại, sững người như thể một con ngựa vừa lên tiếng. Bà và Jervaulx hầu như không giống nhau, khác về mọi điểm: mái tóc bà vàng ngả bạc thay vì đen bóng, da bà trắng xanh, thân người mảnh dẻ và mong manh hơn nhiều, mắt bà không hề có chút sắc đêm xanh thẵm mà con trai bà sở hữu. Nhưng khi gương mặt bà sáng lên hy vọng, Maddy thấy cùng một sự mãnh liệt đốt cháy Công tước trong niềm đam me toán học của gã, cùng sức nhiệt tình bướng bỉnh, tập trung khi nữ công tước lao tới bám vào cửa xe ngựa. “Christian? Con...”
Bà ngừng lại liếc nhìn Edward.
“Gần đây ngài ấy đã có một số tiến bộ,” vị bác sĩ nói. “Tôi nghĩ là lệnh bà rồi sẽ hài lòng.”
Jervaulx nhặt chiếc mũ mà Maddy để lên ghế lúc nãy và ra hiệu cho hai cha con nàng xuống trước. Nàng làm theo, giúp cha xuống sau mình, trong khi nữ công tước đờ ra quan sát họ.
“Đây là cô Archimedea Timms và cha cô ấy, ông John Timms, thưa phu nhân. Cô Timms đặc biệt đã hỗ trợ cho Công tước. Chúng tôi đã tiến hành một phương pháp điều trị mới trong trường hợp của ngài, tôi dự định sẽ báo cáo chi tiết với phu nhân ngay khi có cơ hội, nhưng như phu nhân thấy, thành quả của chúng tôi đã tự lên tiếng.”
Nữ công tước không để tâm đến Maddy hay cha nàng, thay vào đó bà nhìn con trai mình xuống xe. Jervaulx trao cho mẹ một nụ cười khô khốc và cúi đầu chào.
Gã không nói gì, chỉ đứng lặng bên xe ngựa như thể đang lịch sự đợi ai đó dẫn đường trước. Nữ bá tước vẫn sững sờ trân trối nhìn gã. Toàn thân bà run lên. Rồi đột nhiên một tiếng nức nở buột ra và bà nhào vào cánh tay gã, áp sát gã.
Trong giây lát, gã vẫn đứng lặng. Đáng chú ý hơn cái ôm run rẩy của bà mẹ, Maddy có thể thấy gã đang cận kề sự bùng nổ, cái cách mà biểu cảm của gã quay cuồng trong bão tố cảm xúc, tất cả từ ngữ đấu tranh đòi được tự do. Bàn tay gã siết thành nắm đấm.
Đôi mắt gã gặp mắt Maddy. Cơn thịnh nộ chực nổ tung, nàng không thể tưởng tượng sao mẹ gã lại không nhận ra điều đó. Gã không có cách nào để nói, chỉ có thể dùng bạo lực, và bạo lực ấy cuộn xoáy, rung chuyển trong quảng trường thượng lưu.
Maddy đứng đó kinh hoàng, âm thầm van vỉ gã.
Gã nhắm mắt. Hít vào một hơi thật sâu, gã đưa tay phải lên, ngập ngừng đặt lên đầu bà quả phụ. Bà bắt đầu khóc nức nở, nép vào gã sát hơn.
Khoảnh khắc may rủi dường như đã qua. Gã đứng đó, lúng túng chạm vào mái tóc cầu kỳ của mẹ, như một người đàn ông đặt tay lên đầu một đứa trẻ quá khích mà không biết xử trí thế nào. Nhưng bàn tay trái đang siết lại của gã thì chẳng hề nới lỏng, vẫn khóa chặt trong sự thù địch câm lặng.
Nữ công tước hơi lùi lại, ngước mặt lên, vuốt ve cổ áo gã với những ngón tay run rẩy. “Christian.” Bà nắm lấy bàn tay gã, áp gã vào ngực mình. “Ơn Chúa. Ta đã luôn cầu nguyện điều này. Quả là một phép mầu.”
“Một sự tiến bộ, thưa phu nhân,” Edward nói. “Một sự tiến bộ dựa trên quá trình điều trị khoa học. Chúng ta chưa đạt được sự phục hồi hoàn toàn.”
“Đây là một phép mầu. Chúng ta nên quỳ xuống dâng lời tạ ơn tới Thiên Chúa.” Bà nắm chặt bàn tay con trai. “Nhất là con, Christian, sau tất cả những tội lỗi của con. Hãy tạ ơn vì đã được tha thứ và được cứu rỗi.” Bà cúi đầu. “Ôi Đức Chúa toàn năng, Người trao cho chúng con sinh mạng rồi lại mang nó đi, với sự khoan dung của Người, chúng con...”
Jervaulx tự giải phóng cho mình trước. Gã xoay người rời bước, Calvin vội lao đi mở cửa.
Mẹ gã nhanh chóng hoàn toàn nốt lời cầu nguyện, khẽ im lặng mấp máy môi và theo sau gã. Bà biến mất vào gian sảnh rực sáng, Edward theo sau sát gót. Calvin giữ cửa mở và quay đầu lại. “Cô Timms? Ông Timms?”
Chỉ một thoáng sau khi vào đại sảnh, gã phát hiện ra mình chỉ có một mình. Gã quay về phía tiếng bước chân, hy vọng đó là bé-Maddy, nhưng hiện thực chỉ là mẹ gã cùng mấy câu lẩm bẩm sùng đạo của bà. Gã đã quên chúng, lờ mờ quên cả bà cho tới khi bà thổn thức bên ngực gã ở ngoài phố và gã nhận ra rằng bà hẳn chính là người đã bỏ rơi gã, ném gã vào phòng giam với Đười Ươi.
Trong đại sảnh, gã lại một lần nữa tách ra khỏi bà, nỗ lực khống chế bản thân, đợi bé-Maddy, gã cảm thấy thế giới chao đảo cho tới khi bóng dáng bà cô xam xám của nàng xuất hiện ở ngưỡng cửa. Một khi gã biết rằng nàng ở đó, gã có thể đi tới: gã leo lên cầu thang bằng gỗ gụ, bàn tya đặt lên tay vị uốn lượn.
Gã sở hữu ngôi nhà này. Nghe vừa lạ lùng vừa khó chịu vừa đúng sự thật. Đã bao lâu rồi kể từ khi gã bước chân lên những bậc cầu thang này, gian đại sảnh này, gã không rõ, nhưng gã sở hữu nó. Mọi người ở đây đều phải làm theo lệnh của gã, kể cả việc mẹ gã được sống ở đây cũng là do gã cho phép.
Nhưng gã chợt nghĩ ra rằng chính mình không sống ở đây. Không phải lúc này. Những gì gã có thể nhớ rõ nhất là khoảng thời gian xa xăm trong quá khứ, những ngày tháng nhộn nhịp ở thành phố, những buổi khiêu vũ được tổ chức cho các chị em gái của gã, khi về thăm nhà ở Jervaulx - đó là nơi gã sống - và gã cảm thấy trào lên niềm mong mỏi sắc ngọt được thấy cái bóng dáng trong cổ u tối của nó, các tòa tháp, ống khói uốn lượn và những căn phòng bất tận.
Đó là nơi mà gã sẽ tới, giờ đây, khi gã đã được tự do. Trở về nhà ở pháo đài Jervaulx.
Hai trong số chị em của gã đợi trong phòng khách. Gã đứng ở ngưỡng cửa, quan sát họ trước khi họ biết đến sự có mặt của gã. Họ rì rầm trao đổi, nom có vẻ sợ hãi. Khi nghe tiếng bước chân của những người khác lên cầu thang sau gã, họ quay lại. Họ nhìn gã như thể gã không phải người sống. Trong suốt. Một xác chết biết đi. Qua nét mặt sửng sốt của họ, một phát hiện khác đến với gã.
Gã biết họ mong đợi điều gì. Một tên điên, được vác lên cầu thang và trưng ra giữa đám xiềng xích. Chả trách gì mà họ sợ hãi.
Bà mẹ đi qua gã, nắm lấy tay gã kéo vào phòng khách. Bà nói, nói mãi, rất nhanh đến mức gã cảm thấy sắp chết đuối.
Clementia. Gã tóm được cái tên và nhớ ngay Clem. Tiếp đó là Charlotte. Cả hai đi tới và lần lượt hôn lên má gã, tay áo phồng đính ren, những bàn tay múp míp nắm lấy tay gã vuốt ve nhẹ nhàng trước khi rút lại. Gã cảm thấy hoang mang, ngờ vực về họ và gương mặt đột nhiên tươi cười của họ. Họ phục sức quá cầu kỳ sặc sỡ, tóc họ quá nhiều búp với lọn.
Gã lại ngoảnh đầu nhìn Maddy, chỉ thấy mỗi tên thầy thuốc quỷ tha ma bắt, vậy là gã sải bước ra đầu cầu thang. Nàng đang đứng trong sảnh phía dưới cùng với cha mình, vẫn đội mũ trùm và áo choàng.
Gã đi xuống nửa cầu thang rồi dừng lại. Khi nàng ngước lên, gã thốt ra một tiếng. Gã nhìn nét mặt nàng thay đổi, cảm thấy một sự nhẹ nhõm lớn lao và mạnh mẽ khi nàng đưa tay lên nút áo choàng, líu ríu gì đó với Calvin khi anh ta đón áo choàng từ tay nàng. Nàng dẫn cha đến chân cầu thang. Christian đứng đợi hành trình chậm chạp của họ cho tới khi họ đến chỗ gã.
Gã không cố gắng nói trước mặt gia đình và những gia nhân biết gã. Gã lặng lẽ men theo sát tường phòng khách trắng muốt và vàng chói trong khi những người khác nói chuyện.
Ngôi nhà khiến gã thấy hài lòng. Mọi thứ đều thân thuộc và đúng ở chỗ của nó, những chiếc bàn bằng đá hoa cương, chân mạ vàng, những chiếc ghế rất hợp, vải màu lục thẫm, tất cả đều có tuổi đời nhiều hơn chính gã, đứng ở nơi mà chúng đã đứng trong suốt quảng đời vừa qua của gã.
Đôi khi gã phải quay lại để cầm chắc rằng Maddy ở đó, bởi vì những kẻ khác không hề nói chuyện với nàng hay thậm chí mời cha con nàng ngồi. Điều ấy làm gã nổi khùng. Gã trừng mắt nhìn Charlotte, muốn nó tỏ ra lịch sự một chút, nhưng nó chỉ liếc nhìn lại gã và tái mặt, lúng túng.
“Co.. co nen thả lỏng khơng?” ả lo lắng hỏi Kẻ Máu Nóng.
Thả lỏng! Như thể gã là một con vật trong vườn bách thú, bị giam hãm không bằng. Nhà của ta! Sở hữu nó, sở hữu ngươi... quần áo, ren lụa, thị hiếu, lòng tin, tất cả.
Gã biết hai đưa đó. Chúng là những kẻ cần chữ ký của Christian để nhận được phần tài sản của mình, một khoản bổ sung hào phóng cho của cải của chồng chúng - một thứ dồn những quý ông kia tới tận ranh giới của chút lịch sự cuc. Christian để ý thấy rằng bọn kia có vẻ không sẵn sàng xuất hiện trong đêm đầu tiên gã về nhà.
Gã ngờ rằng Glem và Charlotte đến đây vì chính thứ đó - khoản trợ cấp - và gã không biết mình sẽ phải làm gì khi đến lúc chúng đòi hỏi. Mọi thứ thuộc về thời gian trước phòng giam và Đười Ươi đều mù mịt, gã không thể nhớ được phần của chúng ra sao hay liệu gã đã có sự sắp xếp nào chưa.
Gã quay mặt khỏi chúng, hướng về phía tấm chắn lò sưởi, nơi ngọn lửa đang cháy bập bùng trong cái lò được quét dọn tinh tươm. Đợi bọn kia đi khỏi rồi, gã sẽ nhờ bé-Maddy giúp gã.
“Anh gian bon em a?” Clementia nói sau một thoáng yên lặng. “Chris?”
Gã nhận ra rằng chúng đang nói chuyện với gã. Gã chắp hai tay sau lưng và liếc xéo nó.
“Anh gian a?” ả nhắc lại.
Gã nhìn bé-Maddy, nàng vẫn đứng đó cách xa mọi người một chút. Gã đi tới góc phòng, lấy hai chiếc ghế kê cho hai người nhà Timms. Gã dằn mạnh đôi ghế mạ vàng với một tiếng rầm khiến người ta khó có thể không hiểu ẩn ý trong đó rồi tự mình dẫn ông Timms tới ngồi trên một chiếc. Thấy Maddy ngần ngừ, gã đứng sau chiếc ghế còn trống vỗ mạnh, cau mày với nàng.
Nàng cụp mắt ngồi xuống. Gia đình gã nhìn gã như thể gã là một câu đố khó hiểu.
Clem đã há miệng ra rồi lại vội vã ngậm chặt bởi tiếng cộc cộc quen thuộc của cây gậy chống. Âm thanh đó Christian rõ đến xương tủy - từ trước khi gã bập bẹ học nói - sứ giả truyền tin sắt đá của bà bác Vesta.
Môi cong lên nụ cười châm biếm, gã kê thêm ghế cho bà bác: chiếc mà bà ưa thích, ghế kiểu Pháp nặng trịch, bọc vải in hình hoa và chim, tay vịn to tướng mạ vàng và chân ghế hình móng rồng, một ngai vàng rất hợp cho rồng cái. Sau khi kê ghế gần lò sưởi, gã nhìn lên, nghiêng đầu trong khi bà đứng ở ngưỡng cửa, bộ mặt trắng bệch nổi bật trên nền váy đen tuyền để tang cha, chồng, em trai - hoặc thậm chí Christian, ai mà biết được? - thứ màu mà bà chẳng bao giờ chịu thay đổi. Một trận chiến của màu đen huyền và đen như mun trong nhà này, giữa mẹ gã và bà bác. Gã nhớ ra vì sao mình không sống ở đây.
“Trông anh khỏe đấy, Jervaulx,” Phu nhân de Marly tuyên bố và đi về phía gã.
Từ nãy Maddy đã lập tức nhận ra quý bà này, không cần phải giới thiệu cũng biết rằng đây là tác giả của những lá thư nghiêm khắc và rõ ràng trong tập hồ sơ của Công tước ở lâu đài Blythedale, vị phu nhân đã gửi những y phục được may cắt tinh xảo thay vì mớ tình cảm mộ đạo sốt sắng, người đã bước đi thật vững chãi vào tòa dinh thự ở quảng trường Belgrave vào buổi sáng hôm đó khi Maddy đứng nhìn từ xa.
Khước từ sự giúp đỡ của một trong hai quý cô thời trang, phu nhân de Marly tự ngồi xuống chiếc ghế Jervaulx đã kê. Lông mày bà được kẻ vẽ trên làn da màu cánh hoa trắng khô, môi và má mỏng man nhưng rõ màu phấn sáp. Bà nhấc một ngón tay gầy guộc lên. “Cho ta một ly vang.”
Công tước nghiêng đầu. Sau một khắc chần chừ, gã đưa tay kéo dây chuông cạnh lò sưởi.
“Bác sẽ lại hành hạ dạ dày của mình đấy, bác Vesta,” quý cô vừa nãy lên tiếng.
Phu nhân de Marly mặc kệ ả. Bà nhìn sang bên, nói với Jervaulx đang đứng sau lưng. “Lại đây để ta nhìn rõ anh nào, chàng trai.” Bà gõ cây gậy xuống nền nhà làm hiệu.
Gã bước tới trước mặt bà bác. Bà ngắm nghía gã từ trên xuống dưới. Maddy không nghĩ rằng người ta có thể tưởng tượng ra một quý ông nào bảnh trai và quý phái hơn.
“Trông anh như sắp tấu hài với cái nơ cổ đi săn ấy. Nhẫn ấy đâu?” Phu nhân de Marly hỏi.
“À!” Edward sờ soạng trong túi. “Tôi giữ bên người ạ, thưa lệnh bà. Tôi nghĩ rằng tốt nhất là tự bảo quản nó cho đến khi tới đây.”
“Anh không cần giữ nữa.”
Anh ta đi tới chỗ vị phu nhân già, cúi đầu với cung cách hèn hạ và ít vẻ Giáo hữu nhất rồi đưa cho bà một hộp nhỏ. Bà thản nhiên cầm lấy đưa cho Jervaulx.
Maddy không biết liệu những người khác có thể thấy nỗi lo lắng phảng phất trên mặt Công tước không. Gã nhận chiếc hộp, nhìn nó trong bàn tay mình. Khi phu nhân de Marly quay sang ra lệnh cho người hầu vừa xuất hiện ở ngưỡng cửa mang rượu tới, Jervaulx lén nhìn về phía Maddy.
Nàng bí mật cong tay lại như đang nắm một vật và thả nắm tay dọc xuống váy.
Jervaulx siết chặt lấy chiếc hộp, tìm túi áo khoác, thả nó vào đó. Gã trao cho nàng một cái nhếch mép vụng trộm.
“Trông anh khỏe đấy, Jervaulx,” Phu nhân de Marly nhắc lại. “Ta không đắn đo công nhận rằng ta ngạc nhiên. Làm sao điều này có thể thực hiện được, bác sĩ Timms? Theo báo cáo gần đây nhất của anh, ta hiểu rằng đã có một tiến bộ nhỏ.”
“Chúng tôi đã thực thi một phương pháp trị liệu đầy sáng tạo, thưa lệnh bà,” Edward hăng hái nói. “Nó đã thành công ngoài tưởng tượng của chúng tôi.”
“Sáng tạo?” Bà nghi ngờ hỏi anh ta. “Là phương pháp gì?”
“Sự phát triển tự nhiên từ phương pháp xã hội hóa và đạo đức của chúng tôi. Trong quá trình điều trị tại lâu đài Blythedale, chúng tôi đã phát hiện ra rằng những giao thiệp xã hội có định hướng giữa hai giới tạo hiệu quả đáng kể trong việc khuyến khích tự kiểm soát bản thân. Tôi đã có lần mạo muội miêu tả điều ấy với bà, thưa lệnh bà, hẳn bà còn nhớ, khi tôi tới đón bệnh nhân đến Blythedale. Nhưng tất nhiên cần phải đạt được chuẩn mực hành vi tối thiểu mới có thể giới thiệu một bệnh nhân hung bạo tới nhóm công chúng lớn hơn. Như tôi đã được mạo muội trình bày với lệnh bà, Công tước không đạt tới chất lượng tiêu chuẩn này, thái độ của ngài ấy với tất cả hộ lý và chính bản thân tôi vẫn còn cau có, kèm theo những lần lên cơn không đoán trước được. Tuy nhiên, chúng ta có một cơ hội may mắn khi cô em họ của tôi, cô Timms, tới Blythedale làm việc. Được biết cô ấy có tính cách hòa nhã và kiên định, không thể nghi ngờ về đức hạnh, tôi đã cẩn trọng cử cô ấy làm y tá thường trực ban ngày cho Công tước. Tôi làm vậy với hy vọng rằng với sự ảnh hưởng của cô ấy, bất cứ dấu tích nào còn lại của khả năng tự chủ có thể sẽ được khuyến khích tốt nhất. Tôi nghĩ lệnh bà sẽ đồng ý rằng phương pháp này đã tỏ ra có hiệu quả nhất.”
Anh ta rất nổ lực kiểm soát niềm vui chiến thắng của mình và giữ giọng điệu chuyên nghiệp, nhưng không thể giấu giếm hết sự thỏa mãn. Phu nhân de Marly thậm chí chẳng buồn liếc anh ta một cái trong khi anh ta nói nhưng vẫn tiếp tục quan sát Jervaulx hồi lâu sau khi bài diễn văn kết thúc.
Bà chuyển cái nhìn độc đoán sang phía Maddy. “Cô là cô Timms?”
Maddy đứng lên. “Là tôi. Đây là cha tôi, John Timms.”
“Ngồi đi.”
Maddy cảm thấy đôi mắt sẫm tối kia săm soi mình khi nàng ngồi xuống. Nàng giữ ánh mắt mình chỉ thấp hơn ánh mắt Phu nhân de Marly một chút, không cúi đầu như một đứa con nít nhưng cũng không công khai tỏ ra thiếu lễ độ.
“Lần cuối ta thấy đứa cháu của mình,” Phu nhân de Marly lên tiếng, “nó là một con dã thú đang gào rú. Nó bị cột vào giường, tay bị cứa đứt đến tận xương vì đấm qua kính cửa sổ. Nó đã đánh gãy tay tên hầu coi sóc nó, người cố giữ nó khỏi siết cổ em rể đến chết. Nó không tự ăn. Nó thốt ra những từ của một kẻ ngốc. Nó gầm thét. Nó gào rú. Nó là một con thú, cô Timms ạ. Công tước Jervaulx là một con thú điên.” Bà trân trân nhìn Maddy. “Ta muốn một lời giải thích về việc cô đã tạo nên sự thay đổi này thế nào.”
Maddy ngước mắt nhìn thẳng vào Phu nhân de Marly. “Anh ta không điên,” nàng kiên định nói. “Cũng không phải là một con thú.”
Trong một lúc lâu, vị phu nhân già nua không trả lời. Rồi bà lên tiếng, với một nếp nhăn thất vọng trên môi, “Ta phải nói rằng, thưa cô, rằng nó khiến ta rối trí trong vấn đề này.”
“Tôi tin rằng...” Maddy liếc nhìn Edward, người hoàn toàn không có vẻ hài lòng với nàng, nhưng anh ta đâu có dặn trước là nàng không được nói ra quan điểm của mình. “Tôi tin rằng ông ấy tỉnh táo, và cũng có... lý trí... như bà và tôi.”
Phu nhân de Marly nhướng mày. “Ranh con Giáo hữu kiêu căng.”
“Tôi không muốn tỏ ra kiêu căng. Tôi chỉ giải thích với bà thôi.”
“Vào thời của ta, thưa cô, chúng ta gọi cái lối ăn nói của cô là mọi rợ. Anh họ cô đây còn không dám bà bà tôi tôi.”
Maddy chỉ giữ mắt mình nhìn thẳng, không để bị cuốn vào việc bảo vệ lối nói mộc mạc của mình. Nàng từng biết những quý bà già nua như Phu nhân de Marly, nàng chẳng khoái gì hơn là một cuộc tranh luận rồi sẽ biến thành trận mắng mỏ. Maddy có niềm thích thú rõ rệt với kiểu đó: đôi lúc nàng nghĩ rằng rồi mình cũng sẽ biến thành một bà già như thế, giờ nàng yên lặng chỉ vì cha nàng vẫn nhẹ nhàng phản đối mọi cuộc cãi vã.
Edward nhăn mặt phật ý với nàng và nàng nhớ lại lời hứa không sử dụng ngôn ngữ Giáo hữu với người ngoài. Nhưng giờ thì đã quá muộn và nàng có một cảm giác rằng nếu nàng đầu hàng và xin lỗi, Phu nhân de Marly sẽ chỉ càng khó ưa nàng hơn.
“Vậy,” bà nói với Công tước. “Cô Timms tuyên bố rằng anh hoàn toàn tỉnh táo.”
Jervaulx chỉ đứng nhìn bà.
“Ồ, chàng trai? Anh có gì để nói về việc này không?”
Gã hơi nghiêng đầu, cách mà gã thường làm mỗi khi chú ý vào thứ gì đó, xem xét nó từ góc nghiêng thay vì thẳng.
“Anh có hiểu ta nói gì không?”
Gã bối rối liếc nhìn Maddy.
“Đừng nhìn cô ta. Chính anh phải nói. Anh có thể nghe thấy ta nói gì không?”
Miệng gã bặm lại. Gã gật đầu, một lần và nhanh gọn, rồi bắt đầu trầm ngâm thưởng ngoạn một chiếc kệ sát tường. Nó thật sự đáng chiêm ngưỡng, mặt kệ bằng đá hoa cương đen được đỡ bởi hai con chim to lớn bằng vàng với đôi cánh đang giương ra và mỏ dường như phóng ra lửa. Đó sẽ là đồ đạc tráng lệ và cầu kỳ nhất mà Maddy từng thấy nếu nó đừng bị xếp đứng song song với một chiếc y hệt như thế ở chỗ tấm chắn lò sưởi phía đối diện.
Phu nhân de Marly gõ nhanh cây gậy xuống nền nhà. Bà mắng cậu cháu trai. “Đây không phải lúc anh giở trò ương ngạnh, chàng trai. Bao năm nay anh đã cư xử với chúng ta theo cái cách đồng bóng của anh, hoang dại và thiếu suy nghĩ như một tên da đỏ, giờ anh đã phải trả giá rồi. Không ai có thể thuyết phục ta rằng một người đàn ông tỉnh táo lại để bị vướng vào một cuộc đấu súng mà chỉ có bọn thổ phỉ mới làm, càng tệ hơn khi tỉnh dậy thành một thằng điên.”
Chỉ có đôi hàm siết lại của Công tước cho thấy rằng gã nhận ra bà bác đang nói với mình. Phu nhân de Marly ngả người tựa vào lưng ghế thở dài sõng sượt.
“Thằng ngốc.” Bà hướng cái nhìn buộc tội về phía Maddy. “Kiểu tiến bộ gì thế này?”
“Xin bà nói chậm hơn một chút,” Maddy mạo muội.
“Cô nói nó không phải thằng ngốc kia mà.”
Maddy đứng lên. “Nếu bà bị lạc ở Trung Hoa giữa những người bản xứ thì cũng thế thôi ạ. Anh ta sẽ hiểu nếu bà kiên nhẫn.”
“Cô Timms, mười giờ ngày mai nó sẽ phải đến chỗ Đại pháp quan. Ta đã sắp xếp để cuộc gặp này là riêng tư. Không có bồi thẩm đoàn nào, chưa đến lúc.” Bà ném một cái nhìn khinh miệt về phía hai cô cháu gái. “Tuy nhiên, bọn kền kền thì tham lam. Ta đề nghị rằng nếu cô không muốn thấy công trình của mình bị chứng nhận là một tên ngốc theo luật, thì cô nên dùng cái đức hạnh và tính cách kiên định của mình một cách khôn khéo để hoàn thành nhiệm vụ giúp cho nó hiểu hoàn cảnh nguy ngập mà nó đang lâm vào.”
Lời nói của bà chìm đi trong bầu tĩnh lặng sững sờ và khó chịu. Cửa dành cho người hầu mở ra và một gã đầy tớ rón rén bước vào, mamg vang đỏ cho Phu nhân de Marly. Bà đón ly vang trên tay nhấp một ngụm, không hề rời mắt khỏi Jervaulx. Rồi bà đặt cái ly lên kệ và đứng dậy.
“Cô Timms sẽ nghỉ lại đây tối nay. Những người còn lại, hãy rời khỏi đây.”
Nữ công tước có vẻ bị sốc. “Nhưng bác sĩ Timms...”
Phu nhân de Marly ngắt lời bà. “Ta nghĩ rằng ông ta có chỗ ở chứ? Ở Gloucester, ta tin vậy.”
“Vâng, thưa lệnh bà.” Edward cúi đầu. Hai lần.
“Em muốn được trao đổi với bác sĩ,” nữ công tước sầu thảm nói. “Em ước ao được biết Christian thế nào rồi.”
“Hetty thân mến,” Phu nhân de Marly đáp lại khô khốc, “nếu một khắc qua cô chưa khám phá được nó thế nào rồi, thì gã kia có nói gì với cô cũng phải kéo dài đến tận sáng. Anh sẽ cùng dự bữa sáng với chúng tôi chứ, bác sĩ? Lúc tám giờ sáng.”
“Đó là vinh hạnh của tôi, thưa lệnh bà. Tôi sẽ gọi người trợ tá ban đêm đến để giúp bệnh nhân lên giường,” Edward nói.
“Có cần không, cô Timms?”
Dưới ánh nhìn độc đoán của Phu nhân de Marly, Maddy chộp lấy một câu trả lời hợp lý. “Tôi... nghĩ là như thế thì hơn.”
“Vậy cứ làm thế. Ta thấy tối nay trong nhà có thêm người hầu tiện hơn. Ta hy vọng cô ý thức được đầy đủ trách nhiệm của mình.” Bà liếc mắt về phía gã đầy tớ. “Bảo Pedoe chuẩn bị chỗ nằm cho cô Timms trong phòng thay đồ của Công tước.”
Maddy đứng chôn chân trên sàn khi Phu nhân de Marly bắt đầu lộc cộc đi ra cửa. Bà dừng bước quay lại. “Cô đang đỏ mặt đấy cô gái. Ta tưởng cô là y tá?”
“Vâng,” Maddy cố gắng đáp lại.
“Và nó vẫn là một thằng ngốc, cho đến khi cô chứng minh cho ta thấy điều ngược lại. Hãy lưu ý để chúng ta không phải chứng kiến cảnh tượng kỳ quái nào của nó đêm nay.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.