Tôi ngồi trên hành lang bệnh viện chờ đến lượt phẫu thuật, đầu óc rối bời.
Lúc thì là đêm xảy ra tai nạn, Tạ Triệt ghé sát tai tôi thở gấp gọi tôi là "bé con", lúc lại là cảnh bố mẹ giục cưới, còn Tạ Triệt đáp: “Con có người mình thích rồi.”
Cảnh tượng chuyển từ chiếc tủ quần áo trống trơn trong nhà anh, đến phòng khách sáng nay.
Giữa không khí mập mờ như vậy, anh hỏi tôi: “Em thật sự muốn biết bạn gái anh là ai à?”
Aaaaaa, dù có ngốc đến mấy tôi cũng nhận ra điều gì đó không ổn!
Người anh thích… chẳng lẽ là tôi?
Tôi ôm mặt, tôi là em gái anh cơ mà!
Ca phẫu thuật đang tiến hành đến người trước tôi hai lượt, sắp đến lượt tôi rồi.
Tôi nắm chặt váy, nhất thời không biết phải làm sao.
Đèn trước phòng mổ tắt, người trước tôi đã vào trong. Còn tôi cứ mở điện thoại rồi lại tắt, rồi lại mở không ngừng.
Tạ Triệt không gửi cho tôi dù chỉ một tin nhắn.
Tôi đưa tay xoa bụng. Phôi thai còn quá nhỏ, cái gọi là thai máy vẫn chưa cảm nhận được gì.
Tôi đứng dậy, hít sâu một hơi, quyết định đi rửa mặt cho tỉnh táo.
Dòng nước lạnh xối lên mặt khiến tôi cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Kệ đi!
Đã xếp hàng lâu vậy rồi, bỏ thôi.
Ai mà biết Tạ Triệt có lừa tôi hay không.
Tôi hạ quyết tâm bước ra khỏi nhà vệ sinh nữ, chưa đi được bao xa thì bị ai đó ép sát vào tường.
Giây tiếp theo, tôi bị ai đó giữ gáy và hôn mạnh.
Tôi mở to mắt.
Tạ Triệt nhìn tôi chằm chằm, như một con sói đã nhắm trúng con mồi.
Nụ hôn của anh vụng về vô cùng, không hề có kỹ thuật, chỉ biết xâm chiếm tới tấp.
Tôi cố đẩy anh ra nhưng lại bị giữ chặt hơn nữa trong vòng tay anh. Tôi sắp không thở nổi rồi!
Khóe mắt tôi ươn ướt, nước mắt sinh lý trào ra.
Tôi rên khẽ: “Anh… nhẹ thôi…”
Anh buông tôi ra, tôi vừa kịp thở thì anh lại một lần nữa áp lên.
Tạ Triệt dùng đầu ngón tay ấn mạnh khóe mắt tôi, nước mắt tôi từng giọt rơi xuống.
Thấy tôi khóc, anh chẳng những không dừng lại mà còn thô bạo hơn nữa.
Từ loa phát thanh, tiếng gọi số vang lên mơ hồ trong không khí.
Đến lượt tôi làm phẫu thuật rồi.
Tạ Triệt bế tôi đến một góc khuất không có ai, sống chết cũng không chịu buông ra.
Tôi bị anh hôn đến mức chân tay bủn rủn, mềm nhũn ngã vào lòng anh.
Cuối cùng anh cũng chịu buông tôi ra.
Giọng anh vẫn còn vương vẻ dục vọng chưa tan hết, đầy quyến rũ: “Ca phẫu thuật của em bị lỡ rồi.”
Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua mặt tôi, từ hàng lông mày đến chiếc cằm nhỏ.
“Em thà bỏ đứa bé cũng không chịu nói với anh đúng không, em gái yêu quý của anh.”
Bất ngờ, anh bóp cằm tôi: “Bé cưng ngoan, em muốn bị phạt thế nào đây, tự em nói đi.”
Đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ, chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Nhưng tôi vẫn nhớ rõ ràng: “Chính anh nói em là em gái anh mà, em đâu phải bạn gái anh. Vậy tại sao lại không được bỏ đứa bé?”
Rõ ràng chính anh là người đầu tiên khẳng định tôi là em gái cơ mà.
Vậy tại sao bây giờ lại thành ra như thế này?
Càng nghĩ tôi càng thấy tủi thân, nước mắt trào ra.
Vừa khóc vừa thút thít thì một ông lão đi ngang thấy Tạ Triệt đang ôm tôi khóc.
Ông ân cần an ủi: “Cô bé bị bệnh gì mà khóc dữ vậy? Đừng sợ, bệnh gì rồi cũng sẽ khỏi thôi mà.”
Tiếng khóc của tôi lập tức nghẹn lại, quên mất đây là bệnh viện.
Dù là góc khuất vẫn có thể có người đi ngang.
Tôi lau nước mắt, cúi đầu cảm ơn: “Không có gì đâu ạ, cảm ơn ông.”
Tôi kéo tay áo Tạ Triệt: “Về nhà rồi nói.”
Ông lão vẫn chưa hết lo lắng: “Không sao là tốt rồi, cô bé đừng buồn nữa nhé.”
Tôi gật đầu, cảm ơn ông lần nữa: “Cháu cảm ơn ông ạ.”
Về đến xe, cuối cùng cũng trở lại không gian riêng tư.
Tài xế kéo vách ngăn lên, tách biệt hoàn toàn ghế trước và sau.
Tạ Triệt thô bạo kéo tôi ngồi lên đùi anh.
Tôi vùng vẫy trong vô vọng, nỗi tủi thân từ lúc nãy lại dâng lên lần nữa.
Tạ Triệt hôn lên nước mắt tôi, lần này không còn dữ dằn nữa, giọng anh nhẹ nhàng dỗ dành: “Anh thương… đừng khóc nữa, ngoan nào.”
Tôi quay đầu đi, không buồn để ý đến anh.
Từ những lời tôi nói trước đó, Tạ Triệt cũng đoán ra được tôi đang do dự điều gì.
Anh vòng tay ôm lấy eo tôi: “Mộc Mộc, anh không có bạn gái. Người anh thích… chính là em.”
Tôi hít hít mũi: “Rõ ràng là anh từng nói em là em gái anh.”
Anh nói câu đó với tôi từ năm tôi 16 tuổi.
Tạ Triệt sở hữu một gương mặt hoàn hảo đến mức khách quan mà nói… đẹp trai quá thể đáng.
Anh lại luôn đối xử với tôi rất tốt.
Hồi học cấp ba, anh hay đưa tôi đến trường, thỉnh thoảng còn cùng tôi đi ăn… Mỗi lần như vậy đều khiến đám bạn xôn xao bàn tán.
Bạn cùng bàn hỏi tôi: “Cái anh đẹp trai hay ăn với cậu là ai thế?”
Tôi vừa gặm nắp bút vừa đáp: “Là anh tớ.”
“Nghĩa là anh ruột á hả?”
Tôi viết đại một căn bậc hai của ba vào bài, đầu không thèm ngẩng lên: “Không phải, là anh cùng cha khác mẹ, kiểu gia đình tái hôn ấy.”
Tính đến thời điểm đó, tôi vẫn chưa có suy nghĩ gì đặc biệt với Tạ Triệt.
Cho đến một ngày… con nhỏ cùng bàn đầy lòng "tà ý" chia sẻ cho tôi bộ truyện yêu thích của nó.
Tên truyện có hậu tố: (1V1, giả luân lý).
Lúc ấy tôi đã thấy hơi sai sai.
Tôi cũng hay đọc truyện nhưng rất ít khi thấy truyện nào ghi rõ "1V1" ngay trên tiêu đề như thế.
Tối hôm đó vì tò mò nên tôi mở file truyện lên đọc thử.
Kết quả… thế giới quan của tôi lập tức được mở rộng.
Con người khi chưa đủ trưởng thành, thật sự rất dễ bị ảnh hưởng.
Ví dụ như hôm sau, tôi nhìn Tạ Triệt thế nào cũng thấy... kỳ kỳ.
Vì cảm thấy lạ lạ nên tôi bắt đầu quan sát anh kỹ hơn.
Ừm, tay anh rất đẹp, khớp xương rõ ràng, các ngón tay thon dài.
Anh có tám múi cơ bụng, mỗi lần luyện tập trong phòng gym tiện tay vén áo lên, là cơ bụng săn chắc kia cứ thế mà đập vào mắt.
Lúc anh cúi đầu giảng bài cho tôi, hàng lông mi khẽ rung như cánh bướm đang vỗ nhẹ.
Tạ Triệt nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Hiểu chưa?”
Anh nói cái gì mà đường phụ, rồi parabol các kiểu… tôi nghe chẳng vào chữ nào! Toàn tâm toàn ý chỉ mải ngắm anh thôi.
Tôi cúi đầu nhỏ giọng: “Không hiểu…”
Tạ Triệt lại giảng lại lần nữa… nhưng lần này tôi vẫn không hiểu.
Đầu óc toàn là chất giọng trầm thấp và quyến rũ dễ nghe của anh, trời ơi, tôi đúng là kiểu "nghiện giọng nói".
“Hiểu chưa? Làm lại cho anh xem nào.”
Tôi: …
Không hiểu thật mà.
Tôi và câu hỏi khó trong đề thi mắt to trừng mắt nhỏ.
Tạ Triệt nhắc tôi: “Tập trung nào, đừng có lơ đãng. Anh nói lần cuối đấy, không hiểu thì tuần này không có tiền tiêu vặt đâu.”
Tôi lập tức chấn chỉnh lại tinh thần. Vì tiền tiêu vặt, phải cố thôi.
Cuối cùng cũng làm được một nửa, mặc dù vẫn lơ mơ.
Tôi rầu rĩ cúi đầu.
Tạ Triệt xoa đầu tôi: “Bé cưng giỏi lắm rồi, đừng nản. Là do đề khó thôi.”
Chết thật thấy. Đừng có gọi tôi là "bé cưng" như thế chứ!
Trong đầu tôi toàn là… mấy thứ đen tối mất rồi!