Thả Nhẹ Cục Thính, Dính Luôn Anh Trai

Chương 6: Chương 6




[Không muốn ăn gì cả, hôm nay em bị chán ăn.]

[Còn nữa, anh này, đừng gọi em là "bé cưng ơi" nữa, em lớn rồi mà.]

Phía trên khung chat hiện dòng chữ "Đang nhập..."

Sau gần nửa phút, anh chỉ gửi lại đúng một chữ.

[Ừm.]

Hẹn lịch phá thai là vào ngày mai.

Chiều muộn, tôi ra sân sau hóng gió. Nằm trên ghế xích đu, lắc lư nhè nhẹ khiến người ta buồn ngủ.

Tôi mơ màng cảm giác có thứ gì đó chạm vào môi mình.

Tôi lẩm bẩm: "Anh ơi..."

"Anh đây."

Tôi trở mình: "Đừng làm loạn, em buồn ngủ lắm."

Giọng nam trầm thấp cất lên hỏi: "Bé cưng có muốn vào phòng ngủ không?"

Tôi buồn ngủ đến mức không suy nghĩ được gì, đáp bừa: "Ừm."

Cánh tay anh vòng qua eo và chân tôi, bế tôi lên.

Tôi hé mắt, nhìn rõ người bế mình là Tạ Triệt, rồi lại thiếp đi.

Hồi trước mỗi lần tôi ngủ quên ngoài sân, anh cũng hay bế tôi vào. Nhưng không biết từ khi nào mà anh không làm thế nữa?

Hình như là năm tôi 19 tuổi.

Có lần sinh hoạt câu lạc bộ, tôi rủ anh đi cùng cho vui.

Từ sau hôm đó, anh trở nên lạnh nhạt với tôi, như thể chỉ sau một đêm đã không còn thích tôi nữa.

Thật là, biết thế đã chẳng rủ anh theo.

Tôi theo bản năng ôm lấy cổ anh: "Anh ơi, sao anh không thích em nữa?"

Bước chân anh khựng lại.

"Bé cưng, anh..."

Tôi không nghe thấy anh nói gì tiếp theo nữa, tôi buồn ngủ quá nên ngủ mất tiêu.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy, vươn vai một cái rồi xuống lầu.

Hiếm khi thấy Tạ Triệt có mặt ở phòng khách, anh chăm chú cầm đọc tờ giấy gì đó.

Tôi thấy anh thì lên tiếng chào: “Hello anh giai.”

Tạ Triệt khẽ “ừ” một tiếng, đặt tờ giấy sang bên: “Lại đây ăn sáng đi.”

Tôi lắc đầu: “Em không ăn đâu.”

Phải nhịn ăn và uống trước khi làm thủ thuật phá thai không đau, tôi còn phải gây mê nữa mà!

Anh liếc nhìn tôi một cái, vậy mà chẳng hề ép tôi ăn như thường lệ.

“Em ra ngoài à?”

Tôi gật đầu: “Chút nữa em mới đi.”

Anh không hỏi tôi đi đâu, mà chỉ hỏi: “Mộc Mộc có chuyện gì muốn nói với anh không?”

Tôi ngẩn ra: “Hửm? Chắc là không có đâu?”

Anh khẽ vén mấy sợi tóc lòa xòa bên trán tôi ra sau tai: “Thật không có gì à?”

Tôi suy nghĩ rồi bảo: “À, có chứ. Em định ra nước ngoài để học lên thạc sĩ, anh cho em chút lời khuyên được không? Anh nghĩ nên đi đâu thì tốt?”

Tạ Triệt im lặng khá lâu, tôi thấy lạ nên ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Ánh nhìn của anh tối lại: “Ra nước ngoài?”

“Ừ mà, em sắp tốt nghiệp rồi còn gì? Em…”

Anh cắt ngang lời tôi: “Ở lại trong nước đi. Trước giờ em đâu có ý định đi du học.”

Đúng là trước kia không có.

Vì thấy nước ngoài xa lạ, mà tôi vốn chẳng phải người dễ rời bỏ nơi quen thuộc.

Nhưng mà... giờ chẳng phải đã có chuyện xảy ra rồi sao?

Tôi không thể ở lại trong nước, sống cùng mái nhà với anh mà gây khó xử cho bạn gái anh được.

Họ có thể không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng tôi thì để tâm.

Nghĩ tới đó, tôi hỏi: “Anh, bạn gái anh là ai thế? Sao em chưa từng gặp?”

Trang cá nhân của anh sạch sẽ, chẳng đăng gì liên quan đến con gái, càng chưa từng đưa ai về nhà cả.

Tạ Triệt bước lại gần tôi: “Em gặp rồi.”

Vốn dĩ khoảng cách giữa hai chúng tôi đã rất gần, anh lại tiến thêm một bước, khoảng cách lập tức bị xóa nhòa.

Tôi ngửi thấy trên người anh mùi lá cam đắng nhè nhẹ.

Tôi chưa kịp nghĩ xem “gặp rồi” nghĩa là gì.

Lúc này, tôi chỉ cảm nhận được hơi thở anh phả nhẹ qua sống mũi mình khi anh cúi xuống.

Ngưa ngứa.

Yết hầu anh khẽ động, giọng trầm khàn khẽ vang lên: “Em thật sự muốn biết à?”

Đồng tử tôi co lại, hoảng hốt bỏ chạy.

“Không, không muốn biết đâu!”

Tôi vơ lấy túi, chạy thẳng ra ngoài không dám ngoái đầu lại.

Không ổn rồi!

Không chạy là có chuyện thật đấy!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.