Hồ sơ du học của tôi vẫn chưa có phản hồi.
Mà hình như... có chuyện gì đó không ổn.
Hôm nay bếp nấu món cá hấp, bình thường tôi cực thích ăn món này.
Vậy mà không hiểu sao, vừa ngửi thấy mùi tanh là tôi buồn nôn.
Tạ Triệt gắp cho tôi một miếng cá, tôi vốn định nín nhịn ăn cho qua chuyện.
Ai ngờ vừa bỏ vào miệng thì tôi lập tức nôn ra.
Có gì đó... rất không đúng.
Tôi đột ngột nhận ra, từ cái đêm định mệnh kia đến nay, đã hơn một tháng rưỡi.
Mà suốt tháng rưỡi này, cái thứ rất đúng giờ mỗi tháng của tôi... bốc hơi luôn.
Tôi ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của Tạ Triệt.
Anh nhìn tôi, vẻ mặt như đang cân nhắc điều gì.
“Buồn nôn à?”
Tôi vội chữa cháy: “Cá hôm nay tanh quá.”
Anh gắp một miếng ăn thử: “Anh thấy bình thường mà.”
Tôi tào lao tiếp: “Anh bị hỏng vị giác rồi.”
Tạ Triệt đặt đũa xuống, rút khăn giấy ra dịu dàng lau khóe miệng cho tôi. Giọng nhẹ nhàng nhưng từng chữ rành rọt:
“Thế à? Hóa ra vị giác của anh có vấn đề.”
“Anh còn tưởng là…”
“… Em đang nghén chứ.”
Con ngươi tôi co rút. Không thể nào?! Chỉ mới một lần thôi mà cũng trúng độc đắc được à?!
Khoan, hình như không phải một lần…
Tôi nhớ mơ hồ ít nhất cũng… bảy lần??
“Làm gì có chuyện đó, em còn chưa có bạn trai nữa là!” Tôi cố đè cơn tim đập loạn xạ, giữ giọng bình tĩnh: “Anh đừng nói bừa, em gái anh là gái ngoan chính hiệu đấy.”
Để chặn họng anh, tôi gắp cho anh một đũa cá, nhét luôn vào bát: “Anh thích cá thì ăn nhiều một chút, đừng để phí.”
Tôi đang chuẩn bị gắp thêm miếng nữa, còn chưa kịp bỏ vào bát thì đũa đã bị anh… cắn chặt.
Tạ Triệt thong thả nhai nuốt, gật đầu khen: “Ừ, đúng là ngon thật.”
Đấy là đũa tôi đang dùng đó!!
Tôi hoảng hồn định đứng dậy đi đổi đôi khác, thì anh lại thong thả nói tiếp: “Em gái mà chê anh đến thế sao?”
Không phải vấn đề chê hay không chê!!
Là vấn đề giới hạn đạo đức đó anh ơi!!!
Tôi nhẹ nhàng nhắc nhở: "Anh à, anh có bạn gái rồi mà."
Gương mặt anh lại hiện lên vẻ buồn bã: "Mộc Mộc lớn rồi, không còn thương anh nữa. Hồi nhỏ em đâu có như vậy."
"Em không có ghét anh mà..."
Anh không đáp, chỉ im lặng.
Tôi đành cắn răng tiếp tục dùng đôi đũa mà anh đã gắp qua.
Không tránh khỏi việc nhớ lại nụ hôn hỗn loạn trong ký ức.
Anh từng dùng cà vạt trói tay tôi lại, ép tôi vào tường rồi hôn ngấu nghiến.
Lúc đó tôi cũng chẳng còn lý trí, hai chúng tôi như hai con chó điên cắn xé nhau, không ai chịu buông ai.
Aaaaaa, không được nghĩ nữa! Cả hai má lẫn hai tai đều nóng bừng lên rồi.
Tôi cúi đầu cố ăn cơm thật nhanh.
Tạ Triệt gắp cho tôi một cái cánh gà Coca, dịu dàng nói: "Em gái ngoan, ăn từ từ thôi, không ai giành với em đâu."
Không nghe.
Phải ăn nhanh rồi chuồn cho lẹ.
Tôi vừa cúp máy đặt đồ ăn xong thì len lén thò đầu ra khỏi phòng.
Tạ Triệt vẫn đang trong phòng, chưa ra ngoài.
Biệt thự rất rộng, lúc thiết kế mỗi người đều có phòng ngủ riêng kèm theo một phòng làm việc nhỏ.
Tạ Triệt thường làm việc trong phòng, trừ lúc ăn hoặc cố tình tìm nhau, bình thường cũng ít khi chạm mặt.
Xác nhận là hành lang không có ai, tôi như ăn trộm rón rén đi xuống lầu.
Ai ngờ mới bước đến nửa cầu thang tầng hai, quản gia đã thấy tôi.
Bà xách theo một cái túi, trên túi in logo tiệm thuốc, rồi gọi to: "Cô chủ, đồ ăn ngoài cô đặt đến rồi nè!"
Tôi suýt nhảy dựng lên.
Đừng có hét to vậy chứ!
Tôi đã bảo shipper để đồ trong bụi cây mà, huhu, sao lại bị quản gia phát hiện rồi!
Tôi vội vàng chạy xuống nhận đồ ăn từ tay bà ấy rồi kiểm tra túi một cách đa nghi.
Xác nhận không ai động vào mới yên tâm phần nào.
Tôi vừa mới thở phào thì từ tầng hai vang lên tiếng cửa mở.
Tiếng bước chân của Tạ Triệt mỗi lúc một gần… Về phòng chắc chắn sẽ đụng mặt anh, thôi xuống lầu đi!
Tôi cân nhắc một hồi, quyết định chuồn lẹ, ai ngờ còn chưa kịp nhấc chân thì cổ áo ngủ đã bị ai đó níu lại.
Quản gia rất tinh ý, đã lặng lẽ rút lui.
Cầu thang giờ chỉ còn tôi và anh.
“Mộc Mộc mua gì vậy?” Giọng Tạ Triệt vừa nhẹ vừa dịu, “Hiệu thuốc Đông Phương à? Em bị bệnh sao?”
Anh đi đến bên cạnh tôi, thoạt nhìn như vô tình nhưng thực ra không thể chống lại, đưa tay lấy túi của tôi.
Đồ ăn ngoài được đóng gói rất kỹ, không thể nhìn thấy bên trong là gì.
Xoẹt—
Tạ Triệt xé luôn miệng túi.
Vừa xé vừa nói: “Chiều anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé?”
Tôi tuyệt vọng giữ tay anh lại: “Anh à, đừng tự tiện động vào đồ của em chứ!”
Đừng mở ra! Bên trong có que thử thai đấy!
Ngón tay anh khựng lại, anh cúi đầu nhìn tôi, thở dài khẽ đến mức gần như không nghe thấy.
Anh đưa lại túi cho tôi, rồi xoa đầu tôi một cái: “Mộc Mộc, có chuyện gì cũng có thể nói với anh mà.”
Tôi cắn môi không nói.
Không thể nói với anh được… Là tôi đã ngủ với anh, giờ còn nghi ngờ mình đang mang thai.
Thảm họa thật sự.