Tay Cự Phách

Chương 23:




Quyền con trưởng thừa kế, tức là quyền hưởng chức tước tài sản gia đình của đứa trẻ sinh đầu tiên, có cội rễ ăn sâu trong lịch sử. Trong các gia đình vua chúa ở Âu Châu, một viên quan cao cấp phải hiện diện vào lúc sinh của vị thừa kế vị sẽ không bị tranh cãi. Vì vậy, bác sĩ Mattson phải cẩn thận ghi chép ai là người được đỡ ra trước tiên trong hai đứa trẻ sinh đôi.
Ai cũng phải đồng ý với nhau rằng những đứa con sinh đôi của Blackwell rất là xinh đẹp. Chúng nó khoẻ mạnh và có vẻ linh hoạt kì lạ. Các y tá trong bệnh viện luôn tìm cớ để đi vào xem hai đứa bé. Sự thu hút của chúng, mặc dầu không được thú nhận, một phần là do nhưng câu chuyện bí mật người ta loan truyền về gia đình của chúng. Mẹ chúng qua đời trong lúc sinh ra chúng. Cha chúng đã biến mất, và có tin đồn rằng ông ta đã bắn mẹ ruột của mình, nhưng người ta không thể xác nhận các lời đồn đại ấy. Báo chí không đề cập gì về chuyện này mà chỉ nói một cách ngắn ngủi rằng Tony Blackwell đã bị suy sụp thần kinh và bị nhốt ở một nơi. Khi báo chí hỏi ông bác sĩ Harley thì ông ta đưa ra một câu nói cộc lốc. “Không bình luận.”
Những ngày vừa qua quả là địa ngục đối với ông bác sĩ John Harley. Chừng nào ông còn sống, ông vẫn còn nhớ mãi đến quang cảnh ông đã chứng kiến khi ông đi đến phòng bà Kate Blackwell sau khi nhận được một cú điện thoại rối rít của người quản gia. Kate nằm dài trên sàn nhà trong cơn hôn mê, với nhiều vết đạn ở cổ và ngực, máu tuôn ra nhuộm đỏ cả tấm thảm trắng.Tony đang sục sạo các tủ áo của mẹ anh cắt loạn xạ các chiếc áo của bà ra từng mảnh bằng một cái kéo.
Bác sĩ Harley đưa mắt nhìn bà Kate thật nhanh, rồi hối hả gọi xe cứu thương đến. Ông quỳ xuống bên cạnh bà Kate, bắt mạch. Mạch của bà rất yếu và rất nhỏ, mặt bà đang trở sang màu xanh nhợt. Bà sắp sửa bị kích ngất. Ông liền tiêm cho bà một mũi adrenaline và sodium bicarbonate.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Bác sĩ Harley hỏi.
Viên quản gia, mồ hôi vã ra như tắm, đáp, “Tôi... tôi không biết. Ông Blackwell bảo tôi đi pha cà phê cho ông. Lúc tôi đang ở trong bếp thì nghe tiếng súng nổ. Tôi chạy lên lầu thì thấy bà Kate Blackwell nằm trên sàn nhà, như thế này. Ông Blackwell lúc ấy đang đứng phía trên bà ấy và nói. “Nó sẽ không làm hại mẹ nữa đâu, mẹ ạ. Con đã giết nó rồi.” Thế rồi ông ấy đi đến tủ áo và bắt đầu cắt các áo trong đó.”
Bác sĩ Harley quay về phía Tony. “Anh làm gì ở đấy Tony?”.
Anh lại cắt xé dữ dội. “Tôi giúp mẹ tôi. Tôi đang huỷ hoại công ty. Chính nó đã giết mẹ tôi, ông hiểu không?”Anh lại tiếp tục cắt xé quần áo trong tủ.
Người ta đưa gấp bà Kate vào khu cấp cứu trong một bệnh viện tư của Kruger-Brent. Bà được truyền máu bốn lần trong khi bác sĩ mổ để lấy các viên đạn ra.
Phải có ba người y tá nam mới lôi được Tony vào trong chiếc xe cứu thương, sau khi bác sĩ John Harley tiêm cho anh ta một mũi thuốc để làm cho anh yên bớt. Một toán lính cảnh sát đáp ứng lời kêu gọi của xe cứu thương, và bác sĩ John Harley cho mời Brad Rogers đến để tiếp xúc với họ. Bằng phương tiện nào đó mà bác sĩ Harley không hiểu được, các giới truyền tin không đề cập một chút gì đến vụ nổ súng.
Bác sĩ Harley đi đến bệnh viện để thăm bà Kate Blackwell, lúc này đang được chăm sóc đặc biệt. Câu nói đầu tiên bà thều thào thốt ra là: “Con trai tôi đâu rồi?”
“Anh ấy được chăm sóc, bà Kate ạ. Anh ấy không hề gì đâu.”
Tony được đưa đến một dưỡng đường tư ở Connecticut.
“Bác sĩ John này, tại sao Tony lại cố tình giết tôi?Tại sao?” Sự đau khổ trong giọng nói của bà dường như không thể nào chịu đựng nổi.
“Anh ấy oán trách bà về cái chết của Marianne.”
“Thật là điên rồ!”
John Harley không đưa ra lời bình luận nào.
Anh ấy trách bà về cái chết của Marianne!
Sau khi bác sĩ John Harley đã ra khỏi phòng, bà Kate nằm ở đó, không thể nào chấp nhận được những lời nói ấy. Bà đã yêu Marianne vì nàng đem lại hạnh phúc đến cho Tony. Tất cả những ước mơ của mẹ là dành cho con. Làm sao con không thể hiểu được điều ấy?
Thế nhưng anh ta đã ghét bà đến nỗi cố giết bà. Kate cảm thấy trong lòng tràn ngập đau khổ; bà chỉ muốn được chết. Nhưng bà không để cho mình phải chết. Bà đã làm những gì bà cho là phải. Họ đều lầm cả. Tony là một con người yếu đuối không dám một mình đương đầu với cuộc sống. Nhưng ta, Kate Blackwell, không yếu đuối. Ta có thể đương đầu với câu chuyện này, có thể đương đầu với bất cứ chuyện gì. Ta sẽ sống. Ta sẽ sống sót. Công ty của ta sẽ tồn tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.