Tạo Thần

Chương 601: Cự thú




“Gừ...”
Tiếng rống thật lớn từ trong thung lũng âm u truyền ra xa. Một con Kim Cương có thân hình to lớn hai tay đấm ngực, phát ra tiếng rống đinh tai nhức óc.
Khí tức khủng khiếp trên người nó vô cùng cường hãn, phối hợp với tiếng rống tràn đầy hung bạo, càng thêm uy phong lẫm liệt, khủng bố giống như ma thần.
Cách nó không xa, một số quái thú cũng có khí tức cường đại như vậy đang ngồi hoặc nằm.
Mặc dù khí tức của những quái thú này không kém Kim Cương, nhưng không biết tại sao, ánh mắt nhìn về phía Kim Cương đều có vẻ sợ hãi ít nhiều, dường như quái thú Kim Cương mới là vương giả được công nhận là mạnh nhất nơi đây.
- Khí tức của Ảo đã biến mất, mà ảo cảnh vô tận cũng đã xảy ra biến hóa rất lớn, nếu như ta không tính sai, Ảo và ảo cảnh vô tận mà nó bảo vệ đã trở về như lúc mới bắt đầu.
Sau khi Kim Cương gào thét, nó thở ra một hơi rồi nói.
Có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ, chứng tỏ các quái thú ở trong này ít nhất cũng là cường giả Tử Kim Cảnh trở lên.
Nhưng mà, sau khi nghe Kim Cương nói, chúng nó lại câm như hến.
Ảo, tuy cũng là một Tử Kim Cảnh, nhưng nó là cường giả Tử Kim Cảnh sống lâu nhất trong Động Tiên.
Không có sinh vật nào biết Ảo đã sống bao nhiêu năm, điều duy nhất chúng có thể xác định chính là, trước khi chúng sinh ra, Ảo đã là một trong những nhân vật hùng mạnh nhất trong thế giới này rồi.
Cường giả như vậy, thực lực sâu không thể lường, cho dù là Kim Cương khủng bố cũng không dám đặt chân vào lãnh địa của Ảo.
Có thể coi như thế này, Ảo bị diệt vong rồi, hơn nữa, ngay cả uy năng của ảo cảnh vô tận vô cùng khủng bố cũng suy yếu theo, tuy ảo cảnh vẫn tồn tại, nhưng uy năng đã không cần nhắc tới nữa.
Sự thật này. Khiến tất cả Tinh Linh Vương đều có cảm giác hãi hùng.
Một dị thú chợt nói:
- Kim Cương Vương. Hay là tuổi thọ của Ảo đã hết, ảo cảnh vô tận tự mất đi?
Nó dừng lại một chút, tiếp tục nói:
- Tuy rằng chúng ta bị vây khốn ở đây và không có cách thoát ra ngoài. Nhưng cường giả Tước Vị cũng không thể tiến vào trong này, ngoại trừ khả năng này ra, thật sự là ta không nghĩ ra khả năng nào khác.
Mũi Kim Cương co rúm kịch liệt. Nói:
- Mặc kệ là nguyên nhân gì, Ảo diệt vong khiến ta vô cùng phẫn nộ. Hừ, ta phải trả thù những tên tiểu tử tiến vào đây.
- Không được!
Mộ cự thú khác lo lắng nói:
- Ngươi làm như vậy, sẽ khiến trời phạt đấy. Khi đó, mọi người chúng ta đều gặp xui xẻo.
Kim Cương lạnh lùng liếc nhìn nó, nói:
- Ta sẽ không xúc phạm điều cấm, nhưng mà...
Nó há miệng ra, nhe răng cười ác độc:
- Ta sẽ đích thân ra tay. Chọn vài người ngông cuồng, chém giết từng tên một. Ha hả, nếu không như thế. Không thể vơi đi mối hận trong lòng ta.
Một số quái thú liếc mắt nhìn nhau. Lúc này chúng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hoá ra chỉ giết một hoặc là một đám người, nếu chỉ như vậy, vậy thì không có bất cứ vấn đề gì rồi.
Thân hình Kim Cương vừa động, nó thét dài, hóa thành một tia sáng đen bay đi trong nháy mắt.
Ngay sau khi thân ảnh của nó biến mất hoàn toàn, một quái thú hình con trăn bất mãn nói:
- Lần này, trong số những cường giả cấp cao nhất, đến lượt ta ra tay mới phải, sao nó lại bá đạo như vậy chứ.
Cự thú bên cạnh châm biếm:
- Tại sao lúc Kim Cương Vương còn ở đây ngươi không nói.
Quái thú hình con trăn lườm nó một cái, nói:
- Bởi vì ta không muốn bị xé làm hai, hừ, lần này ta không ra tay, lần sau nhất định phải đến lượt ta.
- Không được, lần sau là của ta.
- Của ta...
Trong thung lũng vang lên những âm thanh tranh giành, sau đó bạo phát một trận đại chiến long trời lở đất.
Nhưng đáng tiếc chính là, thung lũng này vô cùng bí mật, tất cả những người tiến vào Động Tiên đều không thể nhìn thấy trận đại chiến này, nếu không bọn họ sẽ có cảm giác khác hoàn toàn đối với mảnh đất này.
Ở bên ngoài thung lũng, Kim Cương lạnh lùng ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt có vẻ coi thường và khó kìm nén.
“Mấy cái tên này, bây giờ lại không có nổi một con dám khiêu khích trước mặt mình.”
Nó ngẩng đầu nhìn lên không trung, ánh mắt cô đơn lạnh lẽo vô tận.
Thật sự quá vô vị...
※※※※
- Được rồi!
Khí Linh Đan Lô hưng phấn nói:
- Băng Mê Hoặc ở nơi này đã tinh luyện xong toàn bộ, cho dù có chờ đợi thêm nữa cũng không ý nghĩa gì.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, hắn nhìn khối băng cao hơn đầu người trước mặt mà trong lòng cảm thấy hối hận.
Ba ngày trước, nếu hắn không thi triển sức mạnh thần thông, sẽ không thể tiêu hao gần hết Băng Mê Hoặc ở nơi đây.
Trong ba ngày này, Khí Linh Đan Lô cũng không sử dụng tiểu thần thông, mà luyện chế bằng thủ pháp thông thường, nhưng khối băng thu được càng ngày càng nhỏ, năng lượng hấp thu càng loãng.
Nếu lúc đó hắn không xung động như vậy thì lúc này nhất định có thể đạt được khối băng to gấp trăm lần trở lên.
Nếu như nói không cảm thấy hối hận, chắc chắn là đang lừa mình dối người.
Mở túi không gian, Doanh Thừa Phong vung tay, khối băng như mọc hai cánh bay vào trong túi không gian.
Khối băng này không phải huyền băng bình thường, chúng không dễ dàng hòa tan, cho dù cất giữ trong túi không gian hơn trăm năm cũng sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Đánh giá mọi thứ xung quanh, Doanh Thừa Phong bất giác bùi ngùi.
Lúc đầu tiến vào ảo cảnh vô tận, ảo cảnh nơi này tấn công hắn dữ dội, hơn nữa, còn tràn ngập sức sống bừng bừng.
Nhưng, ảo cảnh lúc này đã khác hoàn toàn .
Mặc dù cảnh tượng vẫn giống nhau. Nhưng ảo cảnh cũng đã thiếu đi cảm giác màu sắc lộng lẫy, giống như người già bước vào tuổi xế chiều, không thể cảm nhận được sinh khí hoạt bát nữa.
Đây là do hắn đã đánh chết người bảo vệ ảo cảnh, và hấp thu tất cả Băng Mê Hoặc.
Nói cho cùng, hắn cũng là một kẻ phá hoại môi trường.
- Để ta xem linh khí ngươi luyện chế thế nào.
Khí Linh Đan Lô chợt nói.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn thu lại cảm giác bùi ngùi, mở túi không gian, lấy ra một lò luyện đan khác và một linh khí.
Tông môn của hắn là Khí Đạo Tông, trong tông môn, đồ vật có phẩm chất cao nhất, số lượng nhiều nhất chính là lò luyện đan.
Tuy nhiên, loại lò luyện đan này cơ bản là dùng để chế tạo binh khí.
Với thân phận địa vị hiện giờ của Doanh Thừa Phong, đừng nói lựa chọn vài cái lò luyện đan trong kho, cho dù hắn mang tất cả lò luyện đan đi, thì cũng không ai làm khó dễ hắn.
Cho nên, mặc dù Doanh Thừa Phong tự tay tiêu hủy một lò luyện đan, nhưng vẫn có thể lấy ra cái thứ hai.
Trong ba ngày này, Khí Linh Đan Lô truyền thụ rất nhiều phương pháp chế luyện binh khí, những phương pháp này huyền ảo khó lường, kiến thức vượt xa những gì hắn học được từ Phong Huống.
Nhưng theo cách nói của Khí Linh Đan Lô, đây chẳng qua chỉ là nền móng cần phải nắm chắc trước khi học chế tạo binh khí mà thôi.

Vì thế, khi Khí Linh Đan Lô hấp thu không ngừng và tinh luyện Băng Mê Hoặc, Doanh Thừa Phong nhàm chán không biết làm gì liền học tập những thứ gọi là nền móng này.

Cũng như vậy, hắn lấy một số khoáng thạch không có gì quý hiếm trong túi không gian, sau khi hòa tan, rèn được một bộ linh giáp.
Khí Linh Đan Lô cầm lấy linh giáp, quan sát tỉ mỉ một lát, chậm rãi gật đầu, nói:
- Không tồi.
Vào lúc này, nó thật sự có bộ dáng khiến người khác phải noi theo.
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Ta chỉ dựa theo phương thức mà ngươi chỉ dạy để rèn linh giáp, nếu như không thể khiến ngươi hài lòng, vậy thì không phải lỗi của ta rồi.
Khí Linh Đan Lô hai tay chống nạnh, cả giận nói:
- Làm gì có đạo lý này, kỹ xảo luyện chế của ngươi không tốt, chẳng lẽ còn có thể trách ta sao?
Doanh Thừa Phong xua xua tay, hạ giọng nói:
- Đừng nóng giận, ta cam đoan với ngươi, chắc chắn có thể thực hiện được yêu cầu của ngươi.
Hắn khẽ liếc linh giáp trong tay Khí Linh Đan Lô, trên mặt hiện lên dáng vẻ như đang cười mà như không cười.
Khí Linh Đan Lô ngẩn ra, nó tỉ mỉn đánh giá linh giáp trong tay.
Bất kể là phẩm chất, hay là kỹ thuật chế tạo cũng đều quá bình thường, nhiều nhất chỉ có thể gọi là trung bình mà thôi.
Nhưng, cho dù nó căng mắt tìm kiếm, cũng không thể tìm được bất kỳ khiếm khuyết gì.
Phải biết rằng, đây là lần đầu tiên Doanh Thừa Phong luyện chế linh khí dựa theo phương pháp nó truyền thụ.
Những phương pháp này có yêu cầu rất cao đối với việc nắm vững sức mạnh tinh thần.
Khí Linh Đan Lô đã gặp vô số người tu luyện bí pháp chế tạo này, nhưng đừng nói là lần luyện chế đầu tiên, cho dù là Linh Sư đã học mấy năm, cũng đừng mơ thực hiện được như thế này.

Nó ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt tự tin của Doanh Thừa Phong.
Thiên phú của tiểu tử này cũng quá tà môn.
Tuy nhiên, nó vẫn hừ lạnh một tiếng, nói:
- Trình độ này cũng chỉ đạt yêu cầu, còn rất xa mới có thể đạt được hoàn mỹ.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn cười khổ nói:
- Khí linh huynh, cho ta thêm một chút thời gian, nhất định có thể luyện chế được linh khí phù hợp với yêu cầu của ngươi.
Lúc này Khí Linh Đan Lô mới hài lòng gật đầu, chỉ có điều trong lòng nó thầm nói.
“Từ một linh giáp thô, sử dụng tay nghề để chế tạo đến mức như thế này, thật ra đã tương đối giỏi rồi.
“Còn như có thể luyện chế ra linh giáp bản trắng hoàn mỹ, đó không còn là Linh Sư chế tạo bình thường nữa, mà là nhân vật cấp bậc đại sư chân chính.”
Tên tiểu tử Doanh Thừa Phong vừa mới học được tay nghề này đã luyện chế thành công, hơn nữa nó còn không tìm thấy khiếm khuyết gì quá lớn. Chuyện này nếu để cho những lão già kia biết được...
- Ha hả.
Khí Linh Đan Lô cười nhỏ như chỗ không người, đôi mắt hư ảo sáng lên, nó phải cho những lão già kia biết, tuy chủ nhân đã chết, nhưng nó lại có thể bồi dưỡng được một nhân vật còn cường đại hơn cả chủ nhân.
Khi đó, nhìn vẻ mặt của đám lão già sẽ vô cùng thú vị.
"Bộp..."
Doanh Thừa Phong vỗ nhẹ lên vai Khí Linh Đan Lô, hắn trầm giọng nói:
- Băng Mê Hoặc đã tinh luyện xong, chúng ta có thể rời khỏi.
- Rời khỏi? A, đúng vậy , có thể đi được rồi.
Khí Linh Đan Lô mất tập trung, nói.
Doanh Thừa Phong cau mày, nhìn ánh mắt của nó, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên.
Cái tên thần bí này đang làm gì thế không biết, còn nữa, tại sao ánh mắt của nó lại kỳ lạ như vậy, khiến hắn có cảm giác sởn tóc gáy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.