Tạo Thần

Chương 566: Trận chiến cuối cùng




Liệt hoả đầy trời tiêu tan trong nháy mắt, trường vũ màu đỏ nhẹ tênh rơi xuống tay Trương Oánh Oánh.
Dường như vì không muốn gây ra bất kỳ hiểu lầm nào, cho nên động tác của ả thong thả mà nhẹ nhàng, không có một chút hơi thở khói lửa nào.
Bốn Quỷ Binh kia gào khóc gừ gừ, thân thể của chúng so với lúc vừa mới từ Hắc Chướng Kỳ lao ra, đã nhỏ bằng khoảng một phần ba. Chỉ trong nửa khắc lửa bừng bừng đốt cháy, đã khiến thực lực của chúng tổn thất tới bước này rồi.
Cũng may chúng vốn là sinh vật đặc thù do tử khí ngưng tụ thành, nếu như loài người có sinh mạng máu thịt, như vậy sau khi gặp phải liệt hoả không có gì không đốt cháy này, căn bản sẽ không có cách nào kiên trì đến bây giờ, càng không có khả năng còn sống sót trên đời.
Dưới sự khống chế của Doanh Thừa Phong, bốn Quỷ Binh tuy nhe răng trợn mắt, mặt đầy hung hãn, nhưng lại không thật sự tiến lên cắn xé.
Trương Oánh Oánh tính toán cực chuẩn, Doanh Thừa Phong đã có thể ra tay lưu tình, khiến Hàn Băng trường kiếm xuyên thấu biển lửa, lơ lửng trước giữa lông mi của ả, thì tự nhiên cũng có cách khống chế Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh, khiến chúng không đến mức làm tổn thương chính mình.
Doanh Thừa Phong chậm rãi gật đầu, vẫy tay.
Hàn Băng trường kiếm hoá thành một luồng hàn quang bay về tay hắn, mà bốn Quỷ Binh cũng lề mà lề mề quay trở về Hắc Chướng Kỳ. Có điều, ánh mắt chúng nhìn Trương Oánh Oánh lại đầy hơi thở cuồng bạo, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới, chiến đấu với ả lần nữa.
Trương Oánh Oánh nhìn thật sâu vào Doanh Thừa Phong, nói:
- Doanh huynh, làm sao huynh nắm bắt được nháy mắt trước khi tiểu muội ra tay đó?
Uy lực của ngọn lửa mà ả phóng thích ra vô cùng, Hàn Băng trường kiếm của Doanh Thừa Phong tuy hùng mạnh, nhưng nếu như không phải là đột phá trong khoảnh khắc đó, cũng không chắc có thể dễ dàng có được thành công.
Phải biết rằng, khi ả chuẩn bị toàn lực ứng phó, toàn bộ tinh khí thần trong thân thể đều ngưng thành một điểm, căn bản không thể nhúc nhích.
Mà Doanh Thừa Phong ngay trong nháy mắt này đánh lén mới khiến ả không thể tránh, đành phải khoanh tay chịu chết.
Doanh Thừa Phong cười ha hả nói:
- Trương tiểu thư khách khí rồi, Doanh mỗ chẳng qua chỉ nhất thời gặp may thôi, vận khí. Ha hả, vận khí…
Hứa Bạch Đào và Lương Vĩ Ba đều thầm mắng trong lòng, vận khí gặp quỷ.
Doanh Thừa Phong có thể nói là một người đến cả khe hở không gian cũng có thể tìm thấy chỉ trong nháy mắt. Như vậy tính toán được khoảnh khắc trước khi Trương Oánh Oánh ra tay, căn bản không thành vấn đề.
Chỉ có điều, khả năng tính toán ở bậc này được gọi là kinh hãi thế tục, phóng nhãn thiên hạ, còn thật sự chưa từng nghe nói người nào có thể làm đến loại bước này.
Trương Oánh Oánh bất đắc dĩ cuối đầu, lui xuống.
Đại trưởng lão lạnh lùng nhìn mọi người một cái, nói:
- Trận tiếp theo, Hứa Linh Hoàn nhận thua, Lộ Diên Nhi thắng lợi.
Hứa phu nhân hơi giật mình, nói:
- Đại thúc tổ.
Đại trưởng lão nhẹ nhàng khoát tay chặn lại, nói:
- Lão phu đã quyết định, ngươi không phải nói nhiều lời nữa.
Hứa phu nhân khẽ cắn đôi môi, nói:
- Đại thúc tổ, đệ tử muốn biết vì sao.
Đại trưởng lão than nhẹ một tiếng, nói:
- Quang Minh chi Dực của ngươi nhiều nhất còn có thể vận dụng một lần. Dù cho trận sau thắng, cũng không thể đạt được danh ngạch cuối cùng. Mà hậu quả nhiều lần dùng Quang Minh chi dực ngươi rất rõ ràng, cho nên lão phu tuyệt đối không cho phép ngươi xuất chiến.
Mặt Hứa phu nhân biến sắc, cô hiên ngang nói:
- Đệ tử không phục, dù cho cuối cùng bị thua, cũng toàn lực mà làm, làm gì có đạo lý lâm trận lùi bước.
Đại trưởng lão không chút do dự nói:
- Mặc kệ ngươi nói thế nào, trận này không được phép tham gia.
Doanh Thừa Phong lặng lẽ tiến lên, đem thanh âm ngưng lại thành một sợi dây nhỏ truyền vào tai Hứa phu nhân.
- Hứa phu nhân, đa tạ ý tốt của Người. Nhưng Thừa Phong muốn đấu một trận công bằng với Lộ Diên Nhi, kính xin thành toàn.
Trong mấy chục người ở đây, có lẽ cũng chỉ có Doanh Thừa Phong và lác đác vài người có thể đoán trúng cách nghĩ thật sự của Hứa phu nhân.
Nàng liều mạng tổn hao rất lớn, cũng muốn tiếp tục đấu với Lộ Diên Nhi.
Còn đến trận quyết đấu với Doanh Thừa Phong cuối cùng, nàng rõ ràng muốn từ bỏ.
Chỉ có điều, Doanh Thừa Phong tuy cảm kích tâm ý này của nàng, nhưng dù thế nào cũng không thể nhận.
Sau khi nghe câu nói này của Doanh Thừa Phong, Hứa phu nhân ngẩn ra, trên mặt của nàng lập tức nổi lên một tia đỏ ửng. Nhẹ nhàng cúi thấp đầu xuống, nàng nói:
- Vâng, đệ tử tuân mệnh của thúc tổ.
Đám người Đại trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, nếu như cô gái nhỏ này một mực khăng khăng, nhất định phải tham chiến, bọn họ cho dù không đồng ý, e là cũng bất lực.
Mà cùng lúc đó, Chương Lân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lực lượng của Quang Minh chi Dực đã vượt qua cực hạn của nhân loại bình thường, tuy nói trong tay Hứa phu nhân chỉ có một lực kích, nhưng đó đã tương đương với một sự tình khó lường rồi.
Lộ Diên Nhi cũng không nắm chắc có thể thuận lợi tiếp nhận được, đến một chút nắm chắc cũng không có.
Về phần Doanh Thừa Phong, tuy biểu hiện tương đối đoạt mắt, nhưng Lộ Diên Nhi lại không sợ hãi chút nào.
Cho nên, sau khi nghe Hứa phu nhân bỏ quyền, trên mặt của y thậm chí còn hiện lên một tia mừng rỡ đến phát điên.
Đại trưởng lão trầm giọng nói:
- Hứa phu nhân bỏ quyền, trận cuối cùng, Doanh Thừa Phong và Lộ Diên Nhi bước ra.
Hai người đồng thời lên tiếng đáp lại, mỗi người bước một bước vững chắc đi tới.
Đứng ở giữa sân, trên mỗi người bọn họ đều tự tạo nên một hơi thở điềm đạm, chắc chắn mà hùng hậu.
Đây là trận chiện cuối cùng trong Top Bát Cường, người thắng sẽ quyết định danh ngạch tiến vào Linh Trì còn treo duy nhất kia. Bất luận là Linh Đạo thánh đường, hay là Thông Thiên lĩnh, đều bắt buộc đối với tình thế này.
Nét mặt Lộ Diên Nhi ngưng lại, y chậm rãi nói:
- Doanh huynh, trận chiến cuối cùng này, quả nhiên là ngươi ta gặp nhau rồi.
Doanh Thừa Phong cười hì hì, thầm nghĩ tên này không biết có chuyện gì, hay là muốn cảm khái một trận không chừng, nhưng bản thân hắn lại không có hứng thú cùng giày vò cùng y.
Lộ Diên Nhi dường như không nhìn ra sự sốt ruột trên mặt hắn, chậm rãi nói:
- Doanh huynh vừa đại chiến một trận với Trương tiểu thư, chi bằng nghỉ ngơi xong rồi hãy thi đấu thì thế nào?
Doanh Thừa Phong thấy rất thú vị chú ý nhìn y, không nhịn được, nói:
- Lộ huynh, ngươi thật sự cho rằng có thể tất thắng sao?
Lộ Diên Nhi ung dung cười, nói:
- Nếu như Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh của Doanh huynh chưa từng thương tổn, hoặc chưa từng đem uy năng của kiếm thuẫn bày ra, tại tự nhiên không dám khẳng định. Nhưng bây giờ thì…
Y cười ha hả, trong đôi mắt loé lên vẻ tự tin hùng mạnh.
Trong lòng Doanh Thừa Phong rùng mình, bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh mà hắn phóng thích ra tuy trong liệt hoả bị tổn thương, từ đó thực lực giảm lớn. Nhưng uy năng này vẫn không thể khinh thường.
Dù sao cũng là bốn vị cường nhân Hoàng Kim Cảnh, làm sao người thường có thể ứng phó được.
Nhưng Lộ Diên Nhi biết rõ sự tồn tại của bốn vị cường nhân, đã từng thấy uy năng của Hàn Băng trường kiếm và Lang Vương Thuẫn, lại vẫn sở hữu lòng tin mãnh liệt như thế. Tự nhiên khiến hắn trong lòng này sinh cảnh giác.
Xem ra một trận chiến với Từ Tiêu, Lộ Diên Nhi đúng là chưa dùng hết toàn lực, thậm chí còn có thể nói là chưa từng vận dụng công phu.
Lạnh lùng cười, Doanh Thừa Phong nói:
- Không cần nghỉ ngơi, Lộ huynh mời!
Ánh mắt của Lộ Diên Nhi hơi ngưng tụ, nói:
- Doanh huynh, hãy cẩn thận!
Rút thanh đao răng cưa cực đại ra. Lộ Diên Nhi đột nhiên khẽ quát một tiếng, vừa sải bước ra, hai tay giơ thanh đao lớn lên cao, chém tới phía đỉnh đầu hắn.
Giữa lúc ánh đao loé lên, một luồng sát khí mãnh liệt vô cùng tuôn ra, phảng phất như Thái Sơn áp đỉnh tấn công xuống.
Sắc mặt Doanh Thừa Phong không đổi, hắn nhẹ vung Hắc Chướng Kỳ lên, một luồng khí đen lập tức phóng xuất ra.
Bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh dáng người ngắn nhỏ gần bằng một phần ba lại xuất hiện, chúng giương nanh múa vuốt bổ về phía Lộ Diên Nhi.
Mà gần như cùng lúc đó. Doanh Thừa Phong cũng giơ Lang Vương Thuẫn trong tay lên.
Trên tấm chắn hùng mạnh loé lên một tia linh quang quỷ dị, đây là lực lượng từ tính hùng mạnh, hơn nữa trong luồng lực lượng này còn ẩn chứa một tia lực không gian.
Hai loại lực lượng này kết hợp, làm cho toàn bộ uy năng của tấm chắn tăng lên cả một cấp bậc.
- Ầm…
Lộ Diên Nhi một đường bổ xuống, hung hăng chém trên tấm chắn.
Sắc mặt của Doanh Thừa Phong khẽ biến. Hắn hừ nhẹ một tiếng, không kìm nổi lảo đảo lui về phía sau.
Lực lượng mà nhát đao này phóng thích ra không ngờ lại hùng mạnh như thế, mà điều càng làm cho hắn cảm thấy khiếp sợ là, lực của một đao này sau khi trải qua sự tiêu giảm của Lang Vương Thuẫn, dường như cũng không suy yếu đi bao nhiêu.
Lực tấn công mênh mông kia vô cùng hùng mạnh, mà ngay cả hắn cũng không chịu nổi.
Ánh mắt của Lộ Diên Nhi khẽ biến, một đao này của y nhìn đơn giản tự nhiên, nhưng chính vì cái gọi là đường lớn tới giản, chỉ vẻn vẹn trong một đường, đã ngưng tụ toàn bộ lực lượng của hắn.
Một đao này đi xuống, dù cho là cường nhân Hoàng Kim Cảnh chân chính cũng sắp bị đập bay tấm chắn, chỉ một sơ sẩy, thậm chí sẽ có nguy hiểm thương tổn đến tính mạng.
Nhưng, sau khi Doanh Thừa Phong tiếp một đao này, chỉ lui về mấy bước rồi hoàn toàn đứng vững.
Biểu hiện ở bậc này, khiến y cảm nhận được một tia kinh ngạc.
- Ngao ngao ngao…
Bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh gầm thét vọt lên, chúng quơ quả đấm to, móng vuốt và răng nhọn, đánh về phía Lộ Diên Nhi.
Trên người Lộ Diên Nhi, cũng không có lực lượng phòng hộ quỷ dị kia, cũng không thể đốt cháy hết thảy liệt hoả hừng hực.
Chúng ngửi được mùi vị độc đáo từ trên người cường nhân nhân loại, muốn đem tên này xé thành mảnh nhỏ, và hấp thu lực lượng của y, hoá thành chất dinh dưỡng cho chính mình.
Nhưng mà, thần quang trong đôi mắt Lộ Diên Nhi chợt loé, y đột nhiên hét lớn một tiếng, trên người phát ra ánh hào quang nồng đậm hầu như phát sáng toàn bộ đại sảnh.
Trên người y, nổi lên một bộ áo giáp đặc thù mà hùng mạnh.
Khối áp giáp này giống như từ trong thân thể y nổi lên, khiến y trong nháy mắt biến thành một người khổng lồ bằng thép.
- Đông đông đông…
Móng vuốt sắc bén của đám Quỷ Binh hung hăn chộp vào thân thể của Lộ Diên Nhi, nhưng, điều làm cho người khác giật mình là, e là đến cả lực lượng của Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh, cũng không thể để lại bất cứ dấu vết nào trên bộ áo giáp này.
- Oanh
Lộ Diên Nhi quát lên một tiếng lớn, trên thanh đao răng cưa trong tay y đột nhiên hiện lên hào quang vô cùng. Lấy thế nhanh như chớp hung hăng chém vào eo của bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh.
- Rống…
Tiếng điên cuồng rống lên từ trong miệng đám Quỷ Binh nổ ra, thân thể của chúng không ngờ lại bị một đao này phân thành hai.
Tuy chúng là Quỷ Binh sở hữu thân thể gần như bất tử, nhưng sau khi bị người chém qua eo như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cũng đừng mơ tưởng đến chuyện phục hồi lại.
Ánh mắt của đám người Đại trưởng lão khẽ biến, tuy họ sớm biết thực lực của Lộ Diên Nhi rất mạnh, nhưng có thể mạnh đến bước này, lại vẫn bất ngờ.
Bốn đao, một đao một con, không ngờ lại chém toàn bộ eo của bốn Quỷ Binh, đến một lối thoát cũng không có.
Sau khi chém ra bốn đao này, thân hình Lộ Diên nhi chợt loé, lùi về phía sau.
Y đặt đao trước ngực, nhìn Doanh Thừa Phong, hơi thở trên người nồng đặc, ngạo khí ngút trời.
Dường như trong khắp thiên hạ, tự cho mình là nhất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.