Tạo Thần

Chương 561: Bát Cường chiến




Cả đại điện trầm mặc tĩnh mịch, cũng không có bất kỳ ai dám nói chuyện.
Kể cả Chương Lân vừa nãy còn hét lên cũng hết hồn, ánh mắt nhìn Võ lão tràn đầy hoảng sợ.
Tử Kim Cảnh, từ trước đến nay đều là sự tồn tại hùng mạnh nhất trong Linh Vực. Ngoại trừ sự đột phá từ trăm năm trước của Linh Tháp chân nhân ra cũng không ai có thể vượt qua cửa ải này.
Người tu luyện càng thâm cao thì sẽ càng hiểu rõ một chuyện.
Một khi đột phá Tử Kim Cảnh, thì chứng tỏ sinh mệnh đã thăng tiến đến một tầng khác.
Tới cảnh giới này rồi, là có thể nắm giữ không gian trong tay, lợi dụng lực lượng của không gian để tác chiến với con người.
Hay nói ngược lại, cường nhân sau khi đột phá Tử Kim Cảnh rất mạnh, mạnh đến mức không có cách nào hình dung nổi. Hơn nữa, khi họ giao đấu với con người, trừ khi là gặp phải cường nhân cùng đẳng cấp, nếu không thì có thêm nhiều tu sĩ bình thường hơn nữa cũng không thể nào uy hiếp được tính mạng của họ.
Bởi vì bất cứ lúc nào họ cũng có thể lợi dụng được lực lượng của không gian để tiến hành di dời trong phạm vi lớn, nhìn lên phía trước, ngó ra phía sau, cũng không ai có thể xác định được vị trí của họ. Từ đó về sau, khi tác chiến cùng các tu sĩ cùng giai cấp trở xuống, thì họ đã đứng ở thế bất bại rồi.
Đương nhiên, một khi thăng tiến đến cảnh giới này, thì điều đáng sợ hơn lại chính là lực lượng công kích của họ.
Trong khoảng giơ tay nhấc chân lên, đã ẩn chứa lực không gian, ẩn chứa uy năng khổng lồ không thể chống đỡ.
Cường nhân Tử Kim Cảnh trong mắt họ, chẳng qua cũng chỉ là những đứa trẻ mới biết đi, có thể giết chết một cách dễ dàng.
Cho nên, một khi đột phá Tử Kim Cảnh, bản thân họ có thể tiến vào Thánh Vực, đồng thời đạt được tước vị tương ứng.
Loại cường nhân có tước vị này mới chính là sự tồn tại tung hoành vô địch.
Lúc này, ánh mắt mọi người ngước nhìn Võ lão đã kinh hãi lên tột đỉnh. Kể cả đám người Đại trưởng lão, cũng không thể nào ngờ ông ta đã đạt đến cảnh giới này.
Võ lão khẽ mỉm cười, nói:
- Lão phu có đột phá hay không, không liên quan đến ngươi. Hừ, lão phu chỉ muốn hỏi một câu, ngươi còn có ý định gây sự với Doanh Thừa Phong nữa không?
Cổ họng Chương Lân cứng lại, chua xót nói:
- Tại hạ đã thề. Nếu ngài thắng chúng tôi, chúng tôi sẽ im lặng không yêu cầu gì hắn nữa cả.
Võ lão hài lòng gật gật đầu, quay đầu nói:
- Ý các ngươi thì sao?
Đám người Đại trưởng lão ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ lo lắng chờ đợi, nhưng lại không dám đưa ra chủ ý của mình.
Võ lão có vẻ không kiên nhẫn nói:
- Chân nhân đã thảo luận với lão phu rồi. Năng lượng mà Doanh Thừa Phong sở hữu là thiên phú và sự kỳ ngộ của hắn, người khác không thể bắt chước, cho dù hắn có nói ra, các ngươi cũng đừng mơ tưởng đến chuyện làm theo được.
Ông ta hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Chân nhân đến bây giờ vẫn không lộ diện, ý của ông ấy chẳng lẽ các ngươi vẫn không lĩnh ngộ được sao?
Đám người Đại trưởng lão rùng mình, đều nghiêm nghị tuân mệnh.
Chỉ có điều, ánh mắt hai thầy trò Hứa Bạch Đào và Lương Vĩ Ba nhìn Doanh Thừa Phong có chút khác.
Nhưng, biết được thực lực của Võ lão và trong tình hình chân nhân buông tay mặc kệ, họ dù cho có lá gan lớn gấp đôi cũng không dám khiêu khích nữa.
Võ lão vẫy vẫy tay áo, một luồng hàn quang bắn ra, rơi xuống người những cường nhân Tử Kim Cảnh đang hôn mê bất tỉnh.
Chỉ trong chốc lát, những người này đã tỉnh lại.
Võ lão ra tay rất có chừng mực, một quyền chỉ tạm thời đánh họ ngất xỉu, không thật sự làm ảnh hưởng đến tính mạng của họ.
Những người này sau khi tỉnh lại, ánh mắt chỉ đảo qua, lập tức đã hiểu đại khái.
Trên mặt họ đều hiện ra nụ cười chua xót, trong lòng chửi thầm, nếu như sớm biết Võ lão đã đột phá Tử Kim Cảnh, thì họ đâu dám đối địch với ông ta.
Võ lão quay người đi về chỗ góc tường, nói:
- Nếu như thí luyện đã hoàn thành, vậy hãy tiến hành theo trình tự bình thường đi.
Ông ta cười híp mắt nói:
- Các ngươi cứ xem như không có lão phu là được.
Đại trưởng lão và đám người Chương Lân liếc mắt nhìn nhau, trong lòng thầm mắng, nếu như chúng ta thật sự xem như không có ông ở đây, thế mới là ngu ngốc.
Ho nhẹ một tiếng, Đại trưởng lão nói:
- Bây giờ số người đã đủ, có thể kiểm kê số lượng Đá năng lượng rồi.
Mọi người báo lại số Đá năng lượng mà mình cầm trong tay, không nghi ngờ gì nữa, số Đá năng lượng trong tay Doanh Thừa Phong và Hứa phu nhân tự nhiên là nhiều nhất.
Tiếp theo chính là Lộ Diên Nhi của Thông Thiên lĩnh, Trương Oánh Oánh của Thiên Cầm Môn.
Ngoài bốn người bọn họ ra, Lương Vĩ Ba đứng thứ năm với hai mươi tám viên.
Mọi người liếc nhìn nhau, trong lòng thầm than thở không ngừng, Linh Đạo thánh đường không hổ là đệ nhất thiên hạ, phái ra sáu người, đã có một nửa trong số đó tiến vào tám người đứng đầu.
Điều này cố nhiên có liên quan đến vận khí của mỗi người, nhưng cũng có quan hệ mật thiết không thể tách rời với thực lực của mỗi cá nhân.
Đại trưởng lão kiểm kê một lần, chậm rãi gật đầu, lúc ông ta đang định nói, lại thấy Thất trưởng lão vung bạo đào, cất cao giọng nói:
- Đại ca, tiểu đệ có một đề nghị.
Đại trưởng lão hơi giật mình, nói:
- Đệ nói đi!
Thất trưởng lão nhìn Doanh Thừa Phong, nói:
- Doanh hộ pháp đã có mật thuật có thể thăm dò sự tồn tại của tinh linh thú, vậy thì danh ngạch này hãy trực tiếp cho hắn đi!
Đầu tiên mọi người ngẩn ra, lập tức chậm rãi gật đầu.
Tuy họ tương đối bất mãn đối với Doanh Thừa Phong, nhưng lúc này không phải là lúc hành động theo cảm tính.
Ngâm Linh Trì, tiến vào Động Thiên Phúc Địa săn bắt tinh linh thú, chính là đại sự liên quan đến toàn bộ Linh Vực.
Tất cả cường nhân Tử Kim Cảnh trong Linh Vực đều trông mong họ có thể lấy được càng nhiều linh hạch, cung cấp cho bọn họ vào Huyền Không động tu hành.
Vì mục đích này, những chuyện khác đều tạm thời có thể nhượng bộ, hoặc bỏ qua.
Đại trưởng lão do dự một lúc, ánh mắt hướng về phía Võ lão xem xét.
Thế nhưng, Võ lão lại chớp mắt nói:
- Lão phu đã nói rồi, các ngươi không cần e dè ta.
Ông ta ngừng lại một lát, đột nhiên cười nói:
- Có điều, dù cho Doanh Thừa Phong lạc tuyển, danh sách đề cử của lão phu nhất định sẽ là hắn.
Mọi người nhìn nhau, trong lòng đều kinh ngạc.
Thấy ý của Võ lão, lại là hy vọng Doanh Thừa Phong tham gia thi đấu, đúng là khiến cho người ta không ngờ tới.
Ánh mắt Chương Lân chợt loé lên, nói:
- Đại trưởng lão, nếu như Doanh Thừa Phong nhất định có khả năng Linh Trì, vậy thì bắt đầu thi đấu đi.
Nếu như sau khi Doanh Thừa Phong lạc tuyển, sẽ mất đi tư cách tiến vào Linh Trì, bọn họ tự nhiên muốn huỷ bỏ quy củ, bảo đảm cho hắn tiến vào trong Linh Trì.
Nhưng, hiện nay Võ lão đã đột phá, lấy được thêm một danh sách đề cử. Hơn nữa chỉ định đúng Doanh Thừa Phong, vậy thì bát đại môn phái còn lại tự nhiên sẽ không hy vọng danh ngạch cạnh tranh duy nhất cũng bị Linh Đạo thánh đường lấy mất.
Trong lòng Đại trưởng lão thầm hừ một tiếng, chân nhân đã ban Quang Minh chi Dực cho Hứa Linh Hoàn, dựa vào đám người bọn họ, chẳng lẽ còn muốn kháng cự lại bảo vật này.
Theo như ông ta thấy, danh ngạch này nhất định sẽ rơi vào tay Linh Đạo Thánh Đường, lần thi đấu này chẳng qua cũng chỉ là đi ngang qua một sân khấu mà thôi.
Chậm rãi gật gật đầu, ông ta nói:
- Nếu đã như vậy, thì hãy dựa vào quy củ, khi giao đấu trong Bát Cường, Doanh Thừa Phong thu được số Đá năng lượng đứng thứ nhất, trước tiên hãy đấu với người đứng thứ tám đi.
Doanh Thừa Phong đáp lại, tiến lên trung tâm của đại điện. Mà một nam tử trung niên khác cũng chậm rã tiến lên. Đứng đối diện hắn.
Mấy Thái thượng trưởng lão của Linh Đạo thánh đường vây lại, bọn họ mỗi người chiếm cứ một phương, mơ hồ tạo thành một vòng lưới bao quanh.
Từ trên mỗi người đều dâng lên một tia lực lượng mờ mờ, đồng thời kết thành một vòng lưới lớn vô hình.
Bọn họ đều là cường nhân Tử Kim Cảnh, tu luyện vượt xa Bạch Ngân Cảnh. Vòng lưới hơi thở mà lúc này phóng ra sở hữu lực lượng hùng mạnh không gì có thể so sánh nổi. Bất luận là hai người bên trong long tranh hổ đấu thế nào, cũng đừng mơ tưởng đến chuyện có thể phá vỡ vòng lưới này.
Nơi này, tuy không phải là lôi đài được kiến tạo đặc thù, nhưng lại nhất định là kiên cố hơn bất kỳ một lôi đài nào khác gấp trăm lần.
Người kia ôm quyền thi lễ, nói:
- Doanh hộ pháp, tại hạ Dụ Mặc của Hào Giang Đình môn, mời…
Doanh Thừa Phong trả lễ, cười nói:
- Tại hạ Doanh Thừa Phong của Linh Đạo thánh đường, mời…
Dụ Mặc hai tay vừa lộn, lấy ra một đôi kiếm, đôi trường kiếm này nhẵn nhụi mềm mại. Ánh sáng trên thân kiếm lưu chuyển, làm người khác khiếp sợ.
Doanh Thừa Phong lại lấy ra một tấm chắn, nhẹ nhàng để ngang trước mặt, đồng thời trên tay kia lấy ra Hàn Băng trường kiếm.
Tuy hắn chưa từng nghe danh Dụ Mặc, nhưng tuyệt đối sẽ không sơ suất.
Cách đó không xa, sắc mặt Đỗ Thắng Lợi dữ tợn. Hắn đột nhiên kêu lên:
- Dụ Mặc huynh, Doanh hộ pháp chính là một vị linh sư khu ma, dưới trướng có bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh. Huynh không phải là đối thủ của hắn, chi bằng hãy rút lui đi.
Y luôn mồm khuyên Dụ Mặc rút lui, nhưng lại âm thầm nói ra quân bài chưa lật lớn nhất trong tay Doanh Thừa Phong.
Từ đó có thể thấy, trong lòng hắn oán hận Doanh Thừa Phong đến mức nào.
Sắc mặt Chương Lân cau lại, nói:
- Ở đây làm gì có chỗ cho ngươi nói chuyện, câm miệng.
- Vâng.
Đỗ Thắng Lợi cuối đầu, khoé miệng lộ ra một nụ cười hài lòng.
Vẻ mặt Dụ Mặc ngưng tụ, bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh, đây là lực lượng hùng mạnh đến mức nào. Nếu như thi đấu được nửa chừng, Doanh Thừa Phong đột nhiên phóng ra để đánh lén, thì căn bản gã không thể chống cự lại.
Tâm niệm vừa chuyển, gã lập tức thay đổi chủ ý, trong miệng khẽ quát một tiếng, thân hình giống như điện xông lên.
Gã muốn lấy khí thế hùng mạnh nhất để tấn công, khiến Doanh Thừa Phong luống cuống chân tay, khó có thể thuận lợi phóng ra Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh.
Doanh Thừa Phong lại ung dung cười, lúc Đỗ Thắng Lợi hô lên, hắn cũng đã thay đổi chủ ý.
Cổ tay nhẹ nhàng run lên, hắn vung tấm chắn, giống như vung ra một cây búa lớn, không nói đạo lý mà đập tới.
Đồng thời, trên tấm chắn loé lên một ánh hào quang quỷ dị, phân bố đều trên mặt tấm thuẫn.
Kiếm quang trong tay như nước, chính là muốn tìm sơ hở để công kích, lại đột nhiên phát giác không đúng.
Hai tay kiếm của gã giống như thoát khỏi tay gã, liều mạng lao tới phía tấm chắn trong tay Doanh Thừa Phong đang nghênh đón.
- Đinh…
Sau một tiếng nổ, Dụ Mực lảo đảo lùi về phía sau, trên mặt hắn khó có thể che dấu vẻ kinh hãi muốn chết.
Linh Binh trong tay gã chính là bảo vật tương thông với tâm thần của gã, đây còn là lần đầu tiên xuất hiện cục diện không thể khống chế này.
Ánh mắt hơi ngưng tụ, gã lập tức hiểu, tấm chắn lớn trong tay Doanh Thừa Phong nhất định có một huyền cơ khác.
Có điều, ánh mắt của hắn ngay sau đó lại bị thu hút bởi vật khác.
Doanh Thừa Phong đã thu hồi Hàn Băng trường kiếm lại, trong tay hắn cầm một lá cờ lớn quỷ dị màu đen.
Trên lá cờ này lộ ra âm trầm quỷ khí nồng đậm, khi ánh mắt của mọi người nhìn vào lá cờ này, phảng phất như nhìn thấy ma quỷ ở dưới Cửu U, trong lòng đột nhiên phát sinh hàn ý.
Doanh Thừa Phong cười ha hả nói:
- Dụ Mặc huynh, hãy cẩn thận!
Hắn nhẹ nhàng vung cờ, một luồng khí đen lập tức phóng ra.
Sắc mặt Dụ Mặc biến đổi, hai tay kiếm múa may đan chéo, tạo nên một mảnh quang hoa, khiến tất cả hắc khí chắn ở xung quanh người đến mấy trượng.
Nhưng, những khí đen này lại cũng không có hiệu quả đả thương địch.
Chỉ trong chốc lát, khí đen tiêu tan sạch sẽ. Nhưng, xuất hiện giữa đại sảnh, lại là bốn Quỷ Binh Hoàng Kim Cảnh hùng mạnh, trên người phát tán hơi thở khủng bố.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.