Tạo Thần

Chương 560: Thần uy của Võ lão




Toàn bộ tầng cao nhất lập tức yên tĩnh trở lại, kể cả tiếng hít thở của mấy người bị thương cũng bị họ dồn nén xuống thấp nhất.
Hôm nay tranh chấp ở đây, đều là những nhân vật lớn không ai bì nổi trong các môn phái.
Bất kỳ ai trong số họ chỉ cần giậm chân một cái, thì đều khiến cho môn phái hỗn loạn một phen. Có thể nói, chuyện mà những người này thương lượng cùng nhau, gần như có thể quyết định hướng đi trong tương lai của cả Linh Vực.
Nhưng, giờ này, phút này, tất cả cường nhân Tử Kim Cảnh đều dùng ánh mắt không thể tin nỗi để nhìn vào lão nhân ở trước mắt như đỉnh núi cao đứng giữa trời đất.
Trong lòng bọn họ rung động, phẫn nộ, sợ hãi…
Từ trước đến giờ không có ai dám nói muốn đối địch với tất cả cường nhân Tử Kim Cảnh trong thiên hạ.
Cho dù là Linh Tháp chân nhân cao cao tại thượng, cũng chưa từng nói câu nói như thế.
Nhưng, đến bây giờ lại có một kẻ ngông cuồng, không ngờ lại chủ động khiêu chiến với tất cả những người có mặt ở đây.
Ông ta dùng ánh mắt lạnh lùng khinh thường để nhìn tất cả mọi người, dù là các vị cường nhân siêu cấp cùng cấp với Đại trưởng lão cũng không ngoại lệ. Dường như trong tầng lầu này, ông ta là siêu cấp duy nhất tồn tại, còn những người còn lại chỉ là những người bình thường như con kiến.
Thân thể Chương Lân hơi run rầy, hắn giận cười nói:
- Võ huynh, huynh quá cuồng vọng rồi!
Một vị cường nhân Tử Kim Cảnh lặng lẽ bước lên trước, đi tới sau Chương Lân.
Đây là một cường nhân Tử Kim Cảnh của một môn phái khác trong bát đại tông môn, lúc này hắn làm động tác như vậy, chắc chắn là đang ủng hộ Chương Lân.
Lại có một vị cường nhân Tử Kim Cảnh bước lên, một lát sau, ngoài mấy vị trưởng lão của Linh Đạo thánh đường và Từ Hợp của Thiên Cầm Môn ra, dù là Lý Minh của Tung Sơn nhất mạch cũng đứng lên đó.
Bọn họ lấy hành động của mình để biểu đạt lập trường của mình.
Trong mắt Chương Lân loé lên một tia lạnh, nói:
- Từ huynh, ý của huynh là…
Từ Hợp do dự một lát, nói:
- Tại hạ cũng hy vọng Doanh hộ pháp có thể nói ra bí mật, nhưng…
Gã ngập ngừng một lát, lại nói thêm:
- Thiên Cầm Môn chúng ta và Võ huynh tương giao tâm đầu ý hợp, thực sự là không muốn đắc tội với người bạn này.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra. Nhìn về phía gã với ánh mắt có chút cổ quái.
Võ lão từ lúc nào có giao tình như thế với Thiên Cầm Môn.
Tia giận dữ loé lên trong mắt Chương Lân, y hừ nhẹ một tiếng, nói:
- Võ huynh, kể cả chân nhân cũng chưa từng mạnh miệng nói sẽ đối địch với cường nhân Tử Kim Cảnh trong thiên hạ, tôi khuyên huynh bây giờ nên thu hồi lời nói lại, vẫn còn kịp.
Võ lão cười nhạt nói:
- Chân nhân và lão phu không giống nhau, ông ấy còn có Linh Đạo thánh đường liên luỵ nhưng lão phu chỉ có một thân này, làm sao có thể so sánh với nhau?
Mọi người ngẩn ra, lập tức im lặng.
Võ lão nói không sai, cũng không phải là Linh Tháp chân nhân không có thực lực này, mà vì ông ấy còn có điều vướng bận. Chỉ cần Linh Đạo thánh đường còn tồn tại một ngày, thì ông ấy không thể nào tự do tự tại, làm việc theo ý mình được.
Cười ha hả, Võ lão khẽ vuốt chòm râu dài, phảng phất như không hề để tâm đến tất cả mọi người, lạnh nhạt nói:
- Chính là bảy người các ngươi, muốn tìm lão phu gây phiền phức.
Sắc mặt Chương Lân biến đổi, trong lòng y dâng lên một tia lửa giận dữ khó mà kìm nén được.
Những năm nay Võ lão tuy không có hành động gì trong thiên hạ, nhưng những cường nhân Tử Kim Cảnh này đều biết sự tích của vị lão nhân này.
Trong tất cả các cường nhân Tử Kim Cảnh, tuổi của ông ta là lớn nhất. Cũng là người ở đỉnh cao Tử Kim Cảnh với thời gian lâu nhất.
Nếu như lấy một chọi một, thì có lẽ trong số bọn họ không có ai dám đối đầu với Võ lão.
Nhưng giờ phút này, đứng trước mặt Võ lão là những bảy người, bảy cường nhân Tử Kim Cảnh.
Hít một hơi thật sâu, Chương Lân trầm giọng nói:
- Không sai, chính là bảy người chúng tôi. Võ huynh nếu như có năng lực, thì hãy đánh bại bảy người chúng tôi, như vậy lão phu bảo đảm với ngài, bổn tông tuyệt đối sẽ không ra tay với Doanh Thừa Phong nữa.
Ánh mắt của Võ lão nhìn sang đám người Lý Minh, thoáng do dự một lát, đám người Lý Minh đều chậm rãi gật đầu.
- Được.
Võ lão chậm rãi gật đầu, mặt của ông ta dần dần trở nên linh hoạt, sắc bén:
- Lão phu lánh đời trăm năm, trên đường chỉ ra tay giáo huấn thằng nhóc Tề Thiên một lần. Khà khà, xem ra thủ đoạn của lão phu không còn ai nhớ nữa rồi.
Đám người Chương Lân trong lòng có chút căng thẳng, không biết tại sao, tuy phía bọn họ người đông thế mạnh, nhìn thế nào cũng không thất bại được, nhưng, trong lòng bọn họ lại xao động bất an, thậm chí mơ hồ có chút sợ hãi.
Đến cả bọn họ cũng không biết tại sao có cảm giác này, nhưng nhìn vào nụ cười tràn trề trên mặt Võ lão, cảm giác sợ hãi này lại càng mãnh liệt.
Võ lão đột nhiên tiến lên một bước, chỉ là một bước ngắn mà thôi, nhưng không biết tại sao, bước chân này bước qua cả khoảng cách giữa mọi người. Khi thân hình của ông ta xuất hiện một lần nữa trong mắt mọi người thì đã đến trước mặt Chương Lân.
Đôi mắt Chương Lân đột nhiên trợn lên, y phát ra một tiếng thét hoảng sợ đến chói tai. Cổ tay vừa cuộn, một thanh kiếm sáng loáng loé lên xuất hiện trên tay y.
Kiếm là kiếm tốt, Linh Binh trung phẩm cấp Tử Kim, sở hữu uy năng lớn vô cùng.
Người là cường nhân, cường nhân siêu cấp Tử Kim Cảnh, sở hữu đại thần thông vô hạn.
Khi thanh kiếm này ở trong tay người này nở rộ ra ánh hào quang thì lập tức bay lên trời một cách thô bạo.
Chương Lân đối với Võ lão sư có chút kính sợ, nhưng khi thực sự ra tay thì y đã dùng toàn lực để ứng phó, quyết không nể nang.
Mà trong thời khắc Chương Lân ra tay, Lý Minh và sáu vị cường nhân Tử Kim Cảnh cũng đồng thời động thủ.
Thái độ của Võ lão vô cùng ác liệt, đã khiến cho các cường nhân Tử Kim Cảnh vạn phần tức giận. Hơn nữa, họ cũng tuyệt đối không muốn nhìn thấy người của mình bị Võ lão tiêu diệt từng bộ phận.
Nhất thời, trên tầng cao nhất các ánh sáng với nhiều màu sắc rực rỡ, bảy vị cường nhân Tử Kim Cảnh dùng toàn lực, hùng mạnh khiến người khác phải nghẹt thở.
Đám người Đại trưởng lão mặt biến sắc, bọn họ cùng lúc giơ tay, một luồng khí tức hùng mạnh lập tức phóng ra, để bảo vệ cho đám người Hứa phu nhân.
Cuộc chiến của cường nhân Tử Kim Cảnh có sức phá hủy lớn vô cùng, mà ở đây lại không phải là khu vực lôi đài chuyên môn, sau trận chiến này, chỉ e là ở đây sẽ biến thành một đống hỗn độn.
Nhưng mà, vào lúc này, Võ lão đột nhiên cười ha hả, ông ta chỉ đơn giản vươn bày tay ra, thì nắm tay cứ thế đánh ra ngoài.
Quyền này đánh trên không trung, không hề đụng chạm đến bất kỳ đồ vật hay Linh Binh nào.
Nhưng, Chương Lân lại kêu lên một tiếng quái dị, thân thể của y giống như bị một vật gì đánh trúng vào, thế là bay lên cao, cho đến khi đụng phải vách đá ở trên đỉnh, mới ngã xuống thật mạnh.
Hào quang của linh kiếm trong tay y vẫn như cũ, nhưng lại thoát khỏi sự khống chế của chủ nhân.
Một thủ quyền này của Võ lão, không ngờ lại có thể trực tiếp xuyên thấu phong toả kiếm quang, đánh vào thân thể của y.
Lực lượng của ông ta cực kỳ hùng mạnh, đưa ra một quyền, xương ngực của Chương Lân lập tức vỡ tan. Y hai lần ngã xuống dưới đất, nhưng thế nào cũng tìm cách bò dậy.
Đám người Lý Minh quá sợ hãi, bọn họ thế nào cũng không ngờ được, thực lực của Võ lão lại hùng mạnh đến như thế.
Đến cả Chương Lân cùng giai cấp với họ đến một quyền cũng chưa từng tiếp được.
Đến đây, chân khí trong cơ thể họ điên cuồng khởi động, không còn giữ lại mà phóng hết vào các Linh Binh của mình.
Nếu như không thể tập hợp sức mạnh của mọi người để giết chết ông ta, như vậy họ cũng khó mà thoát khỏi vận mệnh bại vong này.
Mắt thấy khi sáu Linh Binh khác nhau sắp đâm trúng Võ lão, thì lại thấy ông ta hừ lạnh một tiếng, trên mặt tràn ngập nụ cười trào phúng.
Theo sau, bóng hình của ông ta đột nhiên biến mất. Ánh sáng của Linh Binh từ đám sáu người Lý Minh chiếu rọi vào người, nhưng thứ chiếu vào, lại vẻn vẹn là một tàn ảnh.
Võ lão đang bị bao vây bởi cả sáu cường nhân Tử Kim Cảnh, không ngờ lại vô thanh vô tức mà biến mất.
Không ai có thể nhìn thấy ông ta biến mất như thế nào, phảng phất như ông ta căn bản chưa từng đứng nơi đó.
Sắc mặt của mấy cường nhân Tử Kim Cảnh biến đổi, trong lòng bọn họ đột nhiên phát lạnh, nhìn thấy cảnh tượng này xong, một ý niệm cực kỳ khủng bộ lập tức xông lên trong lòng.
Nhưng mà, khi còn chưa đợi bọn họ xác định, thân hình của Võ lão đã từ đằng sau bọn họ xuất hiện một cách thần kỳ.
Cũng giống y hệt như lúc ông ta biến mất, khi ông ta xuất hiện, vẫn không có ai có thể nhận biết trước đó đã như thế nào.
- Ầm…
Võ lão lại dùng một quyền oanh kích, quyền này hùng mạnh mà có lực, ẩn chứa lực lượng vô cùng.
Một vị cường nhân Tử Kim Cảnh bị đánh bay ra xa không kêu lên một tiếng, áo giáp trước ngực của gã vỡ vụn từng khúc, máu tươi tuôn chảy ở khoé miệng, không ngờ lại bị một quyền đánh cho hôn mê bất tỉnh.
Còn lại năm vị cường nhân Tử Kim Cảnh càng thêm hoảng sợ, địch thủ của họ kinh nghiệm cực kỳ phong phú, thấy tình thế không ổn lập tức xoay người lại, lưng dựa vào lưng, cùng lúc đưa Linh Binh trong tay ra, phóng thích toàn bộ uy năng của linh khí trên người.
Vào lúc này, không còn ai giữ lại gì cả.
Nhưng, bất luận họ nỗ lực như thế nào, thân thể của Võ lão giống như hoà tan trong không khí, khiến họ căn bản không thể đụng chạm vào.
Sau một lát, Võ lão cười lên một tiếng sang sảng, ông ta quát lớn:
- Sảng khoái, sảng khoái.
Dứt lời, thân hình ông ta nhoáng lên, giống như ma quỷ rồi xuất hiện bên một vị cường nhân Tử Kim Cảnh.
- Ầm…
Lại là đưa ra một quyền không chút nể tình, một cường nhân Tử Kim Cảnh khác của tông môn lại một lần nữa bị đánh bay ra ngoài.
Người trong không trung, gã đã hoàn toàn mất đi tri giác, dùng thân thể của chính mình hung hăng đập vào tường đá.
Đại trưởng lão và đám người Từ Hợp ngơ ngác nhìn nhau, sau khi nhìn thấy Võ lão hiển hách thần uy, bọn họ cảm thấy trong lòng phát lạnh.
Thủ đoạn của Võ lão quỷ thần khó lường, tay đấm như núi, đừng nó là bảy vị cường nhân Tử Kim Cảnh, dù cho hơn mười cường nhân Tử Kim Cảnh đều ra tay cũng đừng mơ tưởng làm ông ta bị thương một chút nào.
Giống như trước, chỉ dựa vào lực lượng của một quyền của ông ta, muốn hoá giải được thế phòng ngự của những người này, dường như cũng không phải là một việc khó.
- Ầm, ầm, ầm…
Giống như bọn họ dự liệu, chỉ sau một lát, bảy vị cường nhân Tử Kim Cảnh bao gồm cả Lý Minh, đều đã bị Võ lão đánh cho hôn mê.
Võ lão nhìn quanh một vòng, trên khoé miệng của ông ta nở ra một nụ cười lạnh trào phúng.
Phất tay nhẹ một cái, Chương Lân ngã xuống đầu tiên lập tức rên một tiếng thảm thiết, rồi từ từ mới tỉnh lại.
Chỉ có điều, khi y nhìn một vòng, sau khi nhìn thấy kết cục của đám người Lý Minh thì trên mặt trở nên không còn một tia máu.
- Chương lão đệ, bây giờ ngươi có còn muốn ra tay nữa không?
Võ lão chậm rãi nói.
Thân thể của Chương Lân ủ rũ, nhìn ánh mắt của Võ lão tràn ngập hoảng sợ khó có thể hình dung được.
Hắn giơ đầu ngón tay run rẩy, chỉ vào Võ lão, nói không nên lời:
- Huynh… đột phá?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.