-
Khụ, khụ, khụ…
Tiếng ho khan dữ dội từ miệng Đoàn Thụy Tín phát ra. Nhãn lực của hắn được
luyện rất tốt, vừa liếc vài cái đã biết Doanh Thừa Phong không sao, chỉ cần dựa
vào Lang vương đáng sợ cùng sáu quỷ binh do hắc khí hóa thành kia cũng đủ giành
chiến thắng rồi.
Tuy hắn không rõ tại sao uy lực của Lang vương có thể trở nên mạnh như thế,
cũng không biết sáu quỷ binh này từ đâu xuất hiện.
Nhưng có một điều hắn có thể khẳng định, đó là hai người họ đã an toàn.
An toàn.
Vừa xác nhận được điều này, hắn lập tức thở ra một hơi, cảm thấy toàn thân mệt
mỏi, thiếu chút nữa tê liệt té xỉu.
Doanh Thừa Phong vội đỡ hắn ngồi xuống. Ngày xưa khi còn ở trong tông môn,
ngoài Phong Huống ra, vị tổ sư bá Đoàn Thụy Tín này cũng đối đãi hắn rất tốt.
- Sư thúc tổ, ngài nghỉ một chút đi, lát nữa nói sau.
Nhìn Đoàn Thụy Tín mở miệng muốn nói, Doanh Thừa Phong vội khuyên.
- Không được.
Đoàn Thụy Tín vội hổn hển thở hai cái, nói:
- Bổn tọa vào chiến trường cổ là muốn xem xem tiểu tử ngươi đã chết hay chưa.
Hắn miễn cưỡng phất phất tay, nói:
- Bổn tọa tự biết tình trạng của bản thận, bị bọn chúng vây đánh một ngày, đã
sớm như đèn cạn dầu, khó tránh khỏi cái chết.
Doanh Thừa Phong cười ha ha, cắt ngang lời hắn không chút lễ phép:
- Sư thúc tổ, thân thể ngài bình thường khỏe mạnh, sao phải lo lắng đến tính
mạng?
Hô hấp của Đoàn Thụy Tín cuối cùng cũng ổn định phần nào, hắn lắc đầu, nói:
- Bổn tọa sống lâu như vậy đã đủ rồi, ngươi không cần an ủi.
Doanh Thừa Phong dở khóc dở cười nói:
- Sư thúc tổ, ta đâu có an ủi ngài, ngài nếu không tin có thể thử vận khí xem.
Hắn cười ha ha nói:
- Ngài là cao thủ đỉnh cao Bạch Ngân Cảnh, đệ tử có lừa ngài hay không, chỉ cần
thử một lần là biết.
Đoàn Thụy Tín sửng sốt hồi lâu. Hắn lẳng lặng cảm nhận cơ thể mình, chỉ sau một
lát cũng bắt đầu cảm thấy khó tin.
Hắn rất rõ tình huống của mình, bị ba tên kia vây đánh một ngày đêm, đã sớm tới
cực hạn; dù có kích hoạt tiềm năng sinh mệnh kéo dài đến bây giờ, nhưng thương
tích lại nặng thêm rất nhiều, không còn khả năng sống sót.
Hắn chỉ muốn để lại vài lời trăn trối quan trọng, để Doanh Thừa Phong có thể
bình yên trở về.
Nhưng chỉ một lúc sau khi vận chân khí hắn liền nhận ra.
Trong bụng hắn có cảm giác nóng rát, cùng với cảm giác đó là một luồng sinh lực
lớn đến khó tin.
Vết thương trên người hắn tuy nghiêm trọng, tinh khí thần lại cạn kiệt tới cực
hạn, nhưng nhờ có luồng sinh lực kia làm dịu, thân thể bị thương khắp nơi kia
đã bắt đầu hồi phục nhanh chóng.
Điều làm hắn vừa vui mừng vừa kinh ngạc là lúc này không chỉ có vết thương vừa
rồi mà những bệnh trầm kha trong người cũng đã thuyên giảm, thậm chí biến mất
hoàn toàn.
Hơi dồn lực về lưng, Đoàn Thụy Tín lập tức ngồi dậy.
Hắn nhéo mạnh da thịt trên cánh tay,
rồi lập tức chau mày lại, miệng hơi hé ra, hít mạnh một hơi.
Cảm giác đau đến tận xương tủy này, hắn không muốn nếm trải lần nữa.
- Thừa Phong, ngươi… vừa cho ta ăn đan dược gì?
Đoàn Thụy Tín từng trải nhiều, lập tức nghĩ tới hành động vừa rồi của Doanh
Thừa Phong. Đan dược hắn vừa được cho uống nhất định không phải hạng thường.
Doanh Thừa Phong cười to, nói:
- Sư thúc tổ, đan dược kia là đệ tử tình cờ lấy được, không phải là vật quý báu
gì.
Kỳ thực, trong đan dược kia đã có một chút năng lượng của cây sinh mệnh, mà thứ
dùng để luyện đan tất nhiên là Đan Lô Khí Linh.
Người này kể từ sau khi thừa nhận Doanh Thừa Phong liền trở nên khôn khéo và
linh động hơn rất nhiều, ngay cả một vài phương thuốc thần bí cũng nói hết ra.
Trong những phương thuốc này có một loại linh đan bảo mệnh.
Sử dụng một số nguyên liệu chứa lượng sinh lực dồi dào chế thành đan, chỉ cần
người được cứu còn một hơi thở là có thể cứu được.
Chỉ có điều, đan dược có nguyên liệu chính là cành lá cây sinh mệnh vô cùng quý
hiếm, nếu Đoàn Thụy Tín không bị thương nặng ảnh hưởng đến tính mạng, Doanh
Thừa Phong cũng sẽ không tùy tiện sử dụng như vậy.
Đoàn Thụy Tín nhìn Doanh Thừa Phong chằm chằm. Hắn đương nhiên không tin những
lời này.
Đan dược công hiệu như vậy, dù là trong tông môn cũng không có lấy nửa viên,
sao có thể dễ dàng có được.
Hắn vừa nhìn Doanh Thừa Phong, trong lòng không khỏi cả kinh.
Doanh Thừa Phong hiện giờ đã có một số thay đổi khá rõ ràng so với vài tháng
trước. Tuy hắn không nhìn ra được rốt cục thay đổi ở đâu, nhưng tiểu tử này lại
cho hắn cảm giác hoàn toàn khác.
Đương nhiên, lúc Doanh Thừa Phong thu lại tinh thần lực, cho dù có đem Đoàn
Thụy Tín ra làm thịt, hắn cũng sẽ nhất quyết không tin Doanh Thừa Phong đã lên
được Hoàng Kim Cảnh.
- Thừa Phong, ân cứu mạng lần này, lão phu sẽ luôn ghi nhớ.
Đoàn Thụy Tín nhẹ nhàng thở dài, liếc mắt về chiến cục cách đó không xa, không
khỏi cảm thán.
Thực lực của ba người kia ra sao, hắn cũng đã được tự mình lĩnh hội.
Nếu không phải may mắn gặp Doanh Thừa Phong, bây giờ có lẽ hắn đã thành người
thiên cổ.
Nhưng ba kẻ này lại không chịu nổi một đòn của Doanh Thừa Phong. Tiểu tử này
thậm chí còn không cần tự ra tay, chỉ thản nhiên sai sử bộ hạ đã có thể chiếm
được thế thượng phong.
Doanh Thừa Phong mỉm cười:
- Sư thúc tổ khách khí rồi. Chúng ta là đồng môn, hà tất phải tính toán rạch
ròi như vậy?
Đoàn Thụy Tín cười ha ha, ánh mắt dừng lại trên Lang Vương đang đứng ngạo nghễ,
hắn hơi cau mày, nói:
- Thừa Phong, khí linh này… hình như đã thăng cấp thì phải?
Doanh Thừa Phong khẽ gật đầu:
- Sư thúc tổ thật tinh mắt, Lang Vương Thuẫn đã trải qua vài lần kỳ ngộ, giờ
quả thực đã thêm chút thực lực.
Đoàn Thụy Tín cười ha ha nói:
- Đúng vậy, vật này thực lực càng mạnh càng có ích cho ngươi, quả không tốn
công khi trước bồi dưỡng nó.
Doanh Thừa Phong chỉ cười mà không nói. Nếu để lão nhân này biết “có chút thực
lực” mà mình nói kỳ thực là chỉ thực lực Hoàng Kim Cảnh, hắn chắc chắn sẽ trợn
mắt á khẩu, nói không nên lời.
Đoàn Thụy Tín nhìn chiến cục đằng xa, lại nói:
- Thừa Phong, sáu quỷ binh này từ đâu ra vậy?
Hắn tiến vào chiến trường cổ này đã một hai lần, hình dạng quỷ binh tất nhiên
không thể gạt được hắn. Tuy vậy, điều hắn lấy làm lạ là quỷ binh có thể được
con người thu phục để sử dụng vô cùng ít. Không biết Doanh Thừa Phong đã có kỳ
ngộ gì mà lại có thể sai khiến được sáu quỷ binh rời khỏi Âm Phong quỷ vực.
Hơn nữa, đám quỷ binh này tuyệt nhiên không phải Hắc Thiết Cảnh cấp thấp nhất,
mà lại là Bạch Ngân Cảnh ngang hàng với hắn.
Doanh Thừa Phong nhìn theo ánh mắt hắn, mỉm cười:
- Sư thúc tổ yên tâm, ba người kia đã không còn trang bị gì, lại một mình địch
hai, chắc chắn sẽ thua thôi.
Sức mạnh thực sự của con người và quỷ binh gần tương đương nhau, trong cùng một
cảnh giới, rất khó phân thắng bại.
Nhưng nếu mặc giáp trụ chỉnh tề, con người được trang bị hoàn chỉnh nếu đấu với
quỷ binh cơ bản sẽ giành được thắng lợi.
Nhưng đáng tiếc, linh khí trên người ba người kia đã bị Lang Vương khí linh hút
sạch, bọn họ phải tự dựa vào sức mình chống chọi lại hia quỷ binh cùng cấp bậc,
tất nhiên sẽ phải kêu khổ không ngừng.
Đoàn Thụy Tín chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta không lo lắng có rắc rối gì, mà là…
Hắn ngừng lại một chút, nói tiếp:
- Đêm dài lắm mộng, giải quyết ba tên này đi.
Hắn suýt nữa đã chết trong tay ba kẻ này, tất nhiên hận bọn họ thấu xương.
Nhưng khóe miệng Doanh Thừa Phong chỉ hơi hé ra một chút, tạo thành một nụ cười
kỳ quái. Hắn nói:
- Sư thúc tổ yên tâm, bọn họ đã có ý nhắm vào ngài, tiểu chất không ngại dạy dỗ
bọn chúng một trận nên thân. Ha ha, không bằng cho bọn chúng chút hi vong, đợi
đến khi hi vọng biến thành tuyệt vọng, bọn họ mới có thể ghi nhớ thật kỹ.
Đoàn Thụy Tín hơi giật mình, ánh mắt nhìn Doanh Thừa Phong không khỏi có vài
phần lo lắng.
Không thể tưởng tượng được tiểu tử này lại trở nên thủ đoạn đến thế.
Doanh Thừa Phong đột nhiên quay đầu, nhìn về phía xa hơn, chậm rãi nói:
- Huống hồ trưởng bối sư môn của bọn họ hẳn sắp đến, ha ha, dạy dỗ ra dạng đệ
tử này, bề trên cũng có một phần trách nhiệm.
Đoàn Thụy Tín cả kinh, vội ngừng tầm mắt, nhìn về hướng Doanh Thừa Phong quay
đầu lại.
Nhưng dù hắn có dùng hết sức bình sinh vẫn không nhìn thấy chút manh mối nào.
- Lê-eeee-eezz~!..."
Trong lúc đó, từ đằng xa vẳng đến một tiếng gầm dài như đang khóc.
Một bóng người vừa xuất hiện từ đằng xa nhẹ nhàng phi về nơi này, hơn nữa càng
ngày càng gần.
Đoàn Thụy Tín kinh ngạc nhìn về phía Doanh Thừa Phong. Thực không hiểu nổi tên
tiểu tử này sao có thể nhìn được xa đến thế.
- Sư phụ, cứu mạng…
Ba người đang đấu với quỷ binh Bạch Ngân Cảnh dốc hết sức lực mới miễn cưỡng
chống đỡ được với hai quỷ binh giáp công cùng lúc.
Lúc này, nghe được tiếng huýt gió kia, cả đám vui mừng vô cùng, cao giọng hét
lên.
Đoàn Thụy Tín đột ngột biến sắc, hắn kinh ngạc hô lên:
- Cao thủ Hoàng Kim Cảnh.
Ngay sau đó, hắn lạnh lùng nói:
- Thừa Phong, trước cứ chém ba tên này đã.
Lão nhân rất dứt khoát, thầm hạ quyết tâm, chỉ cần giết chết ba cao thủ Bạch
Ngân Cảnh đỉnh cao kia, tập hợp sức mạnh của mọi người mới đủ để khiến một cao
thủ Hoàng Kim Cảnh phải dè chừng, thậm chí có thể đánh lui.
Nụ cười trên mặt Doanh Thừa Phong trở nên u tối, hắn dường như không nghe thấy
lời này, nói:
- Sư thúc tổ yên tâm, nếu người kia đến thì cứ để cho hắn đến đi. Đến rồi, ha
ha, muốn rời khỏi cũng khó.
Sắc mặt Đoàn Thụy Tín xanh mét, nói:
- Làm càn, đây là cao thủ Hoàng Kim Cảnh, là cao thủ đồng hạng với tông chủ sư
huynh đó!
Trong lòng hắn, địa vị của cao thủ Hoàng Kim Cảnh cao không với tới được, có
thực lực vô địch thiên hạ, hắn không thể bình tĩnh được như Doanh Thừa Phong.
Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Doanh Thừa Phong bất đắc dĩ gật đầu.
Nhưng hắn thầm lắc đầu trong lòng, nếu để Đoàn Thụy Tín thấy được đủ loạt át
chủ bài của mình, biết mình đến cả cao thủ Kim Cảnh cũng có thể giết chết…,
không biết hắn sẽ nghĩ gì.
- Ai dám bắt nạt đồ nhi của ta, không muốn sống nữa rồi!
Âm thanh ầm ầm vang lên, người từ đằng xa tới động tác đột ngột nhanh hơn, vượt
qua được khoảng cách giữa hai bên, đi tới trước mặt Doanh Thừa Phong và Đoàn
Thụy Tín.
Đâu là một người trung niên mặt mày hồng hào, ánh mắt hắn vô cùng cao ngạo vô
lễ, dường như chỉ một cái liếc mắt đã có thể nhìn thấu đối phương.