Bên
ngoài di tích, thái dương trên bầu trời vẫn hiện lên vẻ mịt mờ, lực xuyên thấu
của ánh sáng ở chiến trường cổ đã bị một loại lực lượng thần bí hoàn toàn áp
chế.
Doanh Thừa Phong bước đi thật nhanh trên nơi hoang dã, mà trong đầu hắn lại có
một loại giống như bản đồ gps hiện ra phương vị của hắn vào giờ phút này.
Tuy rằng hắn đối với chiến trường cổ chẳng có gì gọi là hiểu rõ như lòng bàn
tay, nhưng vì quan hệ của tông môn cho nên đối với những tư liệu cơ bản thì hắn
vẫn có chút hiểu biết.
Trong chiến trường cổ, có mấy chục Âm Phong Quỷ Vực, di tích mà lần trước hắn
đến chỉ là một trong số đó mà thôi.
Nếu như toàn bộ quỷ binh Hoàng Kim Cảnh trong di tích đó bị hắn thu phục để sử
dụng, thì đương nhiên không thể tuỳ ý tiêu hao. Cho nên, vì luyện chế Hoàng Kim
phá cảnh đan, vì muốn tu bổ các không gian trong Hắc Chướng Kỳ, Doanh Thừa
Phong ắt phải đi tới nơi khác, có lẽ ở một Âm Phong Quỷ Vực khác mới có thể
hoàn thành tâm nguyện.
Đương nhiên, hắn cũng không để ý việc thu phục tất cả Binh Vương trong Âm Phong
Quỷ Vực làm bộ hạ.
Nếu như tất cả đều thuận lợi, thì thực lực mà hắn có được rất hùng mạnh, tuyệt
đối có thể quét ngang một mảnh.
Hắn lúc đó, dù cho có gặp lại Văn Thanh, thì cũng có tư cách ngang vai vế với
nàng, thậm chí còn vượt lên trên nữa.
Đột nhiên, đang đi thì hai lỗ tai Doanh Thừa Phong hơi hơi kích thích vài cái,
mày hắn hơi nhăn lại, bước chân xê dịch, muốn chuyển hướng đi.
Ở đằng xa, có mấy người đang liều mình ẩu đả.
Hoặc cũng có thể nói là có ba người đang vây quanh tấn công một người, mà trên
người của người kia đã loang lổ vết máu, gần như trút hơi vùng vẫy giãy chết
rồi.
Ba người kia rõ ràng trong lòng còn kiêng kị, sợ y trước khi chết còn kéo mình
đệm lưng, cho nên chỉ vây y ở đó kéo dài thời gian, đợi đến khi y sức tàn lực
kiệt mà chết đi.
Chuyện như vậy ở chiến trường cổ không phải là hiếm thấy, cường bạo lộng quyền
nhìn mãi cũng quen mắt rồi.
Doanh Thừa Phong thật không có hứng thú để xen vào chuyện người khác mà hắn
càng không muốn chuốc lấy phiền phức, cho nên mới tính chuyện đi đường vòng.
Nhưng, còn chưa đợi hắn chuyển hướng đi thì trong lòng lập tức thay đổi chủ ý.
Bốn kẻ đang giao đấu ở phía xa chẳng qua chỉ là cường nhân Bạch Ngân Cảnh thôi,
những kẻ này trong Linh Vực của mình đều là nhân vật đại danh đỉnh cao, nhưng ở
trong chiến trường cổ, lại chỉ giống như những món hàng kế cuối mà thôi.
Còn thực lực của hắn cho đến bây giờ đã hơn xưa rất nhiều, không chỉ có mấy
linh khí trên người có được những đột phá lớn cùng với nắm trong tay đại sát
khí Hắc Chướng Kỳ, hơn nữa lực lượng tinh thần của hắn đã đạt đến Hoàng Kim
Cảnh.
Nếu đã như thế, thì hắn cớ gì khi đối mặt với mấy kẻ cường nhân Bạch Ngân Cảnh
đang ẩu đả lại đi đường vòng.
Hừ lạnh một tiếng, thân hình Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, phương hướng
không thay đổi, vẫn bước thẳng về phía trước như cũ.
Trong bốn người trước mặt ngoài người đang toàn thân đẫm máu ra thì ba kẻ còn
lại tự nhiên đều chú ý đến Doanh Thừa Phong, một trong số đó quát to:
- Ân oán cá nhân, nếu là người không liên quan thì đừng nhúng tay vào!
Người đang bị vây ở giữa, tinh thần tự nhiên rung lên, cho đến hôm nay y nghĩ
mình chắc chắn sẽ chết nhưng không thể nào chấp nhận cho ba kẻ này sống yên ổn.
Lưỡi đao trong tay y bay múa, chợt cười nói:
- Ba tên đạo chích, thấy lão phu cơ duyên xảo hợp, hái được cỏ Kỳ Lân, mới muốn
cường bạo lộng quyền. Ân oán cá nhân cái rắm, lão phu với các ngươi vốn chẳng
hề quen biết.
Giọng người này khàn khàn khó nghe phảng phất như tiếng mài dao, rõ ràng là đã
kiệt sức.
Nhưng, chỉ mấy câu nói của y đã làm rõ ân oán giữa cả mấy người.
Ba gã này nhìn thấy y đang hái một ngọn linh thảo, cho nên mới nảy sinh ý muốn
cướp của giết người.
Ba người kia hừ lạnh một tiếng, cũng không phản bác, chỉ là quay người lại, có
phần cẩn thận hơn đối với Doanh Thừa Phong và lão nhân này.
Doanh Thừa Phong khẽ lắc đầu, hắn chẳng có tâm tư để đi đòi công đạo.
Chuyện như vậy trong chiến trường cổ nhiều đếm không xuể. Nếu như hắn muốn đi
càn quét bất bình thì hắn có phân thành trăm người vẫn làm mãi không hết.
Chỉ có điều, lúc nghe thấy cỏ Kỳ Lân, trong lòng hắn lại hơi động một chút.
Đan Lô Khí Linh đã từng khai rất nhiều đan phương, trong đó có một loại thuốc
Cỏ Kỳ Lân này.
Hắn có thể không đếm xỉa đến cuộc chiến đấu giữa bốn người này, nhưng đối với
thứ thảo dược này thì nhất định hắn phải để tâm.
Chợt dừng lại, Doanh Thừa Phong lãnh đạm nói:
- Đưa cỏ Kỳ Lân cho ta, ta sẽ cứu mạng của ngươi.
Vừa nghe xong câu này sắc mặt của ba gã kia hoàn toàn biến đổi, một trong số đó
nói:
- Nhóc con, vừa mới bước chân vào Bạch Ngân Cảnh đúng không, lại dám kiêu ngạo
ngông cuồng, hôm nay chúng ta xử lý luôn cả ngươi.
Thế nhưng, người đầy máu đang bị bao vây kia thân thể run lên quát lớn:
- Thừa Phong, ngươi là Thừa Phong?
Y bị ba người đang bao vây điên cuồng công kích, đã sức tàn lực kiệt, đến cả
giọng nói cũng không còn rõ ràng, lý do có thể tiếp tục kiên trì được đến bây
giờ hoàn toàn là do lòng đầy bất bình.
Cho nên, dù biết có người đến gần, và khiến ba người kia cảnh giác, y cũng
không rảnh để chú ý đến.
Dù sao, ba gã kia đều đã tu vị đến đỉnh cao trong Bạch Ngân Cảnh, không chấp
nhận được nửa chút sơ sẩy của y. Nhưng giọng nói của Doanh Thừa Phong quá quen
thuộc, nếu hắn đã mở miệng, làm gì có chuyện lại không nhận ra.
Doanh Thừa Phong hơi giật mình, hắn mơ hồ cảm thấy, âm thanh này thực sự có vài
phần quen thuộc.
Có điều, cũng chỉ quen thuộc một chút thôi, nhất thời không nhớ ra được tên của
đối phương.
- Thừa Phong, đi mau
Người đầy máu kia hét một tiếng to, động tác vốn đã chậm chạm lắm rồi đột nhiên
trở nên nhanh nhẹn hẳn lên, đây chính là ánh hồi quang cuối cùng phản chiếu
chăng:
- Quay về nói với tông chủ sư huynh, báo thù cho bổn toạ.
Từ trên người y, đột nhiên phát ra một mảnh quang hoa, không ngờ lại bao phủ
lên ba gã kia.
Doanh Thừa Phong nhướn mày, cuối cùng hắn đã nhớ ra người này.
Đoàn Thụy Tín, người đứng đầu Khí Đạo Tông Chấp Pháp đường, trong tông môn là
người dưới một người trên vạn người. Ngoài tông chủ Hoàng Kim Cảnh ra, thì thực
lực võ đạo của người này được xem là cao minh nhất.
- Này
Doanh Thừa Phong khẽ quát một tiếng, thân hình nhoáng lên một cái, giống như ma
quỷ xui khiến.
Thân pháp của hắn phiêu diêu, giống như một chiếc lá đong đưa trong gió, bất cứ
lúc nào cũng có thể bị thổi bay đi không còn dấu vết. Nhưng, chính thân pháp
phiêu phiêu đãng đãng này lại khiến hắn linh hoạt tránh được vô số hàn quang
trong tay Đoàn Thụy Tín, và đi đến bên cạnh y.
Cong búng ngón tay, một viên đan dược đã lao như bay vào trong miệng Đoàn Thụy
Tín.
Đồng thời, hắn ra tay như điện, cầm cánh tay của Đoàn Thụy Tín, trầm giọng nói:
- Sư thúc tổ, Người hãy yên tâm cháu đã đến rồi, Người hãy nghỉ ngơi thêm một
chút đi!
Đoàn Thụy Tín run rẩy cánh tay, lại cảm thấy toàn thân mềm nhũn, đến một tia
lực lượng cũng không thể thi triển ra được.
Y gượng cười, nói:
- Thừa Phong, mau đi đi, ba người bọn chúng…
Doanh Thừa Phong khẽ mỉm cười, nói:
- Sư bá, Người quên cháu là đồng giai vô địch sao.
Đoàn Thụy Tín lúc này mới ngẩn ra, trong lòng có chút nhẹ nhõm. Trước khi Doanh
Thừa Phong tiến vào chiến trường cổ, thực lực hùng mạnh, đã có thể đánh thắng
được cường nhân đỉnh cao Bạch Ngân Cảnh rồi. Đến bây giờ trải qua sự thí luyện
trong chiến trường, dù cho không tiến bộ thì cũng sẽ không bị thụt lùi.
Đối mặt với ba cường nhân đỉnh cao cùng đẳng cấp, có lẽ hắn còn được dùng thực
lực để đánh một trận chiến thực sự.
- Thì ra là có quen biết.
Ba gã kia nhe răng cười độc ác, một trong số đó lên tiếng:
- Nếu đã như thế, thì sẽ tiễn các ngươi cùng lên đường, cũng có thể làm bạn
đồng hành, ít nhất sẽ không cảm thấy đơn độc.
Doanh Thừa Phong ngẩng đầu lên, một tia sáng loé lên trong mắt.
Trong lòng ba kẻ đó không tự chủ được có chút run sợ, hơi thở trên người tiểu
tử này rõ ràng là Bạch Ngân Cảnh, thậm chí còn yếu hơn chúng một bậc, nhưng ánh
mắt này lại khiến cho người khác sợ hãi đúng là khó hiểu.
- Giết hắn
Gã cầm đầu hét lên một tiếng rồi thân hình run lên, hai gã còn lại cũng quát
nhẹ, từ hai bên lao lên bổ trợ.
Ngón tay Doanh Thừa Phong khẽ nhúc nhích, lực lượng tinh thần đột nhiên phóng
ra Hàn Băng trường kiếm ở đằng sau. Chỉ cần tâm niệm hắn vừa động, thì kiếm
quang ngưng tụ thành bảy luồng lực lượng tinh thần mà lan toả ra.
Kiếm quang đến cường nhân Tử Kim Cảnh cũng có thể giết nổi, đối phó với ba tên
Bạch Ngân Cảnh tuyệt đối là nhân tài tiểu dụng rồi (giết gà dùng dao mổ trâu).
Thế nhưng, khi Doanh Thừa Phong còn chưa kịp phóng ra kiếm quang thì trong đầu
hắn lại có thêm một thỉnh cầu.
Doanh Thừa Phong hơi sửng sốt lắc đầu gượng cười, nhẹ nhàng vỗ vào lưng.
Đột nhiên, một Lang Vương cực lớn từ sau lưng hắn đột nhiên nhảy ra, ở giữa
không trung xoay người một cái, cứ thế đứng chắn trước mặt ba gã kia.
- Ngao…
Lang Vương há to miệng dính máu, tức giận gầm thét một tiếng.
Âm thanh này long trời lở đất, ẩn chứa một uy năng vô cùng vô tận.
Ba gã kia chỉ cảm thấy đầu óc mê man sau đó trong tay căng thẳng, giống như có
thứ gì tước bỏ binh khí trong tay ra, mà đồng thời, linh giáp trên người chúng,
cùng với phàm những thứ gì có sắt trên người chúng đều bị một đại lực lôi đi.
Ba người bọn chúng kiệt lực dùng chân bám thật mạnh giữ cho thân hình đứng vững
trên mặt đất. Nhưng, lực hút mãnh liệt kia chẳng yếu đi chút nào mà càng ngày
lại càng mạnh.
- Pa…
Cuối cùng, chúng cũng phải buông tay. Thế là, linh khí trong tay, linh giáp
trên người, cùng với các linh cụ thuộc kim loại đều bay về chỗ Lang Vương khổng
lồ mà quỷ dị kia.
Những thứ này một khi đã bay đến chỗ Lương Vương thì sẽ tự động tiêu tan đi lực
lượng quỷ dị, rồi rơi xuống đất.
Chỉ trong chốc lát, ba gã khí thế hùng hổ đã hoàn toàn bị tước hết vũ khí.
Ba gã trợn trừng mắt, thực ra là không tin vào hai mắt mình, sau đó, chúng nhất
tề hò hét, tháo chạy theo hướng đằng sau.
Lang Vương khí linh hét lên một tiếng dài, cực kỳ hài lòng với hiệu quả của bản
thân.
Nhưng Doanh Thừa Phong lắc lắc đầu, bất đắc dĩ lôi Hắc Chướng Kỳ ra, nhẹ nhàng
lay động.
Đột nhiên, sáu đường hắc quang giống như tia chớp bay ra ngoài. Chỉ trong nháy
mắt, đã đuổi kịp ba gã đang chạy trốn kia, hai bên chiến đấu.
Một trong ba gã kia đột nhiên vung tay lên, một đường hàn quang lập tức phóng
lên cao, trên bầu trời đột nhiên nổ tung, giống như pháo hoa rực rỡ nhiều màu
sắc.
Doanh Thừa Phong cười lạnh, tâm niệm truyền tới.
Sáu quỷ binh lập tức trì hoãn thế công, chỉ bao vây ba gã đó, mà không hề đánh
giết gì. Sau đó, tay hắn khẽ vẫy, Lang Vương khí linh quay đầu, há to miệng, mà
xung quanh nó, lại nổi lơ lửng một đống trang bị.
Sau khi Lang Vương khí linh tổ chức lại cơ thể, uy năng của nó quả nhiên mạnh
không thể lường được. Nhưng, nó cũng quá cá tính, đối với đối thủ còn thua xa
mình, nó lại không thèm đếm xỉa, sau khi tước đoạt được linh khí của ba gã đó
xong, nó lười xuất thủ.
Doanh Thừa Phong đành lấy Hắc Chướng Kỳ ra, phóng xuất ra sáu Quỷ Binh Bạch
Ngân Cảnh.
Trước khi rời khỏi di tích, Doanh Thừa Phong vẫn để lại hơn trăm quỷ binh Hoàng
Kim Cảnh, chỉ mang theo Song Đầu Binh Vương, hơn ba mươi Quỷ Binh Hoàng Kim
Cảnh và bắt thêm mười Quỷ Binh Bạch Ngân Cảnh mà thôi.
Mà đến bây giờ, số Quỷ Binh Bạch Ngân Cảnh lấy để che giấu và góp cho đủ số lại
có một ít tác dụng.