Tang Thi Cũng Ghét Bỏ Tôi

Chương 12:




Edit: AQY
-
27
Góc phải trong tòa nhà, truyền đến tiếng nói của Triệu Lôi Nhi và Tôn Cường.
“Sao những con zombie này vẫn chưa phá cửa vọt vào thế, yếu thế không biết.”
“Nếu không chúng ta lén đi qua, nghĩ cách giữ cửa hoặc là làm hỏng thủy tinh công nghiệp?”
Tiếng bọn họ nói chuyện rất rõ ràng, như vang lên bên tai tôi.
Tôi nhìn thoáng qua chỗ tòa nhà đó, lại nhìn về phía bầy zombie.
Một con zombie nhìn rất sạch sẽ, mặt nó hơi xanh trắng nhưng vẫn rất sạch sẽ.
Lúc này nó đang mặt không cảm xúc nhìn cao ốc.
Trong đầu tôi vang lên tiếng chỉ huy rõ ràng của nó.
“Tất cả dùng sức chen cửa! Đồ ăn đang ở trước mắt, mau dùng sức chen đi!”
Tôi lập tức đoán ra, cấp bậc của con zombie này cao hơn những con zombie khác.
Tôi vội xuất hiện, vén tay áo lên hô tô về phía những con zombie kia.
“Nhìn ở đây này! Da của tao trắng nõn tinh tế thế này, chúng mày nhìn thấy mà không thèm hả? Không muốn cắn một cái thật mạnh hả?”
Có khả năng là tiếng của tôi quá to.
Sau khi con zombie cấp cao kia nhìn thấy tôi, tôi rõ ràng nhìn thấy nó có bao nhiêu sợ hãi.
Trong đầu tôi truyền đến tiếng rống to lắp bắp của nó.
“Chạy, chạy, chạy mau, nếu không chạy thì chết zombie á!”
Trong đầu còn vang lên cả tiếng zombie khác đồng ý.
“Chạy… chạy…”
Zombie muốn chạy?
Tôi lập tức khóa chặt con zombie cấp cao kia.
Những con zombie khác không biết xảy ra chuyện gì, chạy tứ tán như ong vỡ tổ.
Con zombie bị tôi nhìn vẫn không nhúc nhích, tôi cảm thấy đôi chân của nó hơi run rẩy.
Tôi sợ nó chạy trốn, xông lên với tốc độ nhanh nhất.
Tôi vừa đến trước mặt nó, vẫn chưa kịp nói gì.
Rầm một tiếng.
Con zombie cấp cao này đã quỳ xuống trước mặt tôi.
Tôi ngây người, con zombie này run chân hả?
Lúc này, trong đầu tôi vang lên giọng nói khiếp sợ của Triệu Lôi Nhi.
“Trời ơi! Xảy ra chuyện gì thế? Đó là Tô Tiểu Thiển đúng không? Sao vua zombie tương lai lại quỳ xuống trước Tô Tiểu Thiển thế?!”
“Cái qq gì kia?! Kia chính là vua zombie tương lai thao túng mấy chục triệu đến hơn trăm triệu zombie đó, sao lại quỳ xuống trước một người bình thường thế?! Chờ đã, a! Là zombie, chạy nhanh lên, rất nhiều zombie chạy vào đây!”
Tôi cũng rất kinh ngạc.
Quỳ trước mặt tôi là vua zombie tương lai hả?
Vậy thì hàm răng và móng tay của nó nhất định là cứng rắn nhất trong bầy thây ma rồi!
Tôi vội duỗi tay tới bên miệng nó.
“Nhanh cắn tôi hoặc là cào tôi một cái.”
Thế nhưng mặt không cảm xúc của nó lập tức ngửa ra sau tránh đi.
Đồng thời, trong đầu tôi vang lên tiếng của nó.
“Tôi thật sự phục cô rồi, lão Lục, xin cô mau cút đi.”
28
Tôi không phục lắm.
Sao tôi lại là lão Lục chứ!
Tôi tức giận nói: “Tốt nhất là mày mau cắn tao một cái, đừng ép tao cạy miệng mày ra!”
Lúc ánh mắt cứng đờ của vua zombie tương lai nhìn tôi, đều lộ ra không còn gì để nói với sợ hãi.
Tiếng của nó lại vang lên trong đầu tôi.
“Lão Lục này không chỉ ngày ngày đuổi theo đồng loại của mình mà còn có thể làm rụng hết răng của zombie, quá độc!”
Nó do dự hé miệng, thấy chết không sờn hung hăng cắn về phía cánh tay tôi.
“Không được!”
Tiếng Hạ Phong Trạch cực kỳ nôn nóng truyền đến từ cửa ra vào của cao ốc.
Anh ấy chạy vọt về phía tôi, trên gương mặt tuấn tú đều là sợ hãi và lo lắng.
Tiếc là không kịp nữa rồi.
Tiếng từng cái răng một rơi xuống đất vang lên.
Tôi hơi lơ mơ, vội rút tay về nhìn.
Chỉ có một ít dấu răng, không bị trầy da.
Hạ Phong Trạch vừa vặn vọt tới trước mặt của tôi, cũng trợn mắt há hốc mồm mà trước cảnh tượng này.
“Huhuhu! Tôi không còn răng rồi. Lão Lục này xấu quá đi mất!”
Tôi thấy con vua zombie này nhe miệng không có răng muốn chạy, không để ý cái khác, bắt lấy tay nó cào lên tay mình.
Hạ Phong Trạch muốn ngăn cản, lại phát hiện móng tay của zombie gãy hết!
Anh ấy và vua zombie đều sững người.
Tôi không tin không bình thường, nhanh tay lẹ mắt cầm nốt cái tay còn lại của vua zombie lên.
Lấy móng tay của nó cào thật mạnh lên tay tôi.
Shh!
Theo tất cả móng tay của vua zombie gãy hết, cuối cùng tôi cũng cảm giác trên cánh tay hơi đau nhói.
Xuất hiện một vết thương nhỏ chảy máu!
Xuất hiện rồi!
Tôi đang hào hứng thì trong đầu truyền đến tiếng khóc bất lực.
“Hu hu hu hu! Không còn gì nữa rồi, răng và móng tay của tôi mất hết rồi. Tôi làm vua zombie còn có ý nghĩa gì nữa chứ, không bằng chết đi cho xong.”
Vua zombie khóc lóc chạy đi.
Tôi cực kỳ vui vẻ, tay lại bị Hạ Phong Trạch dùng sức nắm lấy.
Khuôn mặt vô cùng đẹp trai kia của anh ấy căng thẳng nhìn vết thương trên cánh tay tôi.
“Hoá ra miệng vết thương của em xuất hiện như thế!”
Có ý gì?
Tôi muốn hỏi anh ấy là có ý gì thì một đám người lao ra khỏi tòa cao ốc, tất cả đều đang kích động hô lên.
“Tranh thủ không có zombie đều mau chóng lên xe đi!”
Tôi nghe vậy, vội vàng nói với Hạ Phong Trạch: “Anh mau lên xe trở về căn cứ đi!”
Hạ Phong Trạch lại không hề bị lay động.
Anh ấy đỏ mắt, hỏi tôi.
“Sao em gạt anh?”
Tôi rất khó hiểu: “Tôi lừa anh cái gì?”
Anh ấy vẫn chưa trả lời, tòa nhà bên cạnh truyền đến tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu cứu.
“Cứu tôi! Phong Trạch, cứu chúng tôi! Nước bọt của cậu có thể cứu chúng tôi.”
“Tô Tiểu Thiển, cô, có phải cô còn giỏi hơn cả vua zombie không, nhanh đuổi zombie đi giúp chúng tôi với!”
Là Tôn Cường và Triệu Lôi Nhi.
Trên người bọn họ đang chảy máu, tôi thấy trên cánh tay Triệu Lôi Nhi có vết thương bị cào, trên cổ Tôn Cường bị cắn một miếng.
Nhìn vết thương của bọn họ biến thành màu đen, rõ ràng đều có dấu hiệu biến thành thây ma, nếu không có vắc xin phòng bệnh thì chắc chắn sẽ biến thành zombie.
Tôi thấy cảnh này không chỉ không muốn cứu còn cảm thấy vui vẻ.
Hai người kia vẫn luôn trăm phương ngàn kế muốn hại chết Hạ Phong Trạch, bây giờ bị zombie cắn, đều là báo ứng.
Tôi thấy zombie nhìn tôi thì hơi lùi bước, kéo Hạ Phong Trạch chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.