Tầng Phía Dưới Bầu Trời

Chương 34: Ngày hôm qua




Đoạn cuối: Ngày hôm qua
Mười năm như một giấc mộng dài.
Thì ra, ngủ một giấc tỉnh dậy, tất cả mọi thứ đều trở thành ngày hôm qua.
---oo0oo---
DĨNH HÂN
Mười năm, tôi chưa từng nghĩ mình sẽ gặp lại Khải Nam trong tình cảnh như vậy.
Dương Dương có một buổi trình diễn nghệ thuật trong lễ tất niên của trường, tất cả phụ huynh đều đến dự. Tôi ngồi ở một góc gần hàng ghế đầu, dõi mắt theo từng động tác của thằng bé.
Lúc tiết mục kết thúc, Dương Dương hăng hái chạy về phía tôi, gương mặt đổ mồ hôi hí hửng hỏi: “Mẹ, con diễn có tốt không?”.
“Con mẹ dĩ nhiên là nhất rồi”. Tôi lau lau mồ hôi trên trán nó, ân cần nói: “Hôm nay mẹ không nấu cơm, Dương Dương muốn đi đâu, mẹ dẫn con đi?”.
“Con muốn ăn KFC”.
“Được”.
Tôi cười hiền hòa. Lúc dõi mắt lên sân khấu, bất giác lại bắt gặp một bóng người cao ráo quen thuộc.
Khải Nam mặc trên người bộ đồng phục cảnh sát, anh có vẻ chững chạc hơn trước, dáng vẻ cũng trang nghiêm hơn. Đó là một bài thuyết trình dài của cảnh sát cho thiếu niên về lí tưởng và cách làm người, lúc anh nói lại toát ra nét tự tin hiếm có.
Để xem, hình như cũng bao năm rồi không gặp.
Mấy năm nay, thỉnh thoảng tôi có nhìn thấy hình anh trên báo. Anh đã làm đến chức cảnh sát trưởng rồi, sự nghiệp tiền đồ đều rất sán lạn. Chí Bân bảo anh vẫn thỉnh thoảng gọi cho cậu ấy tán dóc, cùng nhau đi uống rượu. Chỉ là bao nhiêu năm, anh chưa từng gọi cho tôi.
Kết thúc tiết mục, tôi dẫn Dương Dương ra cửa, chẳng ngờ lại gặp anh đang đứng phía ngoài. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, vừa định gọi anh lại thì lại thấy một người phụ nữ bước nhanh về phía anh, chiếc bụng tròn lộ ra một sinh mệnh đang lớn lên nơi đó.
Người phụ nữ tỏ vẻ quan tâm anh, anh lại không mấy hài lòng vì cô có thai mà còn lui tới nơi đông người. Họ trách mắng ân cần nhau một lúc, sau đó mới xoay người mất hút.
Dương Dương kéo tay tôi mãi, tôi mới phát hiện thì ra mình đã ngây người được một lúc rồi.
Thế gian này thì ra thật sự có những chuyện như vậy. Mấy năm qua, tôi luôn tự hỏi nếu có một ngày tôi gặp lại Khải Nam thì sẽ thế nào. Chúng tôi sẽ bình tĩnh bắt chuyện với nhau như những người bạn cũ, hay xem nhau như người xa lạ, giống như trong cuộc đời người này chưa từng có sự xuất hiện của người kia.
Thế nhưng, tình thế thật sự lại khiến tôi liên tưởng đến một cảnh trong tiểu thuyết Bán Sinh Duyên, khi gặp lại nhau cũng là lúc đôi bên đã yên bề gia thất, anh dẫn theo vợ anh quay đầu bước đi, trong khi tôi ôm con trai của người tôi yêu, lặng lẽ chúc phúc cho bọn họ.
Tình cảm, đến với nhau được thì tốt, không tới được cũng là một chặng đường đáng cho chúng ta hoài niệm.
Dẫu sao đó cũng là người đàn ông tôi từng muốn tựa vào suốt cả cuộc đời, nhìn thấy anh ấy công thành danh toại, lại có một cuộc sống mĩ mãn, bản thân tôi cũng rất an ủi.
Dương Dương níu tay tôi lần nữa, tôi mãn nguyện xoa đầu nó.
Cuộc sống này vốn là như vậy, người đến người đi, chúng ta chẳng bao giờ biết được ai mới là người tay trong tay đến cuối cuộc đời. Có một người yêu tôi, tôi lại yêu một người khác. Thế giới này là một vòng lẩn quẩn như vậy. Thì ra, mỗi người trong chúng ta đều đi yêu người khác, nhưng lại không nhận ra, mình lại không yêu chính bản thân mình.
Có một lần, Dĩnh Ngôn hỏi tôi, nếu như Hi Văn không yêu tôi đến như thế, năm đó tôi có phải đã chọn Khải Nam không? Tôi cười mà không đáp lời chị ấy. Thực tế chỉ có một mình tôi biết được, không phải tôi không chọn Khải Nam, chẳng qua cả anh ấy cũng không chấp nhận được một người mà thậm chí chẳng thể cố tỏ ra là đang yêu anh ấy mà thôi.
Mưa tháng bảy qua đi, thu sắp đến cũng là lúc Chí Bân lại nói lời từ biệt chúng tôi. Mấy năm qua cậu ấy hầu như đã đi khắp nơi trên thế giới, có lúc là tham gia tổ chức cứu trợ trẻ em nào đó, đôi khi chỉ đơn giản là khoác ba lô lên vai, tìm kiếm một con đường dành cho riêng mình.
Lúc gặp nhau ở sân bay, tôi kể lại cuộc gặp hôm nay với Khải Nam cho cậu ấy nghe, Chí Bân chỉ cười mà không đáp lại gì, dường như cả cậu ấy cũng cảm thấy giữa tôi và Khải Nam chỉ là những người lạ có khi lại tốt hơn.
“Gần đây Dĩnh Ngôn rất bận”. Tôi cắn môi nói. “Có lẽ lần tới cậu về sẽ nhìn thấy đứa cháu thứ ba của mình rồi đó”
Dĩnh Ngôn sinh được hai bé gái, hiện tại đang mang thai thêm một đứa nữa. Tôi thường cười chị ấy toàn đi ngược lại với với chính sách dân số của chính phủ thôi.
“Ừ, Phi có gọi điện cho mình, cậu ấy còn ra lệnh cho mình phải mua quà cho đứa bé nữa”.
“Đích đến sắp tới là ở đâu?”. Tôi hỏi bâng quơ
“Hà Lan, mình không phải đã thông báo cậu cả trăm lần rồi sao?”. Cậu ta cau mày, dứ dứ vào trán tôi. “Coi đấy, chưa già đã lẫn rồi”.
“Ai ui, mình vừa phải chăm Dương Dương, lại phải trông coi cơm ăn áo mặc của cả cô nhi viện như thế, không già mới là lạ đó”.
Chí Bân nhìn tôi, cười cười khó hiểu: “Ừ, đúng là trông cậu đã muốn già hơn Dĩnh Ngôn rồi. Nhưng không sao, cậu già đến mắt mờ chân mỏi, cũng có anh đây nuôi cậu cả đời”.
“Được thì mới nói đấy”.
“Thật, nếu cậu chịu thì để mình danh chính ngôn thuận làm ba Dương Dương …”.
Vừa dứt lời, lại thấy sắc mặt tôi méo xệch, cậu ta vội vàng vươn tay xoa đầu tôi, cười ngặt nghẽo: “Coi đó, mới đùa một chút đã nghiêm trọng như thế rồi. Chỉ đùa thôi cô ngốc ạ”.
Tiếng phát thanh viên bắt đầu vang khắp không trung, Chí Bân chào tạm biệt tôi rồi xoay người bước qua chốt kiểm soát. Tôi nhìn bóng dáng cô đơn của cậu ấy biến mất trong dòng người, đôi mày cau chặt cũng giãn ra ít nhiều.
Đôi khi, sự thật cũng trở thành đùa cợt. Mấy năm qua, không ít lần Chí Bân ngỏ lời tôi như thế, song sau đó lại như vô tình mà quay đi. Tôi biết, phía sau bóng lưng cậu ấy là cả một mảng trời cô độc. Bao nhiêu năm qua, cậu ấy lang bạt khắp nơi cũng chẳng phải vì thích đi đây đi đó đến mức thế, có đôi khi đơn giản là không có nơi để quay về.
Mà tôi thì hơn ai hết, hiểu rõ, cả đời này tôi cũng không thể là bến đỗ của cậu ấy.
Tôi và Dương Dương sống trong một cô nhi viện được xây lại trên nền cô nhi viện trước đây của tôi và Hi Văn. Dĩnh Ngôn và Đường Phi mỗi tháng đều cấp một ít lợi nhuận của Star Sky để duy trì sinh hoạt cho bọn trẻ, tôi cũng không phản đối. Dù sao nếu dựa vào khả năng kiếm tiền từ bán tranh của tôi thì bọn trẻ có mà chết đói mất.
Tháng Tám, sương nhỏ giọt. Tôi lại đến thăm Hi Văn và Thiên Luân. Sau khi hồi phục, tôi để bọn họ ở cùng một nơi để tiện chăm sóc. Ở khoảng đất chính giữa, tôi cũng đã đặt riêng cho chính mình.
Mảnh đất này nhỏ hẹp là thế, nhưng lại ghi dấu bao nhiêu kỉ niệm. Có một người tôi yêu và một người yêu tôi, cho dù họ không còn nữa, nhưng nghĩ đến họ, tôi vẫn cảm thấy trái tim mình trở nên ấm áp.
Bên dưới thảm cỏ xanh rì, từng nén nhang được thắp lên. Trước đây, tôi chẳng bao giờ tưởng tượng được cảnh mình còn có thể ngồi bên nấm mồ của họ cười cười nói nói. Nhưng cuộc sống luôn dạy chúng ta phải kiên cường. Thì ra mười năm qua đi như một giấc mộng dài, tỉnh lại mới phát hiện tất cả mọi thứ đều đã trở thành ngày hôm qua.
Bầu trời xanh biếc, những bông trắng được gọt tỉa cẩn thận cũng đâm chồi nảy lộc, hết bông này tàn sẽ đến bông khác nở ra. Giống như người trong thành phố này cũng thế, đến rộn ràng, đi trong thầm lặng, cuối cùng cũng chẳng biết ai mới thật sự là số kiếp của ai.
Bỗng nhiên, tôi lại nhớ đến một câu trong bộ phim nổi tiếng. Từng có một người yêu tôi, nhưng tôi đã bỏ lỡ mất. Lại có một người tôi yêu, nhưng người đó cũng bỏ lỡ mất tôi.
Thế giới rộng lớn như vậy, người người bỏ lỡ chúng ta, chúng ta bỏ lỡ người người, nhưng chẳng phải cuối cùng chúng ta vẫn có thể tiếp tục sống tốt đó sao?
Tôi may mắn hơn nhân vật trong phim một chút, đó là người tôi yêu, anh ấy cũng rất yêu tôi. Tôi luôn cảm thấy tình cảm của chúng tôi nếu không bị số mệnh đùa cợt như thế thì có thể trở nên kinh thiên động địa, thậm chí nếu trở thành phim còn có thể rất ăn khách.
Nhưng cuộc đời không phải là phim. Anh và tôi đều không phải nhân vật chính trong phim ảnh. Vì thế, chúng tôi âm dương cách biệt, nhưng trái tim chúng tôi vẫn mãi hướng về nhau.
Sinh mệnh, nghe thì có vẻ tàn nhẫn, nhưng thực ra đều có điểm sâu xa của riêng nó. Tất cả chúng ta trốn không được, chạy cũng không khỏi, vậy thì cách duy nhất là chấp nhận nó.
Giống như anh, như tôi, như tất cả chúng ta. Sinh mệnh của chúng ta đều không tuân theo sự sắp xếp của ai cả, nhưng chúng ta đều cố gắng sống tốt hết mức có thể, để không thẹn với những người đã quan tâm mình.
Tôi hi vọng, ngày nào đó, tôi có thể đứng trước mặt anh mà mãn nguyện nói: tôi đã sống một cuộc sống như anh mong muốn. Sau đó, tôi sẽ nói với anh một ngàn lần câu “em yêu anh” để thỏa lấp sự nuối tiếc của mình.
Yêu một người là tín ngưỡng, cũng là một loại chấp niệm. Thì ra tôi sống bao năm trên cõi đời này, cuối cùng tâm nguyện lớn nhất, cũng chỉ như thế mà thôi.
Điện thoại lại réo lên lần nữa. Tôi mò mẫm trong ví, sau đó thấy một tin nhắn mới. Ráng chiều cũng dần ửng đỏ. Tôi sờ tấm ảnh trên bia mộ lần nữa, thoáng cười.
“Em phải về rồi, con trai gọi em về ăn cơm. Mai em sẽ lại đến thăm anh nhé!”.
Thoát khỏi những hồi ức cũ, cuối cùng tôi cũng phải trở về với hiện tại, với con trai tôi, người thay thế anh trở thành điều quan trọng nhất trong cõi đời này.
Khi xe nổ máy chạy đi, cả nghĩa trang cô quạnh dần dần lùi lại phía sau, đột nhiên tôi lại có cảm giác như nhìn thấy một bóng dáng thân thuộc đứng đó mỉm cười, khóe môi anh lộ ra lúm đồng tiền đặc trưng đến lạ.
Tôi biết, anh luôn ở nơi đó chờ tôi…
Lời tác giả
Như đã nói, tôi bắt đầu có ý tưởng viết tác phẩm này từ cuối năm 2010, đáng tiếc phải trải qua ba năm mới có thể hoàn thành.
Trong thời gian đó, truyện đã dừng một khoảng thời gian, nên bút pháp có lẽ sẽ không đồng nhất, cảm xúc cũng vậy.
Tôi có nói ban đầu, những gì trước mắt chúng ta cũng chưa hẳn đã là sự thật. Đây không hẳn đơn giản là một câu chuyện tươi trẻ về tuổi thanh xuân, không hẳn là câu chuyện hài hước về tình yêu và khát vọng. Tôi hi vọng mỗi người khi đọc đều sẽ tìm thấy được bản thân mình trong một nhân vật nào đó. Thế gian này có bao người, đâu phải ai cũng tìm được hạnh phúc cho mình phải không?
Khi tôi đưa bản thảo cuốn tiểu thuyết này cho một số người bạn xem, lại thu được khá nhiều phản hồi khác nhau, nhất là về nhân vật Hi Văn.
Có người nói Hi Văn rất đáng thương, anh ta xứng đáng có một kết cuộc hạnh phúc, nhưng cũng có người nói, Hi Văn ác giả ác báo, kết thúc thế này cũng là hợp lí cho những gì anh đã gây ra.
Bản thân tác giả lại là người tin rằng gieo nhân nào gặt quả đó. Số phận Hi Văn thật sự đáng thương, nhưng như thế cũng không có nghĩa anh ta không cần chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm. Bởi anh yêu Dĩnh Hân, hi sinh hết mình vì cô ấy, thế nên trên phương diện tình cảm, anh nhận được sự tha thứ của Hân, của Ngôn và những người khác. Thế nhưng, trên phương diện pháp luật, anh phạm pháp thì phải đền tội. Đây cũng là cách suy nghĩ của tác giả về cái kết của những nhân vật khác như Bân, Phi…
Khi đăng tải truyện trên một forum về chòm sao, có một bạn đã cho rằng tôi thiên vị Dĩnh Hân hơn Dĩnh Ngôn. Trên thực tế, nếu không nói về những ân oán sau này, Dĩnh Ngôn mới là nhân vật được ưu ái nhất. Một cách vô tình, tất cả nhân vật của tôi đều trở thành diễn viên bất đắc dĩ, họ lúc nào cũng phải diễn trên chính sân khấu cuộc đời họ. Thế nhưng, Dĩnh Ngôn rất khác. Nhìn vào cô ấy, tôi có thể nhìn thấy sự nhiệt huyết của tuổi trẻ, dám yêu, dám sống hết mình vì tình yêu ấy, đến lúc hận cũng tuyệt nhiên quay đầu. Cô ấy mới chính là điểm sáng hiếm hoi trong một câu chuyện có vẻ u ám thế này, thế nên hạnh phúc đến với cô ấy là điều dễ hiểu.
Với Dĩnh Hân, tác giả có nuối tiếc cho số phận của cô ấy. Thật ra, diễn tiến câu chuyện này đã đi khá xa so với những gì tôi dự định ban đầu. Lẽ ra, sau đó sẽ còn rất nhiều tình tiết khác, thế nhưng sau mấy năm ‘sống’ với Dĩnh Hân, tôi cảm thấy lương thiện như cô ấy, thật sự không thể nhất thời thay đổi bản tính được. Nếu Dĩnh Hân vì mối hận mà quay lại trả thù Hi Văn thì cô ấy không còn là Dĩnh Hân trong suy nghĩ của tôi nữa. Vì thế, kết cuộc này chính xác là những gì tôi muốn thể hiện.
Một cô bạn khác của tôi nói rằng, cô ấy cảm thấy Dĩnh Hân đau thương đủ rồi, tác giả phải cho cô ấy được hạnh phúc đi chứ. Tại sao không để cô ấy yêu Khải Nam hay Chí Bân? Thế nhưng tôi đã nghĩ, yêu một người sâu sắc đến chừng ấy, không thể nói từ bỏ là từ bỏ. Suốt đầu truyện, Dĩnh Hân có nhiều tình tiết có thể tiến tới với Khải Nam, nhưng rõ ràng trong tim cô ấy lại ẩn chứa bóng hình của một người khác. Nếu cô ấy chỉ là một cô gái mất trí nhớ cần được bảo bọc thì không nói làm gì, nhưng khi cô ấy phục hồi trí nhớ, điều này lại trở thành bóng ma trong lòng Khải Nam. Tôi nghĩ bất cứ ai cũng khó lòng chấp nhận được người mình yêu luôn hướng về một người khác. Tôi sẽ không như vậy, Khải Nam cũng không, thế nên anh ấy chọn rút lui là sự lựa chọn hợp lí phải không?
Nhưng cho dù là bất kì lúc nào, Dĩnh Hân cũng rất may mắn. Suốt truyện, cô ấy luôn được Hi Văn, Khải Nam, Thiên Luân lần lượt bảo vệ. Cho đến tận cuối cùng, dù chỉ còn một mình thì chỉ cần quay đầu cũng có thể nhìn thấy Chí Bân, có thể xem như đây là cái kết mở cho hai người bọn họ vậy.
Cuối cùng, tôi biết tình yêu của Dĩnh Hân và Hi Văn thật sự rất khó tin trong thời đại ngày nay, thế nhưng cũng giống như những câu chuyện cổ tích, tôi nghĩ một câu chuyện tình cảm động như thế sẽ khiến chúng ta có thêm niềm tin vào tình yêu hơn. Dẫu sao cuộc sống hiện thực cũng rất tàn nhẫn rồi phải không?
Tôi biết cách viết này dàn trải trên một tuyến nhân vật khá rộng, chắc chắn có người thích nhân vật này, sẽ có người thích nhân vật kia, nhưng dù sao đi nữa cũng cám ơn các bạn đã dõi theo đến khi kết thúc.
Hi vọng bạn sẽ thích câu chuyện này.
The End

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.