Tang Du Phi Vãn

Chương 3:





Bầu không khí yên ắng ngay tắp lự.
Tôi im lặng không nói, bưng rượu lên nhấp một hớp, vô thức đảo mắt nhìn mặt Ôn Kỳ, muốn nhìn lén chút gì đó từ đáy mắt anh ta.
Nhưng Ôn Kỳ vẫn ra vẻ trầm lặng như trước, chẳng hề có chút sơ hở nào, ước mong muốn nhìn ra dao động cảm xúc từ mặt anh ta chẳng khác nào nằm mơ.
Ôn Kỳ và hình mẫu lý tưởng của anh ta nhìn nhau, sau đó anh ta khẽ gật đầu: “Trùng hợp quá.”
Đoạn đối thoại này không có vấn đề gì, phản ứng cũng rất hợp lý, chỉ là… ánh mắt hơi tránh né của Ôn Kỳ là sao chứ?
“Anh Ôn Kỳ…”
Tôi không kịp nghiên cứu tỉ mỉ, bèn nũng nịu há mồm gọi anh ta, rồi nắm bàn tay cầm ly rượu của anh ta, sau đó thả ra thật nhanh, giành lấy ly rượu trong tay nh ta.
“Rượu anh vừa gọi có vị đào à? Em uống thử!”
Nói xong, tôi cúi đầu nhấp một hớp, nếu Ôn Kỳ quan sát kĩ sẽ thấy được tôi cố ý ướm môi vào nơi anh ta vừa uống.
Khi uống rượu, tôi âm thầm liếc nhìn cô gái kia, cô ta nhìn chằm chằm vào tôi, vẻ mặt hơi tối tăm.
Haiz, lòng ganh đua hơn thua chết tiệt này!
Tôi uống sạch nửa ly rượu còn lại của Ôn Kỳ, lại muốn tỉ thí với hình mẫu lý tưởng kia lần nữa thì Ôn Kỳ bỗng ra tay.
Ôn Kỳ mặt lạnh vô cảm, cán bộ hệ cấm dục ban nãy bỗng nhiên giơ tay lau chút rượu còn dính bên khóe môi tôi.
Tuy là vẻ mặt anh ta không hề thay đổi, động tác cũng chẳng dịu dàng là bao nhưng với Ôn Kỳ, đây là một động tác vô cùng mờ ám.
Tôi hơi sửng sốt rồi chủ động nhiệt tình xoay mặt qua: “Còn bên này nữa!”
Ôn Kỳ khẽ sững sờ, mỉm cười bất đắc dĩ nhưng lại im lặng không làm gì, còn nghiêng người dựa vào ghế sau lưng như đang giữ khoảng cách với tôi.

“Sao em còn như con nít vậy?”
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn cô gái kia: “Cô đi một mình à?”
“Ừm.”
Cô gái kia không trang điểm đậm, ánh sáng yếu quá nên tôi cũng không thấy rõ rốt cuộc là mặt mộc hay là trang điểm nu.de, nhưng phải công nhận là…
Con gái mặt mày thanh tú, gầy guộc nhỏ nhắn này trông hơi đặc biệt ở chỗ nhộn nhịp sặc sỡ như quán bar.
Nhưng cô gái này cũng rất biết “quy tắc”, theo những gì tôi biết về Ôn Kỳ, thật ra câu nói kia của anh ta là ý muốn đuổi người ta đi, nhưng sau khi cô gái này trả lời là đi một mình, cô ta bèn giơ tay gọi hai chai rượu, tự ngồi xuống bên cạnh Ôn Kỳ.
“Vậy chúng ta ghép bàn lại nhé? Người ở đây rất đông, còn lộn xộn, một mình tôi ngồi cũng không an toàn.”
Tôi tự rót rượu cho mình, thờ ơ liếc nhìn Ôn Kỳ.
Anh ta im lặng vài giây, cuối cùng cũng chẳng từ chối.
Tôi không biết Ôn Kỳ có cảm nhận được mùi thuốc súng giữa bọn tôi hay không, nếu đã nhận ra, chẳng biết trong lòng tên cán bộ hệ cấm dục này có đang lén thỏa mãn không.
Suy cho cùng, nếu có người nào như vậy thì thường là “bất lực” hoặc là nghĩ một đằng làm một nẻo.
Theo những gì tôi biết, rất có thể Ôn Kỳ là loại thứ hai.
Tất nhiên đó cũng là tôi đoán thôi.
Bầu không khí đang giằng co, bỗng nhiên tên Nghiêm Hách kia quay lại, chỉ là em gái mà anh ta dẫn tới chẳng biết ở đâu, thay vào đó là một cậu trai.
Một cậu trai cao gầy.
Tôi quay đầu nhìn cậu ta, nhìn từ yết hầu lên trên rồi dừng lại.
“Đệch!”
Tôi không nhịn được, mắng bậy trước mặt Ôn Kỳ, sau đó túm Nghiêm Hách qua.
“Mẹ kiếp cậu dẫn cậu ta qua đây làm gì?”
Cậu trai cao gầy đi theo sát Nghiêm Hách chẳng phải ai xa lạ mà chính là Chu Mộ vừa tuyên bố chưa bị tôi tán đổ ở hành lang.
Hình như Nghiêm Hách khá hoang mang, anh ta sửng sốt vài giây rồi mới nháy mắt mấy cái với tôi, khẽ thì thầm vào tai tôi: “Cậu sao thế? Tôi đây thích cả nam lẫn nữ, đâu phải cậu mới biết lần đầu!”
Mí mắt tôi co giật, chỉ muốn may cái mồm anh ta lại.
Đừng nói là thích cả nam lẫn nữ, dù anh ta thích ăn bất nam bất nữ tôi cũng chả quan tâm, nhưng anh ta nhắm vào Chu Mộ làm gì?
Tôi đây né còn không kịp, thế mà anh ta chủ động quàng vào cổ.
Chán sống!
Tôi hít sâu một hơi, vô thức quay đầu lần lượt nhìn Ôn Kỳ và Chu Mộ.
Chỉ là… vẻ mặt hai tên này hơi thú vị.
Ôn Kỳ im lặng quan sát Chu Mộ, người vui buồn chưa từng không thể hiện ra như lão đại ca này, bây giờ lại khẽ nheo mắt, vẻ mặt nghiền ngẫm tế nhị.
Còn Chu Mộ thì lẳng lặng nhìn anh ta.
Gương mặt kia mang dáng dấp thiếu niên điển hình, mặt mày sáng sủa, hai mắt trong veo, chỉ là mặt như cún con nhưng biểu cảm lại là… một bé chó hoang.
Từ này miêu tả rất chính xác, là loại người tính tình vừa lạnh lùng vừa hoang dại, nhếch môi nhìn bạn, hai mắt đầy vẻ thờ ơ kia.
Chu Mộ nhìn tôi, miệng cười mắt lại không cười, cậu ta không nói câu nào nhưng trong mắt viết rõ mấy chữ to:
“Chị không chơi lại tôi đâu…”
Chẹp, đúng là một thằng nhóc khó tán.
Tôi cụp mắt, tên Nghiêm Hách chẳng hiểu rõ tình hình kia lại bắt đầu hòa giải, anh ta đi tới túm vai Chu Mộ: “Nào nào nào, chúng ta đều là người một nhà, cậu qua đây ngồi!”
Nói xong anh ta gọi thêm mấy chai rượu.
Vốn dĩ Nghiêm Hách muốn bảo Chu Mộ ngồi cạnh mình nhưng Chu Mộ chẳng nói chẳng rằng đã đi lướt qua mặt anh ta, tới ngồi cạnh tôi.
Chậc, một trái một phải, sướng thật.
Nghiêm Hách sờ sờ chóp mũi, cuối cùng cũng phát giác có gì đó không ổn, anh ta đảo mắt nhìn mấy người bọn tôi mấy lần, cuối cùng tiu nghỉu ngồi xuống bên còn lại của Chu Mộ.
Hơn nữa, chuyện khiến tôi bất ngờ là Chu Mộ cao quý không thể với tới vào mấy tiếng trước, giờ đây lại ra vẻ rất có hứng thú với tôi.
“Nhìn chị hơi quen quen nhỉ?”
Giả bộ không quen biết, còn chơi trò này với tôi.
Tôi nhấp một hớp rượu, ngước nhìn cậu ta: “Lần đầu gặp thì làm sao cậu biết tôi lớn hơn cậu?”
Cậu ta tỉnh rụi liếc nhanh qua ngực tôi rồi dời mắt đi, cũng rót cho mình một ly rượu, ngửa đầu nhấp một hớp, bình tĩnh vô cùng
“Gọi chị trước rồi kêu em sao, kịch bản bình thường thôi.”
Tiếp theo, bầu không khí yên ổn khác hẳn những gì tôi nghĩ, người duy nhất thấy không yên ổn…
Là tôi.
Bên trái là người anh thanh mai trúc mã tôi từng thầm mến, bên phải là em trai cún hoang tôi thấy khá hứng thú.
Tôi không nén được chộn rộn rối rắm.
Mà hai người này còn có thái độ như đang ngầm giành tình nhân.
Khi tôi học trung học, vì luôn ăn cơm muộn nên từng mắc chứng đau bao tử, chỉ là mấy năm nay nghỉ ngơi chăm sóc tốt nên không còn đau dạ dày nữa.

Nhưng Ôn Kỳ vẫn lo lắng, khi uống rượu, anh ta còn gọi cho tôi vài món ăn.
Dưa hấu trong đĩa trái cây bên chỗ Ôn Kỳ rất ngọt, tôi cắn một miếng, vô thức đưa tới bên môi Ôn Kỳ: “Anh ăn thử đi, ngọt lắm!”
Nói xong tôi mới nhớ ra là Ôn Kỳ có tính ở sạch rất nghiêm trọng, còn là cái kiểu vô cùng nghiêm trọng, không có ai ngoại lệ.
Ngay cả người em họ như Nghiêm Hách mà cầm ly của anh ta uống nước, anh ta cũng sẽ ném cái ly đi.
Ban nãy tôi cầm ly của anh ta uống rồi, tới tận bây giờ anh ta vẫn không đụng tới rượu.
Tôi cười gượng, chuẩn bị rút tay về thì Ôn Kỳ lại nắm cổ tay tôi, sau đó cắn một miếng dưa hấu trong ánh mắt kinh ngạc của tôi.
“Ừm, rất ngọt.”
Tôi còn chưa hoàn hồn vì sự thay đổi của Ôn Kỳ đã bị sốc nhẹ.
Bàn tay giơ trong không trung cứng đờ, chưa kịp rút về đã bị Chu Mộ ngồi bên phải tôi kéo qua.
Tiếp đó…
Cậu ta cắn vào chỗ tôi vừa cắn ban nãy, khẽ nhướng mày, không nhìn ra được từ đáy mắt kia có cảm xúc gì, giọng điệu cũng lạnh buốt như trước.
“Ừm, đúng là rất ngọt.”
“…”
Nhìn miếng dưa hấu bị ba người bọn tôi lần lượt cắn lên, tôi im lặng một chốc rồi khẽ cong môi.
Tôi có thể hiểu hành vi vừa rồi của Chu Mộ là tranh giành tình nhân chứ?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.