Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 97: Chương 97





Lúc trước định ra quy củ này là vì Lữ Bất Vi dùng làm tô điểm, đỡ có người nói hắn đã làm tướng bang vẫn giữ bản chất thương nhân.
Nhưng hiện tại lại khó xử cho Dương Phi Anh!
- Ta đến là vì bán châu báu!
Lý Quý Dương giả vờ thò tay vào trong tay áo cầm một chuỗi vòng tay trân châu, vòng tay này quý trọng ở chỗ có hai mươi bốn viên trân châu lớn nhỏ đều giống nhau, mượt mà bóng loáng, dùng tơ hồng buộc thòng lọng, ở thời đại của Lý Quý Dương có lẽ chẳng ra gì, dù sao trân châu nhân công nuôi dưỡng có khắp nơi.
Nhưng ở thời Chiến quốc, tuyệt đối là một bảo bối!
Hắn lấy ra chuỗi vòng tay trân châu này, loại vòng tay như vậy hắn ít nhất có cả trăm chuỗi, đều là trân châu sau khi đưa cho 001 đều do hắn xỏ dây thành chuỗi, đối với một người máy trí tuệ hình 001 chính là người máy toàn năng!
Ở trong mắt người của thời đại Chiến quốc, xỏ trân châu là một việc thập phần tinh tế, làm không tốt trân châu sẽ bị đánh nát, cho nên trang sức trân châu mới thập phần trân quý!
Bình thường đều dùng thủ pháp khảm vào, tỷ như là các quốc chủ vương thất đeo mũ miện chuỗi ngọc, trước sau đều có bức rèm che, có dùng ngọc thạch, càng xa xỉ một chút là dùng trân châu.
Hoàng đế là xưng hô thời Tần mới có, cho nên Chiến quốc là không có hoàng đế, chỉ có Chu thiên tử.
Chu thiên tử đeo chính là thập nhị lưu miện quan, là dùng loại sào nhiều màu (tơ thừng) kết thành mười hai sợi, mỗi lưu quán mười hai khối ngọc nhiều màu, theo như chu (đỏ), trắng, thương, hoàng, huyền (đen) lần lượt sắp hàng, mỗi khối ngọc cách nhau khoảng một tấc, mỗi lưu dài mười hai tấc.
Đồ chơi này chư hầu cũng mang, nhưng lưu nhiều nhất chỉ có chín, nhưng chư hầu vì biểu hiện sự tôn quý của mình, lại dùng chính là trân châu!
Điểm này có thể tham khảo quốc chủ Sở quốc.

Lý Quý Dương vừa cầm ra chuỗi trân châu, ánh mắt mọi người liền trừng lớn, thật sự là có đồ vật quý trọng a!
Lý Phúc sốt ruột, hắn biết sư huynh của thiếu gia từng tới thăm thiếu gia, còn cho không ít đồ vật, nhưng đều là bảo vật, thiếu gia sao có thể đem ra mua bán được đây?
Lý Quý Dương cầm chuỗi trân châu quơ quơ:
- Thế nào?
- Mời, mời lên lầu!
Mặc kệ chuỗi trân châu này có lai lịch gì, dù sao Lý Quý Dương dùng ra một chiêu này, lại giải quyết khốn cảnh của Dương Phi Anh.
Đoàn người liền đi lên nhã gian trên lầu hai.
Còn lại một đống người ở dưới lầu đưa mắt nhìn nhau, nhất là Thành Giao công tử ánh mắt tỏa sáng nhìn chuỗi trân châu, đừng nhìn hắn tuổi nhỏ nhưng lớn lên trong Tần vương cung, không giống như Doanh Chính lớn lên trong phủ con tin ở Triệu quốc, ánh mắt của hắn kiến thức nhiều hơn đâu!
Chuỗi trân châu kia ít nhất là quốc mẫu, phu nhân mới có tư cách đeo được, hắn muốn mua đưa cho mẫu thân.
- Thành Giao công tử?
Tuy Vương thiếu gia lớn hơn Thành Giao, nhưng cũng không dám càn rỡ trước mặt hắn, bởi vì nếu Thành Giao nổi giận cho dù hắn là biểu ca cũng không thể làm cho Thành Giao hạ thủ nhẹ hơn.
- Bổn công tử cần chuỗi trân châu kia, đưa cho mẫu thân của bổn công tử!
Thành Giao siết chặt quyền, từ lúc hai mẹ con Triệu Cơ về nước, đi vào hoàng cung, hậu cung không còn là thiên hạ của một mình mẫu thân của hắn.
Cảm tình nhiều năm của mẫu thân cùng quốc chủ cũng bởi vì Triệu Cơ cùng Doanh Chính xuất hiện liền mờ nhạt rất nhiều.
Lên lầu, ngồi trong nhã gian, Lý Quý Dương nói:
- Thật có lỗi, quấy rầy sinh ý, vốn muốn đến xem, không ngờ lại phát sinh chuyện không vui như vậy.
- Lý thiếu gia khách khí, nơi này là tiệm của Lữ tướng bang, ai dám động thủ ở chỗ này chính là không cho Lữ tướng bang mặt mũi!
Dương Phi Anh lại nhắc tới Lữ Bất Vi.
- Lần này tới Hàm Dương thành là có chuyện gì sao?
Dương Phi Anh đã muốn kết giao với Lý Quý Dương lâu rồi, vì muốn đặt lên quan hệ với đại công tử, hắn cũng không nói cho người khác, chỉ một mình yên lặng chú ý Lý gia trang.
Chỉ tiếc hắn còn không biết Lý Quý Dương phòng bị hắn như là phòng bị sắc lang!
- Nga, thật sự không có chuyện gì, chỉ tới đi dạo một vòng, ngươi xem chuỗi trân châu này giá trị bao nhiêu?
Lý Quý Dương vốn là muốn đến mở rộng tầm mắt, đương nhiên không thể nói thẳng ra, nhưng có thể hỏi thăm giá cả, hiện tại đồ vật trong tay hắn không ít, có thể cho "sư huynh" tặng nhiều hơn cũng không có vấn đề gì!
- Giá trị của chuỗi vòng tay này phải để cho chưởng quầy đến nhìn một chút.
Dương Phi Anh lắc đầu cười:
- Mặc dù ta là môn khách của tướng bang, nhưng không có hứng thú với mua bán.
Ý tứ của hắn chính là không hiểu định giá, đây cũng là do người thời đại này cảm thấy làm thương nhân thấp, cho nên chưa bao giờ muốn dính tới việc làm của thương nhân, nhất là Tần quốc, càng sợ bị người nói xuất thân không tốt, không dám bán dạo.
- Vậy mời chưởng quầy đến đánh giá giá cả một chút.
Lý Quý Dương tùy tay đặt lên bàn, cũng không có vẻ xem trọng.
- Nhìn phẩm cấp của vòng tay này không tệ, cũng không biết Lý thiếu gia từ chỗ nào có được?
Dương Phi Anh hỏi.
- Là sư huynh của ta đưa tới.
Lý Quý Dương cũng không để ý làm cho người ngoài biết hắn có một vị tiên sinh thần bí hào phóng, cùng với sư huynh quỷ thần khó lường.
- Sư huynh?
Ánh mắt Dương Phi Anh sáng lên:
- Tiên sinh của ngài là?
Nói không chừng là danh nho đại gia, Nho gia? Hình như Tần quốc không quá đối đãi Nho gia, Mặc gia? Hình như Mặc gia quy củ thật nhiều, còn thật nghèo!

Chẳng lẽ là Pháp gia? Nếu Pháp gia thì tốt rồi, luật pháp Tần quốc thật khắc nghiệt, không có quốc gia nào có thể so sánh, nhưng người nào không biết Hàn quốc công tử Hàn Phi là người thừa kế Pháp gia? Cho nên nếu tiên sinh của Lý Quý Dương cũng là pháp gia, dù không phải là người thừa kế bọn họ cũng nghĩ biện pháp cho hắn thành người thừa kế!
Tốt nhất không cần là Đạo gia, bởi vì Đạo gia rất ăn trên ngồi trước, không tốt tiếp xúc.
- Tiên sinh không có thông báo tính danh cho học sinh, chỉ biết lão nhân gia hành tung bất định, gia tư cự phong, trân châu như vậy lão nhân gia phái đại sư huynh đến thăm, lưu cho học sinh nguyên một thùng, hơn một ngàn viên.
Lý Quý Dương chỉ chỉ tay:
- Loại này, chỉ có thể xem là bình thường nhất, còn có lớn hơn nữa đâu!
Dương Phi Anh nghe được trợn mắt há hốc mồm, hắn còn muốn làm cho Lý Quý Dương kiến thức sự giàu có của Lữ tướng bang, có thể khuyên bảo Lý Quý Dương một chút đi nhờ vả tướng bang, từ nay về sau áo cơm không lo.
Ai biết đột nhiên Lý Quý Dương lại có một vị tiên sinh gia tư cự phong, còn đưa cho hắn rất nhiều đồ vật, trước mắt chuỗi trân châu này cũng chỉ là bình thường nhất!
Vậy nếu không bình thường là cái gì?
Hắn không dám tưởng tượng!
Lý Quý Dương tiếp tục lừa dối:
- Cũng không biết lão nhân gia nghĩ như thế nào, luôn cho rằng ta không có tiền dùng, chỉ là vàng còn cho năm thùng lớn, ta cũng không biết làm sao nói với lão nhân gia biết là ta không thiếu tiền!
Dương Phi Anh tiếp tục trợn mắt há hốc mồm, miệng mở ra nhưng không phát ra được thanh âm.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.