Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 60: Chương 60





- Vậy ngươi thích nhan sắc gì?
Lý Quý Dương lại hỏi.
- Màu đen!
Câu hỏi này Doanh Chính trả lời thật nhanh.
Thời đại Tần Hán, ở phục sức là một giai đoạn trọng yếu, cũng chính là đem tư tưởng âm dương ngũ hành thẩm nhập vào trong tư tưởng phục sức, quốc tộ Tần triều quá mức ngắn, bởi vậy trừ bỏ Tần Thủy Hoàng quy định phục sức, phục sức bình thường xác nhận vẫn đi theo thói quen Chiến quốc thời đại.
Phục sức nam tử Tần Thủy Hoàng quy định đại lễ phục là màu đen, lấy đen làm trên nhất, lại quy định quan chức ngoài tam phẩm áo lục mà thứ dân là áo bào trắng.
Phục sức nữ tử Tần Thủy Hoàng quy định tần phi trong cung mặc hoa lệ làm đầu.
Bởi vì hắn giảm đi lễ học, đối với phục sức của tần phi dùng yêu thích cá nhân của hắn làm chủ yếu.
Nhưng chủ yếu vẫn chịu tư tưởng ngũ hành an bài.
Trải qua Tần triều chính trị nghiêm túc, Lưu Bang lấy thân phận bình dân lấy được thiên hạ, đạt tới toàn dân nghỉ ngơi, chế độ bình thường cũng không thay đổi gì quá lớn, chế độ quan phục cũng phần lớn kế tục Tần chế.
Cho tới thời Đông Hán Minh Đế Vĩnh Bình hai năm, mới tính có đủ quy định chính thức.
Chẳng lẽ bởi vì hắn thích màu đen, cho nên sau khi lên ngôi mới đem màu đen làm nhan sắc đồ lễ?
Đời sau đều nói lấy ngũ hành đại biểu, bố trí ngũ đức, lên năm màu, chẳng lẽ là sai lầm? Chẳng qua là bởi vì Thủy hoàng đế thích màu đen?
Chân tướng có chút hài hước nha!
- Có vấn đề sao?
Doanh Chính nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Quý Dương.

- Không có, không có!
Lý Quý Dương xua tay:
- Ta thích màu trắng!
Kỳ thật là bởi vì màu đen cùng màu trắng thật xứng, hắc bạch xứng ôi chao!
- Ngươi thích màu trắng?
Doanh Chính nhìn tang bố bên ngoài: Đó là màu trắng, trắng bệch trắng bệch!
- Không phải ưa thích màu trắng như vậy, là loại trắng có ánh huỳnh quang, có sáng bóng, như là trân châu, là loại có bảo khí!
Lý Quý Dương nhanh chóng giải thích.
Doanh Chính cười cười.
- Đúng rồi, phu nhân thích nhan sắc gì?
Lý Quý Dương lại nghĩ tới Triệu Cơ.
- A nương thích màu đỏ.
Doanh Chính nói.
Đời sau mỗi chuyên gia suy đoán nhiều như vậy, chẳng lẽ chỉ sự thật chính là hai mẹ con họ chỉ đơn giản là vì thích màu trắng cùng màu đỏ mà thôi sao?
Hơn nữa nhìn bộ dạng hai mẹ con ở chung, rõ ràng lẫn nhau đều thật để ý đối phương, ngày sau đứa con bức tử mẫu thân, con lớn nhất giết chết tình nhân cùng tiểu nhi tử của mẹ mình.
Tần Thủy Hoàng đã không có tình thương của cha, cuối cùng ngay cả tình thương của mẹ cũng không có, thật đáng thương!
- Có vấn đề sao?
Doanh Chính nghiêm túc nhìn Lý Quý Dương, người này biểu hiện trên mặt thật nhiều a!
Hơn nữa còn đổi tới đổi lui, thật có ý tứ!
Có vấn đề sao?
Đương nhiên là không có.
- Thích xem sách gì?
Lý Quý Dương đổi đề tài.
- Nhận thức một chút chữ, chữ Triệu quốc.
Doanh Chính thấp giọng trả lời, vẻ mặt có chút vắng vẻ.
Hắn biết chữ vẫn là a nương dạy, nàng cũng chỉ biết một chút văn tự Triệu quốc, Thái Thú trông coi bọn họ chắc chắn sẽ không dạy cho hắn đọc sách biết chữ, càng sẽ không dạy cho hắn biết văn tự Tần quốc.
- Nga nga nga!
Lý Quý Dương muốn đánh chính mình một cái.
- Vậy ngươi đều thích nhìn loại sách nào?
Doanh Chính hỏi lại.
- Tần luật!
Lý Quý Dương lập tức buột miệng nói ra.
Trước kia ôm ảnh chụp Vân Mộng Tần giản, Lý Quý Dương nước bọt chảy ròng, chờ hắn gặp được Tần giản cơ hồ mỗi ngày đều sờ một cái, tuy rằng hắn cũng không hoàn toàn biết hết mọi chữ.
Nhà này không có ai nhận thức được toàn bộ chữ viết!
Kể cả Lý Trung cũng thế!
- Tần luật a!
Ánh mắt Doanh Chính chợt sáng lên.
- Ta dẫn ngươi đi xem!
Lý Quý Dương lập tức nói:
- Đi!
Đưa tay kích động kéo Doanh Chính, đây là tay của Tần Thủy Hoàng a!
Nắm lấy không muốn buông ra!
Sắc mặt Doanh Chính ửng đỏ, trong bạn cùng lứa tuổi với hắn chỉ có đánh nhau, chưa từng tay cầm tay như thế!
Hai người đi tới phòng khách, Lý Quý Dương đem sách toàn bộ đặt nơi này, hai người khoanh chân ngồi xuống.
- Xem, đây là Tần luật!
Lý Quý Dương lấy ra một thẻ tre:
- Đây chính là Điền luật!
Doanh Chính vuốt Tần giản, trong mắt mang theo kích động, hắn là người Tần, lại lớn lên ở Triệu quốc, chưa từng thấy qua văn tự Tần quốc, càng không cơ hội đọc sách.
- Mở ra nhìn xem!
Lý Quý Dương nói.
Sau đó hắn lẩm bẩm đọc, chỉ là vừa đọc vừa đoán.
Doanh Chính liếc mắt nhìn hắn.
- Có chút chữ ta cũng không biết.
Lý Quý Dương thành thật nói:
- Ta đang học được nửa đường, bị trong nhà kêu trở về.

Doanh Chính khó hiểu.
Lý Quý Dương không có biện pháp đành đem chuyện xui xẻo của Lý gia nói cho hắn nghe, cuối cùng còn chính mình cảm thán:
- Nếu không phải như vậy, ta cũng sẽ không ở đây!
- Nhà ngươi cũng là vì Tần quốc!
Doanh Chính cũng không nghĩ tới Lý gia còn có chuyện cũ bi thảm như vậy, chẳng thể trách ngay cả tang bố cũng treo lên ba tầng.
Cả nhà cơ hồ chết sạch, Lý Quý Dương còn có thể cười được, tính khí tốt lắm.
- Vậy ngươi dạy ta, đem chữ ngươi biết dạy ta.
Doanh Chính chỉ vào Tần giản nói.
Dạy nam thần nhận thức chữ a!
Lý Quý Dương lập tức hưng trí bừng bừng dạy cho Doanh Chính biết chữ, còn cầm quyên bố đi ra, khi muốn viết chợt nhớ không có bút mực!
Hai người một dạy một học, đều thật nhận chân.
Thuần Nhã canh cửa, Lý Bình Lý An ở trong sân, Triệu Cơ thích nhi đồng, cùng Lan nãi mẫu có thật nhiều đề tài nói chuyện.
Hơn nữa nhi đồng được tắm rửa linh tuyền, nhìn qua vô cùng có linh khí!
Triệu Cơ rất thích hắn, ôm tiểu tử kia nói chuyện hồi lâu mới đi nằm ngủ.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.