Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 156: Chương 156




Độ rộng kia!
Dọc bảy lối vào, ngang năm lối vào, mang theo hoa viên, trong hoa viên có khe nước chảy tràn mà qua, cầu khúc cong cong, đan xen nhau.
Hai bên tổng cộng sáu sân, một bên có ba là khách viện, bên còn lại là phòng sách, võ viện cùng yến viện, theo thứ tự là địa phương luyện võ cùng mời khách ăn cơm xem ca múa.
Qua hoa viên chính là hậu viện, chính viện cũng thập phần trang trọng, bên cạnh có tám tiểu viện tử, có thể cấp cho đứa con con gái ở lại, cũng có thể cho cơ thiếp vào ở, địa phương tuyệt đối khá lớn!
Nếu không phải ở cửa nhìn thấy được chiêu bài, Lý Quý Dương còn cho là mình vào khu tham quan phong cảnh rồi đâu!
Thời đại này còn chưa có rường cột chạm trổ, nhưng trang hoàng đều đại khí, trang trọng, có chút hoa lệ nhưng không nhiều lắm, theo đuổi chính là sử dụng cùng rắn chắc, tiếp theo mới là đẹp, mới là chú ý.
- Lý công tử, ngài cảm thấy được tòa nhà này như thế nào/
Nội thị tận tâm tận lực giới thiệu một phen, nói có chút miệng đắng lưỡi khô.
Cuối cùng chứng thật ý tứ của Lý Quý Dương.
- Vị nội thị đại nhân này, tòa nhà này hình như không dành cho người có phẩm cấp như ta dùng đi?
Lý Quý Dương thật thích tòa nhà này, rất có giá trị nghiên cứu.
Nhưng Tần luật có quy định, người nào thì ở dạng nhà đó.
Nếu ngươi là một bình dân, ngươi dám ở loại địa phương này, chân trước mới rảo bước vào cửa, sau lưng đã bị người lôi đi chém đầu!
- Đúng vậy!
Doanh Chính cũng hết sức nghiêm túc nhìn nội thị, trong lòng yên lặng nghĩ: Hay là cẩu vật này thu tiền của ai, muốn hãm hại tiểu Dương?
Là Lữ Bất Vi? Hay là Vương tướng? Hoặc là.. Thành Giao?

- Đại công tử hiểu lầm, đây chính là quốc chủ chính miệng phân phó, cần một tòa nhà lớn, trước mắt trong ghi chép tòa nhà này là lớn nhất.
Nội thị cười thật cẩn thận:
- Ta chính là làm việc theo như quy củ.
- Phụ vương đối với ngươi thật là tốt!
Doanh Chính lập tức hâm mộ Lý Quý Dương.
Hắn đi qua Văn Tín hầu phủ, tuy rằng chỉ là dự tiệc vui chơi giải trí, nghe ca múa, nhưng tòa nhà kia cũng lớn như tòa nhà này, bên trong còn ở toàn gia già trẻ của Lữ Bất Vi đâu!
Tiểu Dương cũng chỉ ở một mình, nhiều nhất thêm một trẻ con, có thể chiếm bao nhiêu địa phương?
- Đương nhiên!
Lý Quý Dương lập tức đắc sắt, quốc chủ ban tặng, không thể từ chối, vả lại còn là một trưởng bối đâu!
Vì thế Lý Quý Dương cao hứng, Doanh Chính hâm mộ, hai người còn náo loạn một chút, nội thị nhìn ở trong mắt cười híp mắt, lúc hồi cung còn bẩm báo với quốc chủ.
Không biết sau khi hắn đi rồi Lý Quý Dương cùng Doanh Chính liền tháo xuống mặt nạ.
- Thật khó chịu!
Doanh Chính hung hăng nhìn phía xa, nắm chặt tay:
- Ngày nào mới có thể cho ta thả lỏng được một chút?
- Thả lỏng không được!
Lý Quý Dương an ủi hắn:
- Chờ chừng nào ngươi trở thành Tần quốc chi chủ, khi nào thì tự mình chấp chính, có thể tùy tâm sở dục.
Chỉ sợ tới khi đó Thủy hoàng đế thật sự là Thủy hoàng đế, mà không phải là a Chính mà hắn nhận thức hiện tại.
Doanh Chính thở dài, hắn, còn phải đợi rất nhiều thời gian!
Tòa nhà lớn cứ như vậy được ban cho, cùng ngày buổi sáng xem nhà, buổi chiều ăn cơm nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm nay người của nội phủ đưa tới khế đất khế ước mua bán nhà.
Lẽ ra Lý Quý Dương cho rằng đây chỉ là chỗ ở được ban cho, hắn chỉ có quyền cư trú, không có quyền tài sản.
Kết quả người ta đưa tới phòng khế khế đất.
Tuy rằng chỉ có hai tiểu thẻ tre, nhưng lại nặng như Thái Sơn!
Đây là một tòa nhà lớn, vả lại còn là Trang Tương Vương ban cho, cho dù Tần Thủy Hoàng đăng cơ xưng đế cũng không thể thu trở về!
- Tốt tốt, ta lập tức chuyển nhà!
Lý Quý Dương khen thưởng nội thị, Lý Tường bắt đầu thu xếp dời đồ vật.
Kỳ thật đã sớm chuẩn bị xong, bên kia nghe nói vật gì cũng đầy đủ, chỉ cần công tử đi qua là được, nhưng vẫn cầm theo không ít cái ăn cùng quần áo cho công tử.

Sợ công tử không quen khẩu vị bên kia, còn dẫn theo bốn xe trâu chứa đầy đồ vật!
Lý Quý Dương mang theo Lý Phúc, Lý Tường lưu thủ nhà cũ, đúng vậy hiện giờ Lý trạch đổi thành nhà cũ.
Đoàn người Lý Phúc đưa Lý Quý Dương tới nhà mới, ai u uy!
Thật là khí phái, mọi người giống như Lưu mỗ mỗ tiến vào Đại Quan Viên, nhìn không đủ, ánh mắt đều choáng váng.
Trong nhà cái gì cũng có, kể cả người hầu!
- Đây là có chuyện gì?
Lý Quý Dương kinh ngạc nhìn đám người quỳ đầy sân.
- Đây đều là người hầu mà quốc chủ ban cho công tử.
Nội thị dâng lên nửa xe thẻ tre:
- Cùng với một ít sách mới.
- Người hầu?
Lý Quý Dương ngây người hỏi:
- Văn tự bán mình đây? Cho ta, bỏ bao nhiêu tiền? Ta còn phải bổ trở về cho nghĩa phụ.
Người ta tặng người nhất định phải tốn tiền đi? Quốc chủ dù có tiền cũng không thể xem người ta là coi tiền như rác a!
- Công tử nói đùa, những người này đều là người đời sau của tội nhân, là nô tì tiện tịch, làm gì có văn tự bán mình? Càng đừng nói tiền chuộc thân.
- Cái gì?
Lý Quý Dương nghe xong kinh hãi, lôi kéo nội thị trốn vào trong nhà:
- Nếu là con cháu tội nhân, các ngươi còn dám dùng? Vạn nhất bọn hắn bạo lên làm sao bây giờ?
Nội thị nghe xong đều bật cười:

- Lý công tử thật biết nói đùa!
Bởi vì đó là không có khả năng!
Trải qua nội thị thông dụng tri thức, Lý Quý Dương mới biết được hắn hiểu sai lầm, người trưởng thành đương nhiên tại chỗ làm thịt!
Những người này từ hai ba tuổi bắt đầu bị dạy dỗ, từ nhỏ không biết thân thế của mình, loại tình tiết lưu lại tai họa ngầm trưởng thành báo thù cũng có thể xem thành củi đốt.
Ngay cả thân thế của mình cũng không biết, nói gì báo thù?
- Một trăm cung nữ mỹ mạo, sáu mươi nội thị!
Nội thị giao tiếp:
- Những người này tùy tiện đặt tên, bất kỳ chức vị gì cũng có thể cấp, nội thị không có lệnh không được đi ra Hàm Dương thành, cho nên nếu ngài quay về Lý gia trang tốt nhất đừng dẫn bọn hắn, cung nữ ngài tùy ý, tặng người đều được, xứng cho người hầu nhà mình cũng không sao.
- Lý Phúc! Lý Phúc!
Lý Quý Dương kêu to:
- Ngươi, làm cho hai cung nữ hai người một tổ, phụ trách quét tước phòng, nội thị bốn người một tổ, đánh quét sân, lưu mười người trông coi hoa viên, ai không nghe lời thì cút cho ta!
Ai biết nội thị lại nói:
- Không nghe lời ngài trực tiếp ban cho được chết là được.
Người quỳ bên dưới run rẩy, một ít cung nữ dung mạo xinh đẹp cũng áp thấp đầu.
- Nha..
Lý Quý Dương cũng rùng mình, dù hắn sống nơi này cũng đã lâu như vậy, nhưng cũng không cách nào thích ứng với kiểu tùy tiện giết người thế này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.