Tần Triều Mỹ Mãn Sinh Hoạt

Chương 107: Chương 107





- Nơi này đều là hàng bình thường, chúng ta đi lên trên xem.
Dương Phi Anh mang Lý Quý Dương đưa lên lầu hai.
Diện tích lầu hai nhỏ hơn lầu một, nhưng đồ vật tốt hơn!
Có trân châu lớn như trứng chim, có trâm cài thợ khéo tinh mỹ dị thường, có vòng cổ khảm bảo thạch, cũng có các loại ngọc sức, thậm chí có ngọc hoàn rất đẹp, phù điêu là một chim loan xinh đẹp.
Khách nhân trên này đều là nữ nhân.
Bên người đi theo nha hoàn bà tử, quần áo đẹp đẽ quý giá, trang sức tinh mỹ, vừa nhìn phi phú tức quý!
Lý Quý Dương nhìn lướt qua, lại phát hiện nơi này còn có vòng đeo cánh tay!
Trước kia từng phát hiện qua trong cổ mộ thời Hán, không ngờ ở những năm cuối thời Chiến quốc cũng đã có thứ này, là một đôi xuyến tay kim gắn bảo thạch tinh xảo, thoạt nhìn vô cùng đẹp đẽ quý giá.
- Xuyến tay này xứng cho vũ giả, xuất sắc!
Dương Phi Anh nghĩ Lý Quý Dương chưa gặp qua vật này liền nhanh chóng giới thiệu.
Thứ này bình thường dùng chuẩn bị cho vũ giả, cũng chính là vũ cơ linh tinh, nữ nhân đàng hoàng hẳn sẽ không lộ ra cánh tay mang nó, bởi vì thời Chiến quốc phục sức các quốc gia khác nhau, nhưng không có quốc gia nào lộ cánh tay!
Trừ bỏ quan ngoại Hung Nô.

Hoặc là dị tộc khác.
- Ta chỉ là xem tay xuyến này làm không sai, nạm vàng khảm bảo.
Lý Quý Dương chỉ chỉ:
- Tay nghề không sai.
Đâu chỉ là không sai!
Hắn nhớ rõ năm đó khảo cổ khai quật ra đôi thủ xuyến hình như là đồng thau? Dù sao nhìn thấy phong cách cổ xưa, không xa xỉ đẹp đẽ quý giá như vậy.
Mấy quý phụ nhân nhìn nhìn về phía họ.
- Ngươi xem khuyên tai này như thế nào?
Dương Phi Anh chỉ vào đôi khuyên tai vàng ngọc thợ khéo tinh xảo hỏi.
- Còn có thể đi.
Lý Quý Dương nhìn thoáng qua nói.
Lời này làm Dương Phi Anh mắc nghẹn, hắn còn tưởng đôi khuyên tai này rất khó được, muốn khoe khoang một chút, không có nhiều trân châu như Lý Quý Dương, nhưng nói tới tay nghề đây đã đạt tới cấp bậc cống nạp.
- Đây là thiếu gia nhà ai? Khẩu khí lớn như vậy?
Có quý phụ nhân không nhịn được.
Nàng vừa đến liền nhìn trúng đôi khuyên tai kia, nghĩ mua xuống nhưng chưởng quầy không bán!
Tiệm này là của cải của Văn Tín hầu Lữ tướng bang, nàng không dám cưỡng đoạt, đành phải làm cho người hầu đi về nhà báo cho cháu ngoại một tiếng, nơi này có thứ tốt, để cho hắn tới!
Kết quả trong lúc chờ đợi thế nhưng phát hiện có người xem thường đồ tốt nàng xem trúng, tiểu thiếu niên này là nhà ai? Khẩu khí quá lớn!
- Ngươi gặp qua bao nhiêu thứ tốt? Thế nhưng cảm thấy khuyên tai này bình thường?
- Chỉ là thật bình thường.
Lý Quý Dương không nhường nhịn, hôm nay hắn tới là vì tạp bãi:
- Thứ này đặt ở nhà tiên sinh của ta, ngay.
.

khụ khụ, bình thường cũng sẽ không đeo, bởi vì khó xem.
- Thứ này mà còn khó xem, cái gì mới là đẹp?
Dương Phi Anh cảm thấy Lý Quý Dương có chút quá mức.
- Ít nhất nhan sắc của vàng không tinh khiết, ngọc này chạm trổ còn được, tính chất lại không thông thấu, có vẻ có chút dấu vết thợ thủ công, lại mất đi vẻ đẹp của ngọc thạch thiên nhiên.
Lý Quý Dương thuần túy là chọn xương cốt trong trứng, đoạn nói này là của đạo sư hắn từng nói qua lúc làm khảo cổ.
- Đồ tốt như vậy đã là khó được.
Dương Phi Anh có chút không đủ tự tin, ngọc tốt đều dùng cống hiến cho quốc chủ, tiến hiến cho Tần Vương cung.
- Phải đó, đồ tốt như vậy đích xác khó được!
Một thanh âm đột ngột vang lên.
Lý Quý Dương quay đầu vừa nhìn, đã cảm thấy hôm nay mình ra ngoài giẫm phải phân chó!
Người kia chứng kiến là Lý Quý Dương sắc mặt cũng khó xem, sao chỗ nào cũng có hắn!
Quý phụ nhân chứng kiến người kia liền cười a a nghênh đón:
- Tiểu công tử đi ra chơi?
- Bà ngoại, ngài cũng ở a!
Thành Giao lên tiếng.
- Phải đó, hôm nay tới thấy được một đôi khuyên tai, muốn mua cấp cho mẫu thân ngươi.

Quý phụ nhân thật thỏa mãn, cháu ngoại tới cho nàng chỗ dựa.
Nàng không xứng mua vật quý trọng này, cháu ngoại có thể đi?
Lý Quý Dương vừa nghe xưng hô mới biết nữ nhân này là bà ngoại của Thành Giao, mẹ ruột của Vương Kiều phu nhân!
Đúng là tình cờ gặp phải thù xưa!
- Khuyên tai này đích xác rất không tệ, xem tính chất thật giống như ngọc bích trong cung.
Ngọc hoàn lại là quốc chủ phụ thân ban cho hắn đâu.
Bởi vì hắn học tập tốt!
Là hắn nghẹn một hơi phân cao thấp với Doanh Chính!
Rốt cục hắn thắng, hắn liền cầu một đôi ngọc bích!
Dương Phi Anh lộp bộp, hắn biết lai lịch của đôi khuyên tai này, nếu bị mua trở về phát hiện là cùng một khối ngọc thạch.
.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.