Tận Thế Vui Vẻ

Chương 55: Biến Cố Đột Nhiên Xảy Ra





Đường Diệc Bộ nhận được đáp án không lên tiếng nữa.
Hắn thở dài khe khẽ, cọ đầu vào ngực Nguyễn Nhàn, tìm một tư thế thoải mái cho mình.
Đây là một cơ hội tốt để thuận thế hỏi tiếp.
Nguyễn Nhàn có một cảm giác mơ hồ, phản ứng của Đường Diệc Bộ không giống như được lập trình.
Tuy nói bản năng và cảm xúc cũng là một phần của dây xích sinh mệnh, nhưng độ phức tạp của hai loại chương trình này lại khác nhau như trời với đất.
Thông qua đủ mọi cách thứ, sinh vật có trí tuệ đều có thể học được cách kiên nhẫn và ngụy trang.
Chúng nó biết nên thể hiện ra cảm xúc gì ở trong trường hợp nào sẽ mang đến lợi ích cho mình - đồng tình, tán đồng hoặc trợ giúp từ những cá thể khác, mọi việc đều như thế.
Đa số con người sẽ thể hiện sự vui vẻ khi gặp nhau, lưu luyến khi chia tay, buồn bã trong lễ tang, và dồn sự giận dữ khinh thường của mình cho những người khác biệt.
Có một vài cái được quy về lễ tiết, có vài cái là bản năng tự vệ của bản thân.
Chỉ cần dung nhập vào cảm xúc hoàn cảnh "bình thường", cuộc đời của mỗi người sẽ bớt đi không ít phiền toái.
Cho dù ngoài biểu hiện ra thì bọn họ không hề giống mình chút nào.
Đúng là có vài thứ không thể ngụy trang được.
Nếu bạn không thể hiểu được một thứ gì đó, đương nhiên sẽ không thể sử dụng nó thành thạo được.
Dao động cảm xúc của Đường Diệc Bộ đã nhỏ lại, nhưng lại vô cùng tinh tế, giống như vừa được nghe một bài nhạc kịch qua máy truyền tin bị hỏng vậy.
Robot hình người kia buộc chặt hai tay, hô hấp ấm áp ẩm ướt phun lên trước ngực anh, giống như đang cảm thấy tủi thân mà chính mình cũng không hiểu rõ vậy.
"Người chế tạo ra cậu không dạy cậu sao?" Nguyễn Nhàn nhấc tay phải lên theo bản năng, vuốt mái tóc đen mềm mại trước ngực.
"Hắn cho rằng tự mình tìm hiểu sẽ tốt hơn lập trình hoặc nhập dữ liệu nhân cách." Đường Diệc Bộ rất hưởng thụ nghiêng đầu qua, "Nhưng hiệu suất sẽ rất thấp."
Nguyễn Nhàn tạm dừng động tác một lát: "Cậu có hay bị như vậy không?"
Anh lại nghĩ đến phòng máy ấm áp kia, cùng với những trận cãi vã vô cùng vô tận với Phạm Lâm Tùng.
Đối thủ lớn nhất của bọn họ - công ty Burang luôn luôn rêu rao "Biến cuộc sống của bạn trở nên giàu tình cảm hơn".
Căn cứ vào tin tức mà Đường Diệc Bộ đã từng để lộ, công ty Burang muốn nhập dữ liệu tính cách của con người hiện có vào trong trí tuệ nhân tạo, Nguyễn Nhàn cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.
Nhưng anh lại chưa bao giờ nhìn thấy ai khác ngoài mình dùng cách "không cho bất kỳ đinh nghĩa nào" này.
Lúc trước Phạm Lâm Tùng kiên trì cho NUL-00 thêm hệ thống bình phán đạo đức hoàn mỹ, trực tiếp dệt khuôn sáo thành một tấm lưới trùm lên khả năng tự học hỏi của NUL-00.
Đây là đúng, đó là sai.
Đây là bình thường, đó là khác thường.
Đây là cao thượng, đó là thấp kém.
Nó bao gồm vô số ví dụ, tấm lưới kia tỉ mỉ đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Quả thực rất giống tiêu chuẩn cuộc sống mà mình từng ngụy trang.
Là người chế tạo ra NUL-00, Nguyễn Nhàn dứt khoát từ chối đề nghị này.
Lúc ấy kế hoạch đó bị coi là trái với luân thường, sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho mình, anh hiểu được điều này.
Nhưng anh không làm được.
Não điện tử do chính tay mình chế tạo ra đang ngủ say trong khoang kính.
Là kết tinh của khoa học kỹ thuật đứng đầu trên thế giới, NUL-00 chỉ to bằng quả dừa.
Nó luôn luôn đưa ra những câu hỏi ngốc nghếch khiến người ta phải bật cười, lại đưa ra những câu trả lời vô cùng bất ngờ.

Nó học tập rất nhanh, cách tự hỏi cũng rất thú vị.
Không giống loài người bị giáo dục thay đổi một cách vô tri vô giác trong hoàn cảnh quần cư, nó là một tờ giấy trắng hoàn toàn.
Nó có sinh mệnh tràn trề mà anh không có.
Tò mò mà thuần túy, một cách sống khác hẳn từ gốc gác.
Anh đã nhìn thấy vô số hoang mang trên người nó, giống như anh trước kia vậy.
một loại từ căn nguyên thượng bất đồng sinh mệnh hình thức.
Hắn ở nó trên người nhìn đến vô số hoang mang, chính như lúc ban đầu chính mình.
Nhưng nếu đóng đinh cho nó đống khái niệm và định nghĩa phức tạp kia, nó sẽ chết, vô số khả năng mới mẻ sẽ bị phá hủy.
Về phương diện khác, đối với trí tuệ nhân tạo yếu thì có lẽ biện pháp này sẽ có tác dụng.
Nhưng nó lại có được năng lực nhận biết vượt qua con người, ai cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì...!Không, có lẽ mình biết sẽ xảy ra cái gì.
Lấy chính mình làm ví dụ, nó sẽ nghi ngờ, sẽ mâu thuẫn, sẽ cảm thấy thấp kém và áp lực về hành vi của mình.
Nhưng nó khác với anh, nó không có đồng loại, không bị chế ước, một khi tiếp xúc với lực lượng quá mạnh, có lẽ nó sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Nếu quá mức ỷ vào internet và kết cấu của xã hội khoa học kỹ thuật, con người vẫn sẽ vô cùng yếu ớt trước mặt trí tuệ nhân tạo mạnh.
Là người chế tạo ra nó, chắc chắn anh là người hiểu nó nhất trên đời.
Nhưng là Nguyễn Nhàn, chắc chắn anh cũng phải hiểu được tính nguy hiểm dị loại của nó nhất.
[NUL-00 chỉ là một bộ trình tự, một công cụ.
Nếu anh thật sự lo lắng thì tạo ra nhiều cách khống chế nó hơn đi.] Phạm Lâm Tùng không chỉ nhắc nhở anh một lần: [Mọi người đều tin tưởng vào năng lực của anh, giáo sư Nguyễn.
Số liệu kiểm tra đo lường định kỳ, bài kiểm tra lỗ hổng cũng được, tóm lại...]
[Vậy thì hãy tin tưởng phán đoán của tôi, để nó tự học tập và phán đoán sẽ tốt hơn.] Trong trí nhớ mình đã trả lời như thế, [Đưa ra định nghĩa thì phải thừa nhận cái giá, khái niệm cũng luôn có lỗ hổng.
Trí tuệ nhân tạo mạnh sẽ không chấp nhận hết tất cả, nếu chúng ta lấy đi không gian phán đoán của nó thì sẽ hoàn toàn mất đi cơ hội hiểu được nó.]
[Chúng ta không cần hiểu một công cụ.]
[Trước khi muốn đánh bại kẻ địch thì phải học được cách suy nghĩ giống như kẻ địch.
Nhưng đa số con người lại không thể hiểu được hình thức suy nghĩ của nó, nó không phải một cái máy nướng bánh mì, lão Phạm, chúng ta cần cẩn thận.]
[Nó chỉ là một đống số liệu.]
[Chúng ta cũng chỉ là một đống số liệu.]
Nguyễn Nhàn nắm chặt sợi tóc đen của Đường Diệc Bộ trong tay, đáy lòng dâng lên một cảm giác đau đớn chờ mong.
Đây là điều không thực tế, anh biết.
Nếu Phạm Lâm Tùng và "Nguyễn Nhàn" kia tạo ra MUL-01, NUL-00 của mình chỉ có hai kết cục - hoặc là bị tiêu hủy, hoặc là bị cải tạo thành MUL-01.
Sau khi mình "chết đi", thậm chí nó còn không còn được tự do hoạt động nữa, không còn khả năng thứ ba nào.
"Không nhiều không ít." Quả nhiên Đường Diệc Bộ đã đưa ra đáp án tàn khốc, "Có người thích quá trình "giáo dục" này, có người hy vọng sẽ tạo ra một kết quả khác lạ, cho nên sẽ có những thứ bắt đầu từ con số 0 như tôi.
Dù sao nhân cách hiện có chưa chắc sẽ thỏa mãn nhu cầu của con người, tự mang quá nhiều loại hình trói buộc cũng sẽ không..."
Đường Diệc Bộ tự hỏi trong chốc lát, cuối cùng đã tìm được từ: "Sẽ không làm ra loại chuyện giết người phóng hỏa."
"Đúng thế." Nguyễn Nhàn chua xót nhếch khóe miệng lên.
Trận xóc nảy muốn chết cắt đứt cuộc hội thoại này.

Thân thuyền đột nhiên nghiêng đi, từ góc độ của mình, Nguyễn Nhàn có thể nhìn thấy cảnh bên ngoài qua cửa sổ...
Con thuyền lớn đang di chuyển trong Biển phế tích.
Những quả bom huỳnh quang từ trên trời giáng xuống nổ tung ở gần bọn họ, chiếu rọi toàn bộ phế tích tối đen sáng như ban ngày.
Giống như bầy cá nhỏ bơi cùng cá lớn, không ít thuyền nhỏ muốn học theo thuyền Tẩu Thạch, đi cùng với bọn họ.
Nhưng lúc này lại gặp phải tao ương - bom của giám sát trật tự không dễ trốn đến thế, dù sao tốc độ phản ứng của thuyền nhỏ không thể đuổi kịp được thuyền lớn.
Những quả bom huỳnh quang nổ tung như mạng nhện, đóng đinh đám cá nhỏ đang rung đùi đắc ý này giữa không trung.
Kết cấu xuyên qua bị phá hư, con thuyền bị bắt hòa làm một với phế tích, máu thịt của người trộn lẫn vào bê tông cốt thép, kết cục đương nhiên không cần nhiều lời.
Thời gian trôi qua lâu như một thế kỷ vậy.
Con thuyền lớn đột nhiên đổi hướng, Nguyễn Nhàn thấy được chủ hạm thuyền Cực Lạc, nó bị vô số xiềng xích thô to cố định chặt phía sau chủ hạm thuyền Tẩu Thạch và bị kéo đi.
Bị động và chủ động né tránh khác nhau một trời một vực, mấy quả bom huỳnh quang thỉnh thoảng lại va vào chủ hạm thuyền Cực Lạc, phá hư không ít chỗ.
Nhưng cũng có tin tức tốt, sau lần chuyển hướng đột ngột, thuyền Tẩu Thạch đã vững vàng hơn không ít.
"Đi đến gần phòng điều khiển đi." Nguyễn Nhàn tránh khỏi một cái hộp bay tới, gian nan ra lệnh.
"Đồ Duệ ở trên thuyền, chúng ta có thể nhanh được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Anh không muốn tiếp tục hưởng thụ tra tấn này nữa.
Sắc mặt Đường Diệc Bộ cũng không quá đẹp, hắn gật đầu, rút hai tay ra khỏi lưới sắt, lại nắm lấy dây thừng lần nữa.
"Ôm chặt tôi, Nguyễn tiên sinh." Hắn lẩm bẩm nói, "Có lẽ tôi sẽ không rảnh để chú ý đến anh đâu."
Nguyễn Nhàn ôm chặt eo đối phương, hai chân móc vào chân trái của Đường Diệc Bộ.
Robot hình người kia thả lỏng tay nghiêng người, bọn họ rơi qua từng tầng lưới sắt xuống đầu thuyền.
Nguyễn Nhàn hạ thấp bả vai, thực xác đế giày của mình không cẩn thận cọ qua mấy cái đầu.
Châu Sắt trong ba lô bị dọa sợ vỡ mật.
Nó run run rẩy rẩy, vô cùng yên tĩnh.
Sau khi lắc lư hơn nửa giờ, cuối cùng hai người đã thành công đến đầu thuyền Tẩu Thạch mà không bị ai chú ý.
Con thuyền này lớn đến đáng sợ, Nguyễn Nhàn chỉ cảm thấy mình như đang chạy ba mươi dặm đường núi, cả người ướt đẫm mồ hôi.
Cánh cửa phòng điều khiển đóng chặt.
Bây giờ bọn họ có thể đi tìm Cương Tử, nhưng đám tặc đất phía sau chen chút còn chật hơn cả hầm mộ Paris(*).
Cho dù nhìn từ góc độ nào, Nguyễn Nhàn cũng không muốn đi dạo trong thuyền.
(*) Hầm mộ Paris là một nghĩa địa của thành phố Paris.
Nơi đây vốn là hầm mỏ cũ, từ năm 1786 được dành để chứa các hài cốt.
"Tôi có thể nghe được tiếng của Đồ Duệ." Nguyễn Nhàn sờ lên cánh cửa đóng chặt, "Hắn ta đang..."
Sau khi tập trung lực chú ý vào nội dung lời nói của đối phương, Nguyễn Nhàn day thái dương: "Hắn ta đang cãi nhau với Dư Nhạc."
"Không còn bao nhiêu thời gian nữa sẽ bắt đầu bỏ phiếu." Trong giọng nói của Đồ Duệ chứa đầy tức giận, "Nếu muốn vứt bỏ đám người của thuyền Cực Lạc một cách tự nhiên nhất thì bây giờ là cơ hội cuối cùng.

Đừng nói với tôi rằng ông không nhẫn tâm với một đám nghiện đấy nhé, Dư Nhạc."
"Đám rác rưởi trong con thuyền đằng sau, tôi đá một cú cũng có thể giết chết hai người." Giọng nói của Dư Nhạc vang lên trong những tiếng điện tử tích tích hỗn loạn của bàn điều khiển, "Nhưng trong đám người đó, cho dù đã chết ba phần tư thì vẫn còn mấy trăm tài nguyên lao động.
Không phải Phàn Bạch Nhạn không lừa được người thông minh, ông chắc chắn có thể thu phục được mười mấy người? Hay mấy chục người? Kiểu gì cũng sẽ có lúc dùng đến.
Lại nói, nếu ông đây giết hết toàn bộ người của Phàn Bạch Nhạn nhanh như vậy thì sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, nửa năm sau kẻ chết vẫn là tôi."
"Nếu Phàn Bạch Nhạn đã chết, con mẹ nó bây giờ ông đã bị bầu phiếu chết rồi!"
"Mẹ nó đương nhiên tôi có khả năng bị bỏ phiếu chết, nhưng biết đâu lại không chết được thì sao." Giọng nói của Dư Nhạc vẫn luôn ngả ngớn như trước, dáng vẻ không quan tâm chút nào.
"Dư Nhạc!"
"Ông nghĩ quá nhiều rồi."
"Không nghĩ nhiều bằng ông." Đồ Duệ nghiến răng nghiến lợi, "Đừng cho rằng tôi không nhìn ra."
Dư Nhạc không trả lời.
"Mẹ nó có phải ông giấu tôi chuyện gì không?"
"Không có không có, sao có thể chứ! Chỉ là ông đây sống đủ lâu rồi, ngày mà thế giới xong đời đáng lẽ cũng là ngày ông đây bị tử hình." Dư Nhạc lạnh nhạt đáp, "Không giống ông, tôi không có gì lưu luyến...!Vốn dĩ chỉ muốn kiếm cơm ăn, sống được ngày nào hay ngày đó, chỉ là Phàn Bạch Nhạn quá ngứa mắt, lại gặp được một người như ông, cho nên tôi mới đi đến ngày hôm nay.
Ông xem cái chỗ rách nát này đi, sống sót cũng chẳng khác gì ngồi tù, chẳng thú vị chút nào, chỉ có mỗi ông chịu được."
"Đánh rắm." Đồ Duệ bình tĩnh lý trí đáp lại.
"Cho nên đây, tôi đã làm xong rồi, cũng kéo hết giá trị thù hận đi cho ông rồi.
Cảnh sát cũng phải có người tốt người xấu mà, vất vả lắm mới tạo ra được một con thuyền lớn, chắc chắn ông có thể ổn định cục diện này.
Tuy không có khả năng thống nhất Biển phế tích, nhưng làm đại ca vẫn không thành vấn đề."
"Rốt cuộc ông đã quyết định tự treo cổ mình, phải không?" Đồ Duệ tiếp tục nghiến răng nghiến lợi.
"Phàn Bạch Nhạn đã nghoẻo rồi, cho dù lần này tôi không chết thì cũng không muốn làm thuyền trưởng nữa." Dư Nhạc bâng quơ nói, "Đừng tranh cãi nữa, bàn về chửi bậy, ông không thắng được ông đây đâu.
Tôi đã khốn nạn nửa đời, nếu ông muốn tôi làm Phật Di Lặc vì cái mạng chó này, còn không bằng để tôi tự treo cổ còn hơn."
Đồ Duệ run rẩy hít vào một hơi.
"Đại cục sao, ông là người hiểu nhất mà." Dư Nhạc rèn sắt khi còn nóng, "Đừng làm phiền tôi được không? Nếu Phàn lão tặc còn sống, bọn họ sẽ phải cân nhắc khi bỏ phiếu chết cho tôi.
Đừng làm vẻ mặt kiểu như tôi chết chắc rồi nữa, tôi ngứa chân lắm rồi đấy nhé."
"Nếu Phàn Bạch Nhạn đã chết, tôi sẽ chỉ huy mọi người bỏ phiếu chết cho Chu Đại Huy." Đồ Duệ lạnh lùng đáp lại.
"Mẹ nhà ông, Chu Đại Huy không đắc tội ông.
Ông muốn làm Phàn Bạch Nhạn thứ hai ư?"
"Ít nhất như vậy ông có thể......!Khụ, hơn nữa chắc chắn não chủ sẽ xếp người vào.
Bên chúng ta không có, nhưng chắc chắn bên thuyền Cực Lạc sẽ có.
Bây giờ thuyền Cực Lạc đã mất, thuyền của Chu Đại Huy là lựa chọn tốt nhất."
"Sao ông biết MUL-01 không ném một tá giám sát trật tự xuống? Chưa chắc trên thuyền chúng ta đã không có, nói không chừng giám sát trật tự muốn trải nghiệm cuộc sống-"
"Phân phối một giám sát trật tự cho ít nhất mười ngàm người sống sót, tôi đã nói với ông tỉ lệ này rồi đúng không? Nơi này vốn dĩ không phải khu mẫn cảm, trên một con thuyền không có khả năng có hai giám sát trật tự, phí tổn và nguy hiểm đều quá cao.
Bọn họ càng không thể ngoan ngoãn làm người ở tầng dưới chót, người trên thuyền chúng ta đều là.."
"Được rồi được rồi, Tôi hiểu.
Não chủ muốn một vị trí có thể điều chỉnh được cuộc chiến, đùa thôi mà ông nghĩ là thật chắc.
Nhưng lần sau ông tuyển phó thuyền trưởng phải cẩn thận..."
"Mẹ nó ông đứng đắn một chút cho tôi!"
Tiếng nổ mạnh chợt giảm, Đồ Duệ nuốt nước miếng.
"Cường độ đánh bom tạm thời yếu bớt 70%, đã đến giờ bỏ phiếu."
Một giọng nữ ngọt ngào vang vọng khắp Biển phế tích.
"Vì trật tự và hoà bình của Biển phế tích, chúng tôi cần ép ra phần tử bất lương gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng, mong mọi người hiểu cho.
Danh sách bỏ phiếu sẽ được phát trong vòng 10 giây, mọi người có 30 phút để quyết định.
Nếu xuất hiện tình huống bằng số phiếu, vụ nổ sẽ tiếp tục kéo dài thêm 6 giờ, cho đến khi ra kết quả mới thôi."

Sáu giờ cũng đủ tiêu hao hết thuốc xuyên qua của thuyền nhỏ, não chủ chọn thời gian vô cùng tốt.
Đây là một cơ hội hoàn hảo để rời đi, Nguyễn Nhàn nhấp môi, nhảy lên sàn nhà đã ổn định, chuẩn bị đón Đồ Duệ ra ngoài.
Đúng lúc này, một màn hình màu đỏ nho nhỏ hiện ra trước mặt anh.
Cái tên của Phàn Bạch Nhạn đã biến mất, vị trí đầu tiên không thể nghi ngờ là Dư Nhạc.
Nguyễn Nhàn nghe được Đồ Duệ ở bên kia cửa chửi bậy một câu, sau đó làm thanh lại giọng, cầm loa lên.
"Thuyền Tẩu Thạch, đều nghe rõ đây, bỏ hết phiếu cho số 2 Chu Đại Huy.
Bên thuyền Cực Lạc cũng nghe rõ, thuyền trưởng của mấy người vứt bỏ mấy người bỏ chạy, bây giờ đã chết ở bên ngoài.
Nếu muốn sống sót thì cũng phải điều chỉnh lại suy nghĩ của mình, số 2 Chu Đại Huy, nghe thấy không?"
Đằng sau còn loáng thoáng tiếng chửi bậy của Dư Nhạc.
Nhưng mà đột nhiên lại có một giọng nói khác càng thêm vang dội, nó đến từ chủ hạm thuyền Cực Lạc, phạm vi truyền bá rộng hơn truyền tin nội bộ của Đồ Duệ nhiều.
Nguyễn Nhàn dừng động tác gõ cửa, nhíu mày.
Trên thuyền Cực Lạc, Phùng Giang vốn định ấn xuống số 2 Chu Đại Huy dừng động tác lại, ngừng thở -
Giọng nói kia là của Đoàn Ly Ly.
Ngọt ngào, thống khổ khiến người ta thương tiếc, mang theo một chút khàn khàn.
Có không ít thuyền tặc đất đi theo Dư Nhạc, giọng nói kia quanh quẩn khắp những con thuyền khác nhau.
"Tôi là phó thuyền trưởng thuyền Cực Lạc - Đoàn Ly Ly, khi bạn nghe thấy tin tức này, tôi và thuyền trưởng đã chết.
Là phó thuyền trưởng...!trước kia, tôi có vài câu muốn nói với mọi người."
"Mau tắt đi!" Đồ Duệ rống to, nhưng mệnh lệnh của hắn ta đã bị giọng nói của Đoàn Ly Ly đè xuống.
"Tôi muốn nói cho mọi người biết, bất hạnh bây giờ hoàn toàn là sai lầm của một mình Phàn Bạch Nhạn." Trong giọng nữ khóc nức nở có một vẻ kiên định, rất có sức cuốn hút.
"Không phải lỗi của mọi người, mà là chúng tôi đã phụ lòng các bạn.
Đom đóm không phải là thứ xấu, là Phàn Bạch Nhạn sắp xếp công việc cho mọi người quá mức nặng nề.
Mọi người có thể ngẫm lại, chỉ cần làm việc nhẹ nhàng hơn, có phải cuộc sống sẽ tốt hơn nhiều không? Những cảm giác mệt mỏi đó đều do làm việc quá sức, tôi cũng đã từng tranh cãi với Phàn Bạch Nhạn, đáng tiếc không thành công."
"Đom đóm không nên trở thành xiềng xích trói buộc người ta, nó vốn là một loại thuốc khiến tâm hồn người ta được thả lỏng.
Lúc trước tôi chế tạo nó chỉ để giảm đau và cho mọi người giải thoát ngắn ngủi.
Xin hãy tin tưởng, chỉ cần số lượng vừa phải, nó gần như vô hại.
Chỉ là Phàn Bạch Nhạn đã áp dụng sai cách sử dụng, dùng nó ở phương diện cực đoan."
"Thuyền Cực Lạc cho mọi người mấy năm ấm áp, xin đừng dễ dàng tử bỏ, không cần vì lỗi sai của người khác mà hoàn toàn phủ định chính mình.
Tôi tin tưởng khi tai nạn qua đi, những người còn lại sẽ có thể thấu hiểu nhau hơn.
Ngăn cấm thô bạo không thể mang đến bất kì tiến bộ gì..."
Đồ Duệ ném máy truyền tin trong tay xuống đất, mặt xám như tro tàn.
Dư Nhạc chậc một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh.
"Chúng ta đều biết rõ giám sát trật tự có thể ở trên thuyền Cực Lạc." Dư Nhạc sờ cái cằm lởm chởm râu, "Lão Đồ à, bây giờ chúng ta đều biết là ai."
"Ông"
"Thật ra cho dù Phàn Bạch Nhạn có chết hay không, giám sát trật tự luôn có biện pháp xóa bỏ tôi.
Chậc chậc, lần này khó mà xử lý vụ đứng đầu danh sách rồi.
Cũng chỉ có đám người từng ở trong quân phảng kháng như ông mới còn dám nằm mơ tiếp thôi."
Dư Nhạc nhún vai, tiếp tục điều khiển con thuyền.
"Tôi đã tranh thủ ít nhất một năm cho ông, xài cẩn thận vào, đừng để thuyền Tẩu Thạch Hào thật sự chìm xuống.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.