Tận Thế Song Sủng

Chương 82: Chân tướng




Khi Phan Hiểu Huyên đi vào biệt thự của Bạch Thất, thì Đường Nhược cũng vừa tắm xong đang ngồi sấy tóc.
Điền Hải ra mở cửa, thấy Phan Hiểu Huyên muốn tìm Đường Nhược, vì vậy đứng đầu thang la lên: “ Chị ơi, chị Phan tìm chị.”
“Ừm.” Đường Nhược lên tiếng, rất nhanh đi xuống lầu.
Lúc này buổi tối thường rất nóng, mà Bạch Thất cũng không tiết kiệm điện, đang mở điều hòa.
Gió thổi phất phơ, Phan Hiểu Huyên nhìn thấy Đường Nhược  từ trên lầu đi xuống.
Tóc dài đen nhánh ở bên trên cài cây kẹp tóc hình vương miện, kẹp lấy một ít tóc, cô mặc váy chấm bi màu hồng nhạt bằng bông, trên chân mang đôi dép lê băng trúc, lộ ra đôi chân trắng nõn.
Cả người cô như một tinh linh từ trên lầu xuống.
Phan Hiểu Huyên có chút sững sờ, trước khi tận thế lúc còn ở trường, cô chưa từng thấy Đường Nhược đẹp như vậy. Hiện tại, cứ như hình poster đang quảng cáo vậy.
“ Ngại quá, để cậu chờ lâu như vậy, tớ mới sấy tóc xong.” Đường Nhược cột tóc lại, đi đến trước mặt Phan Hiểu Huyên, thấy cô đang chớp chớp mắt nhìn mình, có chút khó hiểu hỏi: “ Hiểu Huyên?”
Phan Hiểu Huyên phục hồi tinh thần lại: “ Mình, có chút việc muốn nói với cậu.”
“Ừm.” Đường Nhược mang cô đi đến ghế sa lon ngồi xuống. “ Cậu muốn uống gì?”
Cô vừa nói xong, Điền Hải đã bưng hai ly sữa nóng lên, một ly đặt lên bàn trà: “ Chị Phan uống sữa tươi.” Còn một ly đầy, đưa đến tay cho Đường Nhược, “ Chị, này.”
“ Cảm ơn.” Phan Hiểu Huyên nhìn ly sữa, muốn nói lại thôi.
Cô vừa rồi muốn suy nghĩ nói đối phương về chuyện của Tô Tiêm Ảnh, nhưng vừa tới bên miệng thì có chút e sợ.
“Kỳ thật, đêm này mình tới đây  là vì ban ngày nhìn thấy, cái kia.. Tô Tiêm Ảnh …” Phan Hiểu Huyên nghĩ tới hậu quả của chuyện này.
“Ừm.” Đường Nhược cầm ly sữa bò, ánh mắt chờ mong nhìn cô ấy, đợi cô nói.
Lúc này Phan Hiểu Huyên nhìn thấy Bạch Thất từ trên lầu đi xuống.
Nhìn tướng mạo trang nghiêm, bộ áo ngủ màu xám không thể che đi phong thái của anh.
Bạch Thất đi từ từ xuống lầu,sau đó đến bên cạnh Đường Nhược, cầm tấm chăn mỏng che lên đùi của cô.
Đường Nhược xốc tấm chăn lên: “ Hôm nay trời rất nóng không cần đắp.”
“ Hửm, không đắp?” Bạch Thất ngồi xuống bên cạnh cô, lần nửa đắp lên đùi của cô.
Đường Nhược biết được tính tình của anh, mặt mày đẹp đẽ,hình dáng đàng hoàng,nhưng kì thật bên trong rất bá đạo.
Vì vậy cô liền bĩu môi, không xốc lên nữa, tay cầm ly sữa đưa tới.
Bạch Thất không cầm ly, mà trực tiếp uống luôn ly sữa trên tay cô.
Nhìn hai người rất hài hòa.
Cảm giác này..
Trong giờ phút này Phan Hiểu Huyên cảm thấy, cô thật ghen tị với tình yêu nam nữ.
Hình ảnh hài hòa ấm áp, cô thật muốn cho Tô Tiêm Ảnh nhìn thấy cảnh này, nhất định tức đến hộc máu.
Trước khi hai người ở trường học, Tô Tiêm Ảnh lúc nào cũng chiếm thượng phong,tính cách táo bạo Đường Nhược lúc nào cũng tô điểm thêm cho tính cách yếu đuối vô tội của Tô Tiêm Ảnh. Mà đàn ông, thì lúc nào cũng thích dịu dàng, điềm đạm đáng yêu, trong mắt có thể cảm thấy mình có thể che chở cho người con gái này, cho nên lúc hai người tranh cãi thì Phạm Vân Giang càng thiên vị Tô Tiêm Ảnh hơn.
Phan Hiểu Huyên nhìn hai người uống sữa đến ngẩn người.
Bên này Đường Nhược nhìn cô, có chút kỳ quái: “ Hiểu Huyên,  không phải cậu muốn nói gì về cái tên Tô…” Nghĩ nghĩ mãi mới ra, “ Tô Tiêm Ảnh đúng không?”
Phan Hiểu Huyên ngồi trên ghế sa long nhìn nhìn, nhìn ba người bọn họ. Trầm mặt một lát rồi nói: “Mình có thể nói chuyện riêng với cậu một chút được không?”
Đường Nhược nhìn hai người đàn ông ở nơi này, cảm thấy hai người phụ nữ cần nói chuyên riêng.. mà hai người đàn ông ngồi đây không thích hợp, vì vậy: “ Chúng ta lên lầu đi, chỗ đó ông cậu trồng rất nhiều thứ, mình dẫn cậu đi xem.”
Hai cô nương cầm tay dắt lên lầu  để lại Bạch Thất cùng với Điên Hải đối mặt với nhau.
Nhìn đều chán ghét.
Điền Hải gãi gãi đầu, rồi tìm một chủ đề để nói: “ Anh Bạch, chị Phan tìm chị Đường có chuyện gì vậy.”
“ Ai mà biết được, có lẽ hỏi thăm chuyện dì cả.” Bạch Thất vừa nói vừa bước chân lên lầu.
Điền Hải: “?”
Dì cả là cài gì?
Chị Phan còn có người thân thích nữa sao, sao không nghe chú Phan nói tới?
Ở trên lầu Đường Nhược mang theo Phan Hiểu Huyên đi thăm phòng hoa cỏ do ông Tần quản lý, ngồi lên ghế dài bên cạnh.
Thời gian không còn sớm, giờ này chỉ còn có hai người, Phan Hiểu Huyên cũng không quanh co nữa, trực tiếp hỏi Đường Nhược : “ Đường Nhược, cậu không biết Tô Tiêm Ảnh sao?”
Đường Nhươc nghĩ nghĩ nói : “ Mình phải biết cô ấy sao?”
“ách..” Phan Hiểu Huyên dừng một lát nói: “ Như vậy, cậu có thể nghe mình kể một câu chuyện không?”
Đường Nhược gật đầu nói: “ Được chứ.”
Vì vậy Phan Hiểu Huyên bắt đầu kể chuyện: “ Trước kia mình có người bạn hoc chung đại học, mình có biết cô ấy ở trong trường , cô ấy chính là thiên kim đại tiểu thư, nghe nói cô ấy còn có một người chị cùng cha nhưng khác mẹ, nhưng mẹ kế đối sử cô ấy rất tốt..trông..” Cô nhìn Đường Nhược rồi nói tiếp.” Cô ấy giống cậu đấy.”
Đường Nhược: “…”
“Cô ấy vừa tiến vào đại học F, trước tận thế cô ấy học năm nhất, nghe nói cô ấy thích một người tên là Phạm Vân Giang, nên cố ý thi vào đại học F, nhưng anh ta lại không thích cô ấy, anh ta nói mình chỉ thích người tên là Tô Tiêm Ảnh, lại nói cô ấy không được lại gần Tô Tiêm Ảnh…”
Đường Nhược hỏi: “ Sau đó thì sau, cô ấy buông tha cho người đó rồi bỏ di?”
“ Không “ Phan Hiểu Huyên nói: “ Cô ấy không chỉ không buông tha cho, mà ngược lại càng tức giận
càng bắt nạt chế nhạo Tô Tiêm Ảnh, nói cô ấy là bạch liên hoa, chuyên môn đi cướp bạn trai người khác
, chỉ có điều Tô Tiêm Ảnh luôn tỏ ra là nhu nhược, không nói lại. Vì vậy cô ấy luôn dùng vũ
lực giải quyết, mỗi lần đều đem Tô Tiêm Ảnh đánh tới nhập viện.”
Đường Nhược : “…”
Đường Nhược  ; “ Đã như vậy, cô gái kia không bị kiện sao?”
“Đương nhiên là có, nhưng cô ấy chỉ cần nộp tiền bão lãnh là được thả ra, sau đó lại đi áp bức Tô Tiêm
Ảnh, tiếp tục cầm đầu đánh người, cô ấy cứ thế ra vào cục cảnh sát, tiếp tục được nộp phạt bảo lãnh ra
sau đo thì cứ luôn như vậy…”
Đường Nhược: “…”
“  Rồi đến lúc cô ấy được mười tám tuổi, sau đó trên báo đài nói, cô ấy có một vị hôn phu, đó cũng là
một gia đình giàu có, họ Bạch, hai nhà trước kia từng có hôn ước, chỉ cần hai nhà liên hôn thì hai nhà
càng lúc càng phát triển, tài sản lớn hơn gấp đôi. Hơn nữa, cô ấy ở trong nhà rất được xem trọng
, chỉ cần kết hôn thì cô ấy có thể hưởng hết tài sản của ông ngoại,cho nên cô ấy không còn cách nào …”
Đường Nhược : “ Vậy cô ấy ngoan ngoãn đi đính hôn rồi à.”
Phan Hiểu Huyên lắc đầu: “ không, đương nhiên cô ấy sẽ không ngoan ngoãn mà đính hôn, ngày đó cô ấy, đi tới trường đại học F lôi kéo người con trai kai thề non hẹn biển, nói muốn đi thành phố H, là tại bữa tiệc đính hôn đâm chết vị hôn phu ấy, cùng người bạn trai ấy tiếp tục tình yêu, hai người cùng nhau bỏ trốn …”
Đường Nhược: “..”
Phan Hiểu Huyên cẩn thẩn quan sát nét mặt của cô ấy: “ Tiệc đính hôn,không biết cuối cùng có thành
công không?”
Đường Nhược yên lặng nuốt ngụm nước miếng : “ Ừm, đương nhiên là thành công, hiện cô ấy đang
cùng vị hôn phu sống rất hạnh phúc.”
Phan Hiểu Huyên gật gật đầu, lần nửa mở miệng nói : “ Vậy còn  một câu chuyện khác muốn nói với cậu.”
Đường Nhược: “..”
Sư tình đã như vậy, chắc dưới lầu không nghe thấy, Đường Nhược cũng không tiện từ chối, chuẩn bị tiếp nhận một đả kích mới: “ Ừm, cậu nói đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.