Tận Thế Song Sủng

Chương 433: Phiên ngoại – Đại kết cục




Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura Hồ Hạo Thiên nhìn thấy Đường Nhược và Bạch Thất đứng bên ngoài thủy tinh, chỉ cảm thấy trong lòng cùng cái mũi đều chua xót. Hai mươi năm, suốt hai mươi năm không có gặp đôi cẩu nam nữ này rồi! Đó là bao nhiêu ngày cùng bao nhiêu đêm, bao nhiêu mùa xuân hạ cùng thu đông, con mình đều có thể lấy vợ rồi! Cho dù đối phương có hóa thành tro, anh từ trong tro cũng có thể nhận ra dấu vết của bọn họ, huống chi hai người bọn họ dường như không có gì thay đổi!
– “Hai người các người là con rùa đen a…” Hồ Hạo Thiên chửi ầm lên: – “Lâu như vậy mới tìm chúng ta, quả thật đúng là con rùa đen!”
Biết rõ chúng ta nhớ các người đến mức độ nào không hả?! Coi như là mơ, cũng làm cho giấc mơ chân thật này kéo dài lâu lâu một chút!
– “Hồ đội.” Phan Đại Vĩ đang nằm trên giường thí nghiệm nghiêng đầu qua nhìn hắn: – “Đừng tưởng rằng mắng hai câu tôi không biết cậu đang khóc nha.”
– “Cút! Con mẹ nó, cho dù ông có nằm trên giường tôi cũng nhìn thấy trên mặt ông ướt một mảng nước đấy?!”
Nhớ nhung không có từ ngữ nào có thể biểu đạt được, nước mắt chỉ là do kìm lòng không được. Hai người này vẫn còn ở trên giường cấu xé lẫn nhau, những người khác cũng không có kiên nhẫn như vậy. Nghe thấy giọng nói của Hồ Hạo Thiên, từng người từng người đều lăn xuống từ trên giường thí nghiệm. Ngẩng đầu nhìn thấy trên đỉnh đầu ánh sáng nhu hòa đang chiếu đến nhóm mình cùng nụ cười Đường Nhược cùng Bạch Thất, từng người bưng lấy miệng hét thất thanh hoặc thút thít nỉ non.
– “Ah ah ah ah ah!”
– “Đây là nằm mơ sao?!”
– “Ah ah ah ah!”
– “Đánh tôi một cái, nhanh lên nhanh lên!”
Tất cả đều là bị kích thích đấy. Loại cảm giác không cần sống trong hồi ức để nhớ về đối phương, thật tốt đẹp biết bao!
Sau khi đợi mọi người tiếp nhận tinh thần nguyên của chính mình xuyên không, đã là một giờ sau. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy Bạch Thất và Đường Nhược xuyên không ở trước mặt mình, thì bọn họ nhất định không tiếp nhận được chuyện này nhanh như vậy.
Hồ Hạo Thiên kéo Dương Lê nhìn thấy Phan Đại Vĩ vẫn còn soi gương ngắm nghía dung mạo của bản thân, một cục gạch bay đến: – “Chú Phan, chú đủ rồi đấy, nhìn cả một giờ, có phải có bao nhiêu cọng lông mi cũng đã đếm được rồi không hả!”
Dây leo của Phan Đại Vĩ hất cục gạch sang một bên, cũng không quay đầu lại: – “Đợi một chút, vân…vân, đợi một tý, lại lại để cho ông anh này nhìn xem, ông anh đã rất lâu rồi không có nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai của chính mình rồi.”
Bây giờ, gương mặt của bọn họ đều ở bộ dáng hai mươi năm trước. Nhất là Phan Đại Vĩ và chị dâu Phan, bởi vì lúc trước tiến sĩ phục hồi trong đoàn của Đường Nhất Nặc sau khi nhìn thấy gương mặt của Phan Đại Vĩ, lại càng hoảng sợ: bà mẹ nó, người đàn ông này còn già hơn cả tôi, chắc chắn có gì đó sai rồi! Vì vậy đem gien của Phan Đại Vĩ thay đổi, đổi thành hình dáng hơn ba mươi tuổi. Cho nên chú Phan chính thức trở thành anh Phan rồi!
Bảy mươi tuổi trở về tuổi ba mươi, việc đầu tiên muốn làm nhất là gì? Đúng vậy, chính là say đắm nhìn ngắm mình trong gương rồi!
Phan Đại Vĩ một tay nâng lên khuôn mặt của mình, đối diện với người trong gương nói: – “Tại vì lúc trước không có gặp cậu, tôi thật là không phát hiện được, thì ra tôi còn có tật xấu trông mặt mà bắt hình dong như thế này.”
Mọi người: “...”
Có ai đến cứu vớt kẻ tự kỷ này không!
Chị dâu Phan một tay bỏ tấm gương xuống, khuôn mặt ba mươi tuổi, cười tươi như hoa: – “Tại vì trước đây không nghe những lời này của ông, tôi thật không biết ông còn có tật xấu mắt mù này.”
Phan Đại Vĩ: – “…”
Thời gian này không có cách nào trôi qua!
Hồ Hạo Thiên vỗ tay tập hợp mọi người: – “Tốt rồi, chị dâu thành công bổ túc, chú Phan đã bỏ mình, chúng ta có thể bắt đầu bàn bạc bước tiếp theo sinh sống ở Liên Bang.”
Một giờ, đương nhiên những lời ôn chuyện và tưởng niệm đều đã nói xong, kích động cũng đã kích động xong, thời gian tương lai dài như thế, thế mà chúng ta có ba trăm năm tuổi thọ cơ đấy!
Mọi người ngồi ở trong phòng thí nghiệm nghe Bạch Thất giảng giải quy tắc của thế giới này, đồng thời đưa và nói cho bọn họ biết tác dụng của thân phận khí Liên Bang.
Sau khi Bạch Thất giảng xong, mỗi người đều xem xét tên gọi thân phận khí của mình.
Bây giờ Phan Đại Vĩ tên là Thẩm Vân Liệt: – “Vân Liệt Vân Liệt, nghe cũng biết có số mệnh nhân vật nam chính rồi! Đẹp trai như vậy danh tự lại oai như vậy, từ nay về sau ông anh đây bắt đầu nhân sinh rực rỡ rồi đây!”
Hiện tại Lưu Binh tên gọi là Hàn Nhất Hiên: – “Tên của tôi cũng không tệ, xem cũng biết không phải số mệnh làm kẻ sai vặt rồi.”
Điền Hải là Mộc Quang Thần, chìm đắm trong nắng sớm, tao nhã.
Phan Hiểu Huyên tên Thẩm An Dương, họ Thẩm cùng họ với Phan Đại Vĩ, cũng coi như có lòng.
Dương Lê là Mạc Tử.
Chu Minh Hiền là Dạ Lạc.
Dư Vạn Lý: Lam Nguyệt Ngấn
La Tự Cường: Nhạc Chính Vũ

Tất cả mọi người đem báo tên của mình một lần, đột nhiên phát hiện chi đoàn trưởng của mình, Hồ Hạo Thiên còn chưa báo tên của mình.
– “Hồ đội, đổi thành tên gì?” Lưu Binh bước qua hỏi thăm: – “Để cho chúng tôi nghe tên bá đạo của anh một chút đi.”
– “Đúng vậy, không được che giấu, người đều đã lớn như vậy, đổi tên còn ngại ngùng cái gì.” Phan Đại Vĩ một phát bắt được thân phận khí của hắn muốn xem, nhưng thân phận khí nếu như không có chủ nhân đi theo nó thì nó sẽ không hiển thị bất cứ thông tin gì.
Hồ Hạo Thiên quét qua một đám người bên cạnh mình, giương mắt nhìn Bạch Thất, trong mắt ý tứ đầy hàm súc: – “Tiểu Bạch, không bằng hai người chúng ta đi ra ngoài nói chuyện nhân sinh một chút?”
Bạch Thất bình tĩnh đối mặt cùng hắn: – “Tốt, ngài Vương Nhị Cẩu, anh muốn cùng tôi trò chuyện gì?”
– “PHỐC….”
– “Khục khục khục…”
– “Ha ha ha….”
Lưu Binh đập vào bả vai Bạch Thất: – “Tiểu Bạch, vậy mới được chứ, trong đoàn này tôi chỉ phục mỗi mình cậu! Hai mươi năm, quả nhiên cậu chưa từng khiến tôi thất vọng!”
Phan Đại Vĩ từ phía sau lấy ra một miếng khăn giấy, đưa đến tay Hồ Hạo Thiên để cho hắn lau nước mắt: – “Lợi hại Nhị Cẩu, cái tên này thật oai hùng.”
Mọi người ồn ào xếp hàng an ủi:
– “Nhị Cẩu, đừng buồn, chắc chắn phía trước anh còn có Đại Cẩu.”
– “Đúng vậy, Nhị Cẩu, có lẽ phía dưới anh còn có Tam Cẩu, Tứ Cẩu… đừng khó chịu quá.”
– “Nhị Cẩu, cái tên chỉ là vật ngoài thân mà thôi, nó không quyết định được cái gì.”
– “Giống như đồ vật là mây bay, chúng tôi cũng sẽ không chế nhạo anh đâu, Nhị Cẩu.”
Mà ngay cả Dương Lê cũng nắm tay Hồ Hạo Thiên, an ủi: – “Nhị Cẩu, cho dù anh có tên là chó lớn, em cũng sẽ không vứt bỏ anh đâu.”
Hồ Hạo Thiên: – “…”
Đậu xanh rau má… Hoàn toàn vô lực đậu đen rau muống a. Bây giờ một lần nữa chạy lên giường thí nghiệm xuyên trở về rồi trở lại một lần nữa có được không hả?!
Sau khi an ủi lẫn nhau và bàn bạc xong, mọi người đều cùng nhau đi ra ngoài tham quan thế giới Liên Bang này. Đã có Bạch Thất và Đường Nhược tay anh chị địa phương này dẫn đường, ít nhất là sẽ không lạc đường.
Trông thấy thành phố bên ngoài mênh mông cuồn cuộn, tất cả một đám người đều biểu lộ giống y như đúc Bạch Thất và Đường Nhược hai mươi năm về trước đấy.
Si, ngốc, ngốc...
– “Thành phố thật lớn!”
– “Ở chỗ này sống ba trăm năm, thật sự là lời to rồi!”
– “Để cho bọn nhóc quản lý nước Hoa kia, từ nay về sau chúng ta thật sự rong chơi trên khắp chặng đường rồi!!”
– “Nếu không buông thả, chúng ta đều muốn già rồi!”

Một đoàn người ăn cơm, dạo phố, mua sắm quần áo, mua chiến xa… toàn bộ đều là Đường Nhược trả tiền.
Hiện tại bọn họ đều đến rồi, Bạch Thất cũng có ý định mua nhà bố trí ổn thỏa. Phòng này không phải phòng kia, anh dứt khoát mua hẳn một lô cốt di động, để cho tất cả mọi người đều ở lại, sau này đánh dã ngoại ở đâu thì ngừng ở chỗ đó. Ý nghĩ này đều được mọi người nhất trí tán thành.
Đã có lô cốt di động, chính yếu nhất vẫn là thực lực, hiện tại thực lực của mọi người đều là ở hai mươi năm trước, đều là dị năng cấp năm. Nhưng bọn họ với tư cách là dị năng giả trời sinh, có kinh nghiệm tiến cấp của hai mươi năm sau, chuyện dị năng tiến cấp chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Đến đại sảnh thợ săn, thuê mấy chiếc xe, triển khai ra ngoài dã ngoại hoạt động gân cốt. Mười mấy người nhìn thấy từng cái đầu dị thú, vui vẻ kêu lên hai tiếng, liền xông lên chiến đấu. Trên người chảy dòng máu tuổi trẻ, một lần nữa nhiệt huyết sôi trào… Phấn đấu, ước mơ, để cho chúng ta cùng nhau tiếp tục!
Đường Nhược nắm tay Bạch Thất, nhìn từng đồng đội của mình, nở nụ cười: – “Sau này có thể giống như trước đi du lịch khắp nơi ở Liên Bang rồi.”
– “Ừ.” Bạch Thất đồng ý với cô, cũng mỉm cười.
Duyên phận là ý trời, phần còn lại là do con người tạo ra. Đoàn đội Tùy Tiện, có phần có duyên này, vậy là đủ rồi.
Lúc cho rằng cứ như vậy trôi qua, điện thoại phía trên thân phận khí Liên Bang của Bạch Thất vang lên. Lục Kỳ Phong thông qua điện thoại video khóc ròng với Bạch Thất:
– “Anh Thất, chúng tôi là fan não tàn của anh, anh đi nơi nào cũng không thể bỏ lại một đám chúng tôi đâu đấy!”
^-^: Truyện đã đến hồi kết thúc, cảm ơn các độc giả đã theo bộ truyện này trong suốt thời gian qua, mong được các bạn ủng hộ những bộ truyện sau nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.