Tận Thế Song Sủng

Chương 417: Sắp tấn cấp




Edit: Trang Nguyễn Beta: Sakura Zombie cấp bốn càng thấp bé tinh ranh hơn cấp ba nên càng linh hoạt hơn. Đợi đến lúc mọi người nhìn rõ gương mặt zombie cấp bốn, trong lòng xuất hiện một ý nghĩ: thì ra zombie cấp bốn là như thế này. Hàm răng sắc bén, tròng trắng của con mắt đều lồi ra bên ngoài, chiếc mũi lõm xuống, gương mặt gần như huyết nhục mơ hồ… vô cùng dữ tợn!
– “Khặc khặc… Khặc khặc.” càng lúc càng đến gần. Sau đó bọn chúng từ bầu trời đáp xuống, gần đến vị trí dị năng có thể tấn công.
Tay nâng dị năng ra, trên tay mỗi người đều xuất hiện dị năng phóng tới.
Chỉ số thông minh của zombie cấp bốn đã tiến hóa khoảng bốn mươi lăm phần trăm con người bình thường, đây là trí khôn của một đứa trẻ mẫu giáo rồi. Chúng nhìn thấy ánh sáng của dị năng cũng biết nghiêng đầu qua một bên né tránh dị năng, mà bọn chúng đối mặt với viên đạn cũng không có bất kỳ sợ hãi nào.
Đường Nhược cùng Bạch Thất ngay khi con zombie cấp bốn đầu tiên đi đến, đã bay lên, hai người chia ra hai bên đối đầu từng con.
Bạch Thất lôi trường kiếm ra, phát huy thế kiếm, kiếm băng tầng tầng lạnh như sương quanh quẩn bốn phía trong không khí, xua tan sự nóng bức ban đêm làm cho không khí xung quanh có chút mát mát.
Zombie kia nhìn thấy kiếm băng của Bạch Thất, quanh cơ thể nó cũng phóng xuất một vùng băng trắng rét lạnh.
Là zombie hệ Băng!
Ánh mắt Bạch Thất khẽ nhúc nhích, dị năng trong tay càng ra hết sức.
Zombie cấp ba hoàn toàn khác zombie cấp hai, nhất là hàm răng và móng tay của nó càng thêm sắc bến, cơ thể cùng đầu càng cứng rắn hơn giống như nham thạch. Mà zombie cấp bốn càng khác biệt với zombie cấp ba, đúng vậy, cấp bốn chính là tiến hóa dị năng đơn giản. Cũng có thể gọi là zombie dị năng.
Thành từng mảnh lãnh diễm trong kiếm quang, trong không khí từng vệt ánh sáng bạc cũng trở nên chói mắt vô cùng.
Zombie cấp bốn trốn tránh trái phải, cuối cùng tốc độ của Bạch Thất cũng không uổng phí nhanh hơn nó, thoáng chốc từng vết kiếm đã khắc dấu trên người nó. Một người một zombie đánh vô cùng kịch liệt.
Sức chiến đấu của Đường Nhược cũng không thua kém Bạch Thất, hai tay cầm hai thanh kiếm ngắn, từng luồng ánh sáng màu lam theo thân thể bay múa xung quanh, mỗi một kiếm đều vô cùng chính xác rơi xuống cơ thể zombie. Bên người con zombie kia có ánh lửa vờn quanh, chắc là zombie hệ Hỏa!
Đánh hết sức đặc sắc!
Hai người đều không để cho dị năng giả khác đến giúp đỡ, bởi vì chỉ có vô cùng nguy hiểm như vậy, trên bờ vực sống chết mới có thể làm cho ý chí chiến đấu càng thêm mạnh mẽ, tạo cơ hội tiến cấp dị năng!
Còn lại một con cấp bốn bị những người khác vây công.
– “Hỏa tiễn, phóng.”
– “Hệ Thủy! Xuất kích!”
– “Hệ Băng! Hóa băng!”

Dù sao có rất nhiều dị năng giả, thoáng chốc zombie cấp bốn bị đánh đến cả người cháy đen, nhưng toàn thân nó đều có cát đá bao quanh nên ngăn cản được rất nhiều dị năng.
– “Zombie cũng sẽ có dị năng?!”
– “Đúng vậy, nhìn xem quanh nó đều có đá kìa!”
Nhóm dị năng giả đều khiếp sợ. Nếu zombie cũng có thể có dị năng, thậm chí zombie cấp năm còn có thể tiến cấp thì chuyện này kinh khủng đến mức nào!
Mọi người càng thêm không dám khinh thường, tập trung tinh lực tấn công lên người zombie tự ‘mời đến’.
Thời gian một lần nữa trôi qua từng giây từng phút.
– “Khẩn trương lên, zombie cấp ba sắp đến rồi.” Đường Nhước quay về phía sau nói một câu, đồng thời tăng nhanh tốc độ trên tay tấn công về phía zombie cấp bốn.
Zombie bị Đường Nhược siết chặt, chỉ có thể trốn tránh. Việc này cũng thể hiện bản lĩnh thâm hậu của cô.
Bạch Thất nghe Đường Nhược nói, cũng nhảy vọt lên, cả người cùng kiếm lao đến đối chiến chém giết với zombie cấp bốn. Con zombie kia bị một kiếm của Bạch Thất bổ xuống, trùng trùng điệp điệp ngã trên mặt đất.
Chỉ trong nháy mắt, nó nghiêng người, lập tức đứng bật dậy từ trên mặt đất, đi lại tập tễnh, một lần nữa phóng đến Bạch Thất chụp một cái.
Bạch Thất giơ tay lên, kiếm băng trong tay cường hóa một lần nữa, anh tập trung toàn bộ tinh thần, một kiếm bổ tới!
Kiếm thoáng bay đến, chém về phía đầu zombie!
– “Kiệt...” Zombie cấp bốn ừng ực trong miệng ngã lăn trên mặt đất, đầu một nơi, thân một nẻo.
Sau đó, từ phía sau zombie cấp ba cũng đã chạy đến.
Chúng vượt nóc băng tường, giống như một đại tướng quân dẫn đầu ngàn vạn quân tấn công về phía dị năng giả.
– “Hệ Thủy! Làm chậm tốc độ của bọn chúng lại!”
– “Hệ Băng!”

– “Tổ hành động đặc biệt, làm chủ chiến đấu với zombie cấp ba!”
Dị năng cấp hai đối đầu với cấp ba không có hiệu quả bao nhiêu. Dị năng giả thành phố H dưới sự chỉ huy của Bao thiếu cũng tiến ra hỗ trợ giúp đỡ chiến đấu.
Tốc độ của zombie cấp ba rất nhanh, vừa trốn tránh dị năng của dị năng giả vừa vung trảo muốn bắt con mồi cắn xé.
– Ah! Ah!
– Ah! Ah! Ah!
Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, rất nhiều dị năng giả bị zombie cắn một cái rồi vứt trên mặt đất.
Tình hình vốn có thể khống chế tốt, thế mà vì zombie cấp ba đến mà trở nên rối loạn.
Bạch Thất cho zombie cấp bốn một kích trí mạng rồi chạy vội đến trợ giúp cho Đường Nhược cùng cô chiến đấu.
Kỳ thật Đường Nhược cũng khống chế được tình hình bên này, đánh thắng chỉ là vấn đề thời gian, nhưng giờ đây đã có viện trợ mạnh mẽ của Bạch Thất, hai người vô cùng nhanh chóng giải quyết con zombie cấp bốn này.
– “Cấp bốn để cho chúng tôi, các người mau đi trợ giúp đồng đội!” Bạch Thất quát to một tiếng, cùng Đường Nhược lao đến chiến tuyến của tiểu đội tiên phong, lần nữa chiến đấu với con cấp bốn cuối cùng.
Mới vừa rồi con zombie cấp bốn bị những dị năng giả khác vây đánh bom đen thui, thật ra nó cũng đã bị thương, chỉ là những vết thương này cũng không phải vết thương trí mạng.
Bên này, Đường Nhược cùng Bạch Thất đánh kịch liệt, bên kia nhóm dị năng chiến đấu với zombie cấp ba vô cùng oanh liệt.
Thời gian trôi qua, chém đầu con zombie cấp bốn xuống, đại quân zombie phía sau cũng đã kéo đến. Từng con, tất cả, từng thớt một, rậm rạp chằng chịt, liếc nhìn không thấy đến cuối cùng.
Mỗi người hung mãnh, dữ tợn.
– “Hoả tiễn, chuẩn bị, phóng ra!”
Chỉ huy ra lệnh một tiếng, tiếng nổ ầm ầm vang lên mãnh liệt.
Tro bụi cùng máu thịt bay lên không trung, phần còn lại của zombie: chân tay cụt rơi lả tả trên đất, máu đen chảy đầy đất.
Thật ra một trận chiến chém giết kinh thiên động địa quỷ khốc thần sầu giờ đây mới chính thức bắt đầu. Vốn tưởng rằng đây chỉ là một trận zombie triều loại nhỏ mà thôi, nhưng đêm tối càng dài, zombie liên tục kéo đến không có dấu hiệu ngừng nghỉ.
Mặc dù tình hình không tính là nguy cấp nhưng đến cùng nguy hiểm vẫn trùng trùng điệp điệp. Chỉ cần trong lúc chiến đấu chủ quan một chút thì dị năng giả có thể bị zombie kéo lại cắn giết rồi.
Đường Nhược vừa đánh nhau vừa kéo dài tinh thần lực với ý đồ quấy nhiễu khống chế bọn zombie này. Dù sao tiến sĩ Lâm đã xác định tinh thần lực của cô không có bất cứ vấn đề gì, chỉ cần có Bạch Thất ở đây, cô không phải lo bất cứ hậu quả gì. Mỗi lần chiến đấu cô đều dốc toàn lực tiêu hao tinh thần lực không giữ lại gì!
Tinh thần lực của Đường Nhược xâm nhập vào trong đầu của một con zombie, sau đó ở trong đầu của nó thăm dò một lần, phát hiện những nơi khác đều đã chết, chỉ có gần với tinh hạch có một khu vực vẫn còn có ý thức tồn tại. (chắc khu vực này để cho zombie biết ăn).
Vì vậy cô nhanh chóng đem tinh thần lực xâm nhập vào vùng ý thức kia: – “Lui ra ngoài! Rời khỏi phạm vi của con người!”
Cùng lúc đó, hàm răng bén nhọn của con zombie kia xoẹt xoẹt~ hai cái, phát ra tiếng “Gào…”, rồi thực sự xoay người quay đi, ở bên trong một đám zombie đang ‘ngửi thấy mùi thơm mà tiến lên’, con zombie này quay đi đặc biệt dẫn đến sự chú ý của Đường Nhược.
Thật sự có thể! Trong mắt Đường Nhược lóe lên tia sáng, thoáng dừng đánh nhau, đến bên cạnh Bạch Thất: – “Ông xã, yểm trợ em một lát!”
Ánh mắt Bạch Thất thoáng nhìn cô, bàn tay vung lên để hàn khí quanh thân chính mình bao phủ lấy Đường Nhược. Cô gái của mình bây giờ gọi anh là ông xã, ừm… tuy tình hình lúc này rất nguy hiểm nhưng anh vẫn thấy kích động đầy hưng phấn nha!
Giờ phút này tâm ý của anh cùng tâm linh của hòa nhập cùng một chỗ, vô cùng ăn ý. Đường Nhược di chuyển theo Bạch Thất, một lần phóng thích một lượng lớn tinh thần lực xâm nhập vào khu ý thức của từng con zombie: – “Lui ra ngoài! Rời khỏi phạm vi của con người!”
Tất cả zombie nhận được mệnh lệnh, từng bước từng bước.
Sau đó dị năng giả đang đánh nhau đột nhiên phát hiện, zombie cùng bọn hắn đánh nhau gần như cùng một lúc mỗi con đều ngẩng đầu ưỡn ngực gào lên vang dội!
– “Ôi Ôi…”
– “Gào…”
Sau đó tập thể quay người, lui trở về đường lộ.
Nhóm dị năng giả kinh ngạc quên cả dị năng trong tay, có vài người nhân cơ hội này điên cuồng ném dị năng trong tay tấn công. Ngay cả Bạch Thất cũng nhân cơ hội này ném một chiêu đóng băng vạn dặm với diện tích rộng, trực tiếp thắt cổ giết hơn ngàn con zombie.
Đây không phải trận chiến thi đấu công bằng gì cả, người ta nhận thua thối lui thì mình phải tha cho người ta. Con người và zombie, không thể chung sống hòa bình được.
Điền Hải và dị năng giả cấp cao cũng đều xuất ra đại chiêu, giết chết một đám zombie đang rút lui ở phía trước.
Thoáng chốc, zombie phía sau đều thay đổi phương hướng, mà zombie có khoảng cách gần với mọi người đều bị giết sạch gần như không còn.
Đám zombie vừa rồi hùng hổ kéo đến, bây giờ đi lại vội vàng. Lần này đi khiến cho tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, kinh hãi quên cả việc đi đào lấy tinh hạch. Chúng… Vậy mà đi hết rồi hả? Cứ như vậy đi rồi hả?!
Vì sao?!
Đường Nhược nhìn đám zombie rời đi không còn thấy bóng dáng, mới thoáng thở ra một hơi, sau đó bước chân mềm nhũn, tựa ở trên người Bạch Thất.
Thật ra Bạch Thất vẫn luôn chú ý hành động của cơ. Trước đó bất động là sợ quấy nhiễu cô, bây giờ thấy cô yếu ớt dựa vào người mình, anh lập tức ôm lấy cô: – “Bà xã!”
Ừm, biết nghe lời phải, anh vẫn luôn biết điều này.
Đường Nhược nở nụ cừơi sáng lạn với Bạch Thất: – “Em nghĩ em đau đầu rồi!” Đồng thời, trong ánh mắt cô mang theo tia chờ mong, sắp được tiến cấp rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.