Tận Thế Song Sủng

Chương 238: Nên có ước mơ




“Dùng tường đất niêm phong cửa cẩn thận.” Bạch Thất nâng Đường Nhược dậy, đi đầu hướng vào trong khu chính phủ, “Chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống ăn cơm trước.”
Ở đây trước tận thế còn chưa có người đi làm, sau tận thế cũng không có ai tới nơi này trốn, dưới tình huống cửa lớn không tổn hao gì, tự nhiên cũng không có Zombie lắc lư tới.
Bởi vậy, bên trong ‘Cung điện’ cũng thật sự đủ an toàn.
Mọi người thấy Bạch Thất đã đi rồi, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên đi vào bên trong.
Một mực tụ tập tại cửa ra vào mà nói, Zombie cũng sẽ không tán đi, dưới tình huống ngày càng nhiều va chạm, cái cửa đồng này sẽ không kiên trì nổi rồi.
Vẫn là ly khai cái phạm vi này mới có thể càng thêm bảo đảm an toàn.
“Các chú đi trước, anh già rút điếu thuốc lại đến.”
Tất cả mọi người đều biết chú Phan nghiện thuốc lá nặng nên cũng không có ý kiến, có chút nói câu ‘tốt, tự lo’ kéo lấy cơ thể mỏi mệt chạy lên lầu.
Phan Đại Vĩ vừa đi liền móc thuốc lá ra, Hồ Hạo Thiên nghe thấy tiếng bật lửa vốn muốn xoay đầu lại quát mắng chú Phan thoáng một phát, lại để cho chú thiếu rút một điếu.
Lại trông thấy, cái tay chú ấy cầm thuốc lá cùng bật lửa đang một mực run run.
Cái tay kia run hồi lâu, cái bật lửa kia đốt hồi lâu, Phan Đại Vĩ rốt cục đốt được điếu thuốc kia.
Đợi chú ấy cảm thấy mỹ mãn hút một hơi nhổ ra một vòng khói, lúc này mới trông thấy Hồ Hạo Thiên cũng bỏ đội ngũ, giờ phút này đang làm vẻ mặt biểu lộ phức tạp nhìn mình.
“Hồ đội, làm sao vậy?”
Sắc mặt Hồ Hạo Thiên không hiểu đen đi: “Không có gì, cũng muốn hút điếu thuốc với chú.”
Phan Đại Vĩ cắt một tiếng, nghiêng người, vẻ mặt đùa nghịch lưu manh nói: “Chính mình cầm, anh già cũng không có sức phục vụ cậu.”
Hồ Hạo Thiên cũng không có khách khí, bước hai bước tự thân sờ soạng một lượt, móc ra hộp thuốc lá..
Thuốc lá nhen nhóm, Hồ Hạo Thiên cùng Phan Đại Vĩ đứng ở đầu bậc thang nhìn mọi người lên lầu, hai người thôn vân thổ vụ.
Phan Đại Vĩ quay đầu nhìn hắn, cười một cái: “Như thế nào, không phải đội trưởng Hồ nói mình cai thuốc rồi hả?”
Hồ Hạo Thiên chăm chú nhìn Phan Đại Vĩ trước mắt.
Người đàn ông này cũng đã có đứa con gái 20 tuổi, cho dù đang ở trong thế giớ tận thế này bảo dưỡng dù tốt thế nào, cũng thật sự già rồi.
Nếp nhăn chỗ cái trán, đường văn nhỏ nơi khóe mắt, như đao khắc đặt ở trên mặt, rốt cuộc lau không được.
Cánh tay vừa rồi một mực vung dây leo, kỳ thật có lẽ ở  thời điểm thay ca lần đầu, cũng đã không kiên trì nổi.
Nhưng là, người đàn ông này, người đàn ông trên 50 tuổi này, trong đội không có yêu cầu đãi ngộ đặc thù, càng không có yêu cầu giết ít mấy con Zombie...
Vì muốn cùng đồng đội chiến đấu, mang theo thể lực gần đất xa trời tới đây đánh đến cuối cùng.
Hồ Hạo Thiên thở ra một hơi thuốc, ánh mắt rơi vào bàn tay thô ráp của Phan Đại Vĩ, nhẹ giọng nói tiếp: “Lương tâm tôi phát hiện, nghĩ đến hiện tại nhiều rút mấy điếu thuốc ngắn lại tuổi thọ, cùng chú cùng tuổi cùng tháng cùng chết.”
“A...” Phan Đại Vĩ đại khái cũng chú ý tới hành động không giống thường của Hồ Hạo Thiên rồi.
Người thông minh có ăn ý như vậy không cần quá nhiều lời nói.
Không nói ra là cho đối phương tôn trọng tốt nhất.
Coi như là ông già, cũng có một mặt nội tâm yếu ớt.
“Hồ đội.” Phun ra nuốt vào mấy ngụm khói thuốc, đột nhiên Phan Đại Vĩ trầm giọng, giọng nói chăm chú vô cùng lại mang một ít không xác định nói, “Ước mơ vẫn là nên có nhỉ?”
Trái tim Hồ Hạo Thiên khẽ run, bàn tay kẹp lấy điếu thuốc không hiểu run lên.
Tận thế rồi, Hồ Hạo Thiên cảm giác kiên nhẫn  cùng định lực của mình đều biến kém, một lời nói như vậy lại để cho lòng của anh nổi sóng, làm nước mắt trong mắt đều suýt nữa tuôn ra.
Anh nở một nụ cười, vội vàng quay đầu đi, che dấu mình thất thố: “Đúng vậy, ước mơ chắc chắn phải có, vạn nhất thật sự gặp quỷ rồi thì sao.”
Cái niên đại tuyệt vọng này, có một người không khuất phục như vậy, một đồng đội già dùng tánh mạng đang chiến đấu.
Trước tận thế là một niên đại táo bạo, tiền tài không ăn mòn phẩm đức của chú ấy, lại để cho chú chỉ vì cái lợi trước mắt.
Tận thế xuất hiện, chú ấy dùng một loại thái độ bất cần đời rất nghiêm túc giám sát người trẻ tuổi tiêu diệt nhiều thêm nữa Zombie, để cho quốc gia này trùng kiến lên.
Ước mơ ah.
Hồ Hạo Thiên tự cảm thấy trái tim bị Phan Đại Vĩ xé ra một lổ hổng lớn, kích động không ngớt, loại cảm tình này như hồng thủy phá tan đê lớn, bao phủ toàn bộ giang sơn.
Cái mộng tưởng trùng kiến này, hoa mỹ như ngọn đèn dầu hết thời
Tay Phan Đại Vĩ run lên, dập tắt điếu thuốc, nhìn hai giọt nước rõ ràng trên mặt đất lát đá cẩm thạch, tay phải vỗ vỗ bả vai Hồ Hạo Thiên: “Hồ đội, tôi nghĩ rồi, cậu nên thiếu hút thuốc, tương lai quốc gia dựa vào mấy cậu.”
Phan Đại Vĩ lên lầu, Hồ Hạo Thiên ngẩng đầu, ngẩng mặt, lặng im đứng trong chốc lát, cũng sắc mặt như thường đi lên.
Bạch Thất dắt Đường Nhược đi đến trước một cái cửa phòng trên lầu hai, cái cửa phòng này chế tạo xa hoa vô cùng.
Nhìn quen cửa lớn dưới tầng, cái cửa này cũng là không làm mọi người giật mình.
Nhưng mà, cái cửa này rõ ràng còn cần mật mã cùng vân tay mới có thể vào được.
“Thứ tốt đúng là không giống bình thường, cái thiết trí này giống như là cửa kho báu vậy.”
Bạch Thất không để ý đến tiếng chậc chậc của Lưu Binh, nói thẳng: “Dùng súng bắn mở.”
Đường Nhược tâm tùy ý động, trong tay trực tiếp móc ra một khẩu súng, cầm súng bắn khóa trước cửa bang bang hai tiếng.
Khóa có chắc chắn, trúng hai phát vẫn còn ngoan cố khảm nạm trong cửa.
Băng đao trong tay Bạch Thất xuất hiện, rạch mở ra hai đao khiến nó mở cửa.
Nếu nói cái kiến trúc này bề ngoài đã đủ vàng son lộng lẫy, liền xem thế là đủ rồi như vậy cũng không thể hình dung tâm tình mọi người lúc này.
Gian phòng hình vuông có mấy cây cột đứng thẳng bằng cẩm thạch, vách tường bốn phía tất cả đều là gạch đá màu trắng gọt giũa mà thành, ngay giữa phòng, có bếp lò, bên trên là khung hoa lệ, ở bên trên khung khắc những đường nét nghệ thuật trừu tượng xem mà không hiểu.
Trần nhà giống như làm bằng thủy tinh, hồng hồng xanh xanh, nhìn thấy tráng lệ.
Cả khối đá cẩm thạch trên sàn nhà phủ lên thảm lông dê, bên cạnh thảm là ghế sa lon màu trắng bằng da thật...
Chỗ này rộng chừng 30o m2, tầng trệt cao tối thiểu 4m, bên trong tất cả đều là thảm cùng ghế sô pha, đại khái là cái gọi là phòng họp.
“Mẹ nó, cái này so đại hội đường nhân dân còn khoa trương, cũng có thể chiêu đãi tổng thống nước ngoài!”
“Không phải quốc gia đều tra đấy sao, loại này cũng có thể gọi khu chính phủ? Thật là vì nhân dân phục vụ kiến tạo sao?”
“Loại địa phương này rốt cuộc là xây lên như thế nào, thực mẹ nó quá thần kỳ!”
“Cầm mồ hôi nước mắt nhân dân xây thành như vậy, phải kéo ra ngoài xử bắn!”
Bạch Thất đóng cửa lại, đẩy ngăn tủ bên cạnh chắn, lấp, bịt, một câu chấm dứt cái đề tài này: “Không cần truy cứu, có lẽ người ta đã biến thành Zombie rồi.”
Hồ Hạo Thiên và Bạch Thất được chứng kiến cái động tiêu tiền thành phố H kia, đối với cái này cũng chỉ là khe khẽ thở dài xa hoa mà thôi.
Hôm nay buổi chiều khoảng 2h, một buổi sáng đánh hạ Zombie, mọi người quả thực đói bụng đến trước ngực dán phía sau lưng.
Ở nơi này có thảm lông cừu mềm mại vô cùng, tất cả mọi người không có khách khí, trực tiếp cởi giầy ngồi lên, đều mặc kệ tro bụi trên người mình rồi.
Đối với ý định cởi giày này, cũng là Phan Hiểu Huyên đề nghị, định mang những cái thảm lông này về trong tiệm đấy, bằng không thì mọi người còn không phải trực tiếp đi giày liều mạng giẫm lên.
Ba cô gái bố trí đồ ăn, mọi người thi nhau cầm lấy chiếc đũa và cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.