Tận Thế Song Sủng

Chương 207: KTX công nhân




Edit: Hoa Hỷ Nhi
Beta: Sakura
Nếu là trước tận thế, hơn 100 cây số chỉ khoảng hơn hai giờ đường xe, nhưng bây giờ Zoombie đã có rất nhiều còn lên cấp, càng vào sâu trong nội thành thì Zombie lên cấp càng nhiều. Có thể có tốc độ như vậy tại tận thế coi như đoàn xe đang ngồi tàu cao tốc rồi.
Không thấy rất nhiều người có dị năng phạm vi hoạt động cũng chỉ tới nơi cách trụ sở xa nhất 50 cây số à.
Nơi nghỉ ngơi là một ktx công nhân còn tương đối nguyên vẹn. Sau khi quân đội thanh trừ Zoombie ở bên trong, thì để cho nhóm nhỏ hành động ở chỗ này nghỉ ngơi một chút, ăn cơm trưa.
Vào sâu bên trong là các dãy nhà cao tầng cao chót vót, giống như vách núi dựng đứng trong nội thành, nhà cao chọc trời như vậy, phi cơ trực thăng cũng không thể vào được. Giờ nó đã hạ cánh xuống ở một bên trên mặt đất, hơn nữa, chọn nơi này để nghỉ ngơi cũng là vì có thể đỗ được phi cơ trực thăng.
Hôm nay chỉ có Zoombie cấp hai, mà sức bật nhảy đã mạnh hơn Zoombie cấp một rất nhiều, chúng có khả năng bất chấp nhà tầng dưới chân nó cao bao nhiêu, trực thăng có xa lắm không, chỉ dựa theo bản năng hướng tới nơi có thanh âm cùng mùi thịt mà nhào qua.
Phi cơ trực thăng bay vào khu nội thành, nếu như bay quá thấp, Zombie sẽ từ chỗ cao ở cửa sổ hoặc là ban công trực tiếp bổ nhào về phía trực thăng.
Như vậy, chỉ cẩn sơ ý một chút  sẽ gặp phải nguy cơ chết người, so với dùng xe tiến vào khu nội thành còn bất tiện hơn nhiều.
Mang bốn phi cơ ra vốn là để trợ giúp cho lộ trình đường xa, cho nên lần này sẽ không tiến vào khu nội thành, mà chỉ ở phía trên giải quyết Zombie những nơi cao.
Nhân viên quân đội vì để tiết tiết kiệm thời gian, chỉ thu dọn sạch sẽ ở một góc cư xá, sau đó đem xe bọc thép vây quanh một vòng, vừa đảm bảo an toàn phía bên ngoài mà lại có thời gian để nghỉ ngơi một chút, chỉ để lộ nơi thông khí mà thôi.
Ktx có diện tích không lớn, nhìn qua là có thể thấy toàn bộ khu nhà, tổng cộng có bốn căn, mỗi một nhà chỉ cao có năm tầng.
Thời gian nghỉ ngơi của quân đội đương nhiên chính là thời gian để đoàn đội Tùy Tiền đi săn. Hồ Hạo Thiên trước đó ở trong xe đã cho mọi người gặm xong bánh bao, ngay khi xe vừa dừng lại liền gọi mọi người đi thu thập vật liệu.
Bọn họ hiện giờ đã nghèo chỉ còn mỗi vàng mà thôi, đương nhiên không thể lại kén cá chọn canh nữa.Dù cái ktx này không giàu có cho lắm, nhưng cũng đành phải nhìn thấy cái gì lấy cái đấy thôi!. Bây giờ là một đại gia đình đang gào khóc đòi ăn đấy.
Phó quan mà Tiền Tướng phái tới thấy đám người Hồ Hạo Thiên đều đang lấy súng trường ra, bèn cười đi qua đó nói: “Hồ đội, bây giờ đi thu thập vật liệu à, có điều phải chú ý an toàn đấy.”
Tuy anh ta hướng về phía Hồ Hạo Thiên nói, nhưng người lại nghiêng về phía trước.
Hồ Hạo Thiên qua lúc hắn hơi nghiêng đầu, nhìn thấy Chu Thụ Quang cùng binh lính đang ngồi một bên ăn mì tôm. Thành viên trong một tổ này đều là thủ hạ các lãnh đạo tổ hợp lại.
Lão Chu sợ Chu Thụ Quang ra ngoài một mình có gì sơ xuất, thì Tiền Tướng cũng sợ đám người Bạch Thất có cái gì vạn nhất đấy. Đương nhiên không thể chỉ bố trí toàn bộ là binh lực của một người được. Cho nên, bên trong nhìn như đơn giản chỉ có 200 người, nhưng phe phái thật sự có không ít, nói dễ nghe là hợp tác lẫn nhau, còn nói khó nghe là giám sát lẫn nhau. Có công không thể chỉ một người lĩnh, có họa số người chết cũng phải nhiều như nhau.
” Yên tâm, không có chuyện gì.” Hồ Hạo Thiên nói xong rồi gọi mọi người đi.
Anh còn đang sợ Chu Thu Quang không động thủ đây. Nếu Chu thiếu không động thủ thì nhóm bọn họ cũng không có lý do danh chính ngôn thuận để tự vệ rồi.
Lúc này, Lưu Binh cầm một cái lá chắn đi tới: “Hồ đội, cái này dùng tốt này, khi nào về mua thêm mấy cái đi.”
Loại lá chắn này là bộ đội đặc chủng dùng để phòng ngừa phát nổ đấy, không chỉ có cái này, cậu còn mang cả mũ, cái bao đầu gối, áo chống đạn…
Hồ Hạo Thiên sau khi nhìn thấy thì quay đầu đi, có chút ghét bỏ: “Trong đội thì hệ Thổ nhiều nhất, lấy cái này làm gì, còn cậu nữa ăn mặc thành thế này chạy được à?”
Hơn nữa, còn có Đường Nhược bao tinh thần lực, cái đó 360 độ đều không góc chết, cùng so sánh với tinh thần lực, cái khiêng này quả thực quá kém.
Điền Hải lại cảm thấy rất hứng thú, cậu tuổi còn nhỏ, trước đây những vật này kỳ thực chỉ có trong phim truyền hình mới được nhìn thấy, nên cũng có lòng hiếu kỳ: “Anh Lưu, cái này ở đâu ra vậy?”
Rõ ràng trước đó không thấy có vật này ở trong xe mà.
” Ở bên kia kìa, tìm người đổi được đấy, cái này đúng là bộ đội đặc chủng đấy, nhìn xem…” Cậu khoa tay múa chân một chút, toàn bộ cơ thể núp ở phía sau khiêng, “Cái này khá lớn, đủ chặt chẽ kiên cố, miễn là một mình tôi trốn, Zoombie trước mặt chẳng phải cắn tới không tới sao, dùng vô cùng tốt.”
Bên trong ktx phần lớn là nơi nhỏ hẹp, người có dị năng tốc độ như cậu nếu không phải không phát huy được thì cũng không cần nhờ vào ngoại vật.
Điền Hải nhìn một chút, phát hiện vật này quả thật rất tốt. Thế là, cậu cũng mang một bao mì tôm đi đổi lấy một cái. Lúc trao đổi, người binh sĩ kia lại nói: “Đợi khi nào dùng xong rồi phải trả lại cho tôi đấy.”
“Hả?”
Binh sĩ cầm mì tôm nói: “Cái này là trụ sở phát cho, nếu ở nhiệm vụ đại sảnh đổi lấy, cũng phải 1000 tinh hạch đấy, đâu phải chỉ một bao mì tôm là đủ được.”
Thì ra là như vậy, Điền Hải có chút hắc tuyến, sớm biết như vậy, cậu đã không mua, chẳng qua chỉ ôm lòng hiếu kỳ, mua để chơi một chút mà thôi. Việc đã đến nước này, nghĩ nhiều cũng vô ích, thôi thì giờ cứ coi như trải nghiệm, dùng thử một lần đi.
Sau đó Điền Hải đưa vật này cho Phan Hiểu Huyên. Cô chỉ có dị năng Không gian, càng thêm thích hợp cầm lá chắn này để che chắn. Nhưng mà Phan Hiểu Huyên cầm cái này cũng vô ích, cô lại đem nó cho đoàn đội Thiên Nhai. Nhìn thấy đoàn đội Thiên Nhai trừ Phương Cận Viễn ra, tất cả người có dị năng đều mắt chằm chằm nhìn mình, da đầu không khỏi tê dại, nhanh chóng nhét cái này cho Phương Cận Viễn, để cho anh ta sung quân.
Đoàn đội Thiên Nhai sở dĩ nhìn chằm chằm Phan Hiểu Huyên là bởi vì dáng dấp cô vừa đẹp, tâm địa lại tốt, còn là cô gái độc thân duy nhất trong đoàn đội Tùy Tiện, đám người độc thân lâu năm đó làm sao lại bỏ qua cho một đóa hoa trong nhà tốt như vậy.
Mỗi người đều kinh ngạc vui mừng, chờ xem lá chắn trong tay cô sẽ rơi vào nhà nào, giống như bây giờ đang chuẩn bị ném tú cầu chọn rể vậy. Ngay cả Phan Hiểu Huyên cũng không biết, cô đã trở thành nữ thần quốc dân trong lòng đoàn đội Thiên Nhai rồi.
Bên này vẫn còn đang chỉnh đốn phân phát vũ khí, bên kia Hồ Hạo Thiên đã xông tới một tòa nhà rồi, nhìn thấy theo sau mình chỉ có vài người, la lên một tiếng: “Các anh còn ở đó làm gì, còn không nhanh lên, thời gian không đợi người đâu anh em à.”
Nhìn hai mươi mấy người rối rít đi xa dần, binh sĩ ngồi ở một bên gặm bánh bao cũng có chút động lòng.
” Hay là chúng ta cũng đi thu thập một ít?”
“Chỗ này có thể có thứ gì chứ, Chu thiếu nói đợi chút nữa, đêm đến trở về qua đêm ở ktx hạng sang, đồ nơi đó mới nhiều, chờ khi nào trời tối chúng ta lại đi thu thập.”
Dù là như vậy, vẫn có mấy binh sĩ vác súng đi về phía tòa nhà. Làm lính, dù trụ sở có cung cấp vật liệu cho, nhưng loại vật như tiền này ai lại chê nhiều chứ.
Một tòa nhà chia làm bốn tiểu đội. Trước đó mọi người trong đội Tùy Tiện đã chia ra thành hai đội, giờ có thêm Chu Minh Hiền, liền quy anh ta vào đoàn mình luôn.
Đoàn đội Thiên Nhai đã ra ngoài làm nhiệm vụ nhiều lần, chia ra thành tiểu đội đều hoàn toàn không có vấn đề.
” Bốn tiểu đội tự xem xét rồi xử lý, có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu, bây giờ bắt đầu tính giờ, mười lăm phút sau vẫn tập hợp ở chỗ này.” Hồ Hạo Thiên nói một câu, mọi người cũng nhìn đồng hồ bắt đầu tính giờ.
“12:55 tập hợp hiểu chưa?”
“Hiểu!”
” An toàn là thứ nhất, đồng đội là thứ hai, vật liệu thứ ba, hiểu chưa?”
“Hiểu!”
“GOGOGO, lên đường!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.