Tận Thế Song Sủng

Chương 181: Cái gì vậy?




Edit: Hà My
Beta: Sakura
Bạch Thất đi theo ở đằng sau, tiến lên ôm Đường Nhược.
Anh nhìn thấy nhiều vàng thỏi như vậy thì trong mắt hiện lên một tia hứng thú: “Kho bạc của thành phố H thật giàu có.”
La Tự Cường cầm lấy một thỏi vàng, lật đáy lên nhìn: “Độ tinh khiết 99% đấy, đặt ở trong kho bạc ngân hàng có lẽ không phải giả a.”
“Khẳng định là thật.”
“Đáng tiếc trong đội không có dị năng giả hệ Kim, không thể kiểm tra xem vàng có khả năng là giả hay không.”
“Cảm giác vung tiền thật thoải mái!”
“Mọi người thấy nếu tôi tạo một cái bồn tắm lớn bằng vàng trong nhà thì thế nào?”
“Không được tốt lắm.”
“Tôi cảm thấy dùng chúng dát lên đại viện của chúng ta một tầng phấn vàng mới tốt.”
“Không sai ah, lại để người khác thù chúng ta giàu.”
Mười một người chậm rì rì nhìn, cảm giác vui sướng khi phát tài hoàn toàn bộc lộ ra, tươi cười sáng lạn, bay múa theo gió.
Xem hết, cũng thỏa mãn đắc ý rồi.
Thỏa mãn sau đó là bắt đầu thu dọn vàng thỏi.
Không gian của Đường Nhược giữ phần lớn, không gian của Phan Hiểu Huyên giữ phần nhỏ.
Dù sao cũng phải để lại chỗ cho không gian của Phan Hiểu Huyên, ngừa khi đến lúc muốn thu lấy đồ vật gì, trong bất cứ tình huống nào.
Cũng may hai cô gái này vừa giơ tay ra, khẽ sờ, có thể giống như máy hút bụi mang đồ vật bỏ vào trong không gian. Bằng không thì chỉ cần một người bê một thỏi 13 kg vàng muốn chuyển phải chuyển vài ngày.
Cách không gian Đường Nhược và Đường Hiểu Huyên thu đồ vật không khác nhau mấy.
Giống nhau đều là ánh sáng xanh lóe lên, đồ đạc đã không thấy tăm hơi.
Có điều ánh sáng màu xanh từ không gian của Đường Nhược rõ ràng hơn, hình như là hình dạng sau khi tấn cấp.
Phan Hiểu Huyên nhìn ánh sáng màu xanh trên trên tay mình lóe lên, nghĩ nghĩ nói: “Không gian của cậu có thể ngụy trang thành dị năng không gian nha, nhìn cũng giống lắm.”
Đường Nhược sững sờ, nói: “Thế nhưng mà thời gian trong không gian của mình trôi qua rất chậm, đồ đạc lấy vào lấy ra rất dễ lộ sơ hở.”
“Ưm.” Phan Hiểu Huyên gật đầu, “Có thể đợi mình thăng cấp về sau, nhìn xem thời gian của mình có cải biến hay không. Nếu như thời gian của mình cũng chậm thì đến lúc đó cậu có thể…”
Nói đến chỗ này, cô lại không nói được nữa.
Cũng không thể đến lúc đó lại để cho Đường Nhược tuôn ra thêm một cái dị năng ah.
Ai, hiện tại hệ Thủy cũng rất tốt.
Dù sao có Tiểu Bạch vạn năng ở đây!
Thu thập vàng xong, mọi người tràn đấy vui sướng đi ra nhà kho rồi.
Trước tận thế, đến kho bạc ngân hàng trộm cướp thật sự không phải hành động sáng suốt.
Sau tận thế, hành động đến ngân hàng trộm cướp thật sự là quá xinh đẹp!
Đợi mọi người ra khỏi cửa kho bạc, đã thấy Chu Minh Hiền còn đang ăn cơm.
Cũng không thể gọi là ăn cơm, có lẽ nên gọi là lè lưỡi liếm chén đĩa.
Phan Đại vĩ đi qua, vỗ vỗ vai cậu, cảm khái nói: “Người trẻ tuổi, cậu đúng là người cần thiết!”
Hồ Hạo Thiên tự hào nói: “Kia là tất nhiên!”
“Cũng không phải nói cậu.” Phan Đại Vĩ nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu trả lời tôi làm gì?”
“Hả?” Gặp hai người cực kỳ có tư lịch trong đội đều đang khen mình, không có ý tứ gãi đầu, “Không có mà… Tôi cũng chỉ là tương đối quen thuộc việc này thôi, việc khác đều không được.” Nói xong, đưa chén đĩa tới cho Đường Nhược, càng thêm xấu hổ mà nói, “Tôi không có nước, cũng không rửa sạch sẽ được.”
Cho nên liếm sạch sẽ rồi hả?
Đường Nhược buồn cười nhận lấy: “Không có việc gì, tôi làm là được.”
“Mọi người cất kỹ rồi?” Chu Minh Hiền nói.
“Đúng vậy, toàn bộ ở đó.” La Tự Cường chỉ tay về phía Phan Hiểu Huyên nói: “Chúng ta có thể trở về nhà, nhà mình mới là tốt nhất.”
Anh không thể chờ đợi được muốn trở lại căn cứ ở thành phố A rồi.
Lần này đi ra, thời điểm tại căn cứ thành phố H, anh còn mua rất nhiều đồ chơi cho con trai mình.
Tuy rằng lúc đầu ở siêu thị Hồ Hạo Thiên cũng góp nhặt không ít, có lẽ con trai nhà mình không thiếu các loại đồ chơi, nhưng người làm cha làm mẹ nha, đi ra ngoài muốn mang cho con mình cái gì đó.
Lưu Binh cũng tán thành: “Đi thôi đi thôi, lần này đi ra ngoài gần 2 tháng rồi, zombie đều đánh muốn nôn ra, trở về nghỉ ngơi và hồi phục một chút.”
Cậu cũng muốn trở về nhìn xem, Tiền Kim Hâm có tìm được cậu hai không.
Hai người vừa nói như vậy, Chu Minh Hiền cũng mong hướng về thành phố A.
Mười hai người chuẩn bị một đường đi từ cửa ngân hàng đi ra.
Bọn họ đi đến nơi đỗ xe buổi sáng.
Ra cửa, zombie vừa giải quyết hết trên bậc thang, đã lại lắc lư từ nói khác tới.
Do buổi tối hôm nay Bạch Thất đã chỉ định địa phương nghỉ ngơi, mọi người cũng không dừng lại lâu lắm.
Dù sao dừng lại một lúc, sẽ càng có nhiều zombie từ các kiến trúc ở bốn phương tám hướng đi ra.
Mọi người đội Tùy Tiện giống như đặc công được võ trang, quét ngang tất cả các chướng ngại vật dọc trên đường.
Nhưng mà, đi đêm nhiều sớm ngày gặp ma, mọi người đều đánh đến chết lặng, thì gặp hai zombie toàn thân ngăm đen, gần như nhìn không ra bộ dáng zombie nguyên bản.
Hai zombie này tốc độ rất nhanh, tứ chi linh hoạt giống như con khỉ.
Thời điểm mọi người còn không thấy được, Đường Nhược đầu tiên đã cảm giác được tốc độ của bọn chúng không đúng.
Sau đó ánh mắt tối sầm lại, rất nhanh cô nhắc nhở đồng đội: “Phía trước có hai sinh vật không rõ tiến lại gần.”
“Cái gì?” Mọi người phóng thích dị năng trên tay, nhao nhao khó hiểu, sinh vật không rõ là cái gì?
“Có hai vật?”
“Là vật gì?”
Bên ngoài nội thành ngoại trừ zombie còn có cái gì, chẳng lẽ còn có các loại zombie cẩu?
Nhưng mà căn cứ nghiên cứu kết luận không phải nói động vật ăn thịt đều không sống được sao?
Lâu như vậy, liền trâu biến dị heo biến dị đều chưa thấy qua.
Hai cái càng ngày càng gần, ánh mắt Đường Nhược lóe lên, nhắc nhở lần nữa: “Coi chừng!”
Chúng ngửi thấy mùi thịt thì rất hưng phấn, như sói thấy dê phát ra tiếng gào rú.
Hơn nữa sau khi chúng đến thì không biết có phải hay không là ảo giác của mọi người, zombie khác rõ ràng nhường đường cho chúng nó?
Hai con zombie này mặt xanh nanh vàng, bộ mặt vặn vẹo hơn những con trước rất nhiều.
“Cmn, cái này là vật gì!” Lưu Binh kêu lên một tiếng, trốn đến sau đội ngũ.
Đối diện với mấy cái đồ vật không rõ thực lực, cậu không thể thể hiện được rồi.
“Tốc độ zombie thế nào lại nhanh như vậy?” Hồ Hạo Thiên cũng khinh ngạc một tiếng. Nói xong, anh đưa tay ra cho chúng hai cục gạch.
“Phanh, phanh” Cục gạch đập qua, lại không tạo thành thương tổn gì với hai zombie kia.
La Tự Cường không tin, cùng lúc hướng về zombie ném hai cục gạch.
Như trước không có tổn thương gì.
Dây leo của Phan Đại Vĩ vung vẩy, dây leo vốn có thể quét ra một con zombie, khi tiếp xúc với hai zombie kia cùng lúc cắt đứt!
“Cái này cũng là zombie sao?”
“Chắc chúng thăng cấp rồi hả?”
Sở hữu đồng đội có dị năng cũng không dám lãnh đạm, vội vàng đem dị năng của mình phóng ra, ngăn cản hai zombie kia đến gần.
Hiện tại đã có zombie lợi hại như vậy rồi hả?
Trong căn cứ rất nhiều, dị năng giả nhân loại mới cấp 1 mà thôi, chỉ sợ rải rác không có mấy người thăng cấp, hiện tại zombie nội thành đều phát triển đến trình độ này.
Về sau, muốn sống thế nào?
Loại chuyện này nhất định phải báo cáo nhanh cho quốc gia biết mới được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.