Tận Thế Song Sủng

Chương 177: Chi tiết, cụ thể




Editor: Minh Nguyệt
Beta: Sakura
Người giữ cửa ngày hôm qua còn giữ ấn tượng với chiếc xe kỳ quoái và một người như tên ăn mày nói: “Ngày hôm qua sau khi đi vào căn cứ…” Lại nói tiếp: “Ngày hôm qua sau khi đi vào căn cứ, hôm nay đã lại ra ngoài rồi.”
“Đã ra ngoài, anh ta đi một mình hay đi cùng đoàn nào?”
“Cùng… trên đó đã đăng ký là tên.”
Hiện tại đúng là giờ cao điểm rời khỏi căn cứ, mọi người đăng ký nhiều tên rất kêu, một người một lần phải nhớ kỹ tên đăng ký.
Thật đúng là không thấy ai với ai cùng một nhiệm vụ đấy.
Hồ Hạo Thiên muốn mang Chu Minh Hiền kết nạp vào đội, tự nhiên sẽ đăng ký tên của anh ta ở thành phố A, vì vậy lần này ra ngoài, Chu Minh Hiền vẫn đăng ký tên của mình.
Sĩ quan kia cầm bảng tờ khai nói: “Thật sự là đáng tiếc.”
“Đáng tiếc cái gì, đội trưởng Ngô?”
“Cấp trên nói anh ta là một nhân tài, có tác dụng lớn.”
Giờ phút này mọi người đoàn Tùy Tiện ngồi trong xe, nhìn về phía kính chiếu hậu nhìn tường vao cao ngất bên ngoài. Bên ngoài căn cứ thành phố H như tòa thành Ai Cập cổ đại đều có chút trầm mặc.
Sau khi đi được một đoạn, Hồ Hạo Thiên mới mở miệng nói: “Lần sau cũng không biết lúc nào mới trở lại.”
Trước tận thế, từ thành phố A tới thành phố H chỉ cần ngồi máy bay 3 tiếng đồng hồ mà thôi, lúc trước anh mỗi tháng cũng đi đi về về vài chuyến.”
Hôm nay ô tô đi lại một chuyến thể nào cũng phải mất hơn một tuần lễ.
Mà hiện tại trên đường nhiều Zombie như vậy, mọi người tinh lực có hạn, không có nhiệm vụ lớn chắc sẽ không quay trở lại nơi này.
Mọi người cũng đều thông qua cửa sổ trên xe hoặc qua kính chiếu hậu nhìn lại trụ sở Đường Nhược cầm Camera chụp lại rất nhiều hình ảnh về trụ sở này làm kỷ niệm.
Hồ Hạo Thiên nói không thấy ai trả lời lại, tiếp tục tục cảm thán: “Gặp lại…, đã từng là quê của ta.”
Chu Minh Hiền đúng là quá đam mê xe, lần này Hồ Hạo Thiên lại để cho anh tự lái một chiếc.
Lưu Binh trở thành hành khách, cùng anh ngồi chung một xe.
Trên đường Lưu Binh cùng anh ta thảo luận một ít vấn đề cải trang, có điều không phải người trong nghề không hiểu nghề đó. Đồ vật Chu Minh Hiền nói ra cả buổi làm cậu ta như lọt vào trong sương mù, về sau hoàn toàn không hiểu gì cả.
Cuối cùng cậu ta chỉ đưa ra một câu: về sau xe của chúng ra có thể ‘Vô địch thiên hạ’ làm kết luận.
Chu Minh Hiền đại khái cũng nhìn ra được Lưu Binh không hiểu gì, vì vậy nói sang chuyện khác, hướng về phía trong đoàn mà nói.
Phương diện này Lưu Binh hiểu, biết gì nói nấy không chém gió, từng cái đều đáp lời.
Chu Minh Hiền nghe Lưu Binh nói bốc phét cũng cười hắc hắc vài tiếng, sau đó hỏi: “Đúng rồi, đoàn của chúng ta tên gì vậy?”
Anh vừa rồi cũng phát hiện ra tất cả các đồng đội của mình đều là phần tử tri thức, lại thấy đội ngũ của mình có cỗ xe xuất sắc, nghĩ rằng tên cũng không tầm thường.
Lưu Binh nói một tiếng: “Tùy Tiện.”
“Tôi tùy tiện gọi, cũng phải có một cái tên để cho tôi còn tự giới thiệu chứ.” Chu Minh Hiền nói.
Lưu Binh nói: “Gọi là Tùy Tiện, tiểu Bạch chọn đấy.”
Chu Minh Hiền cuối cùng đã hiểu, cũng ngơ luôn rồi (囧).
Lưu Binh nói tiếp: “Tên thôi mà, chỉ là một cái để gọi, không cần để ý.”
“Uh.” Chu Minh Hiền gật gật đầu, rất nhanh đã tiếp nhận cái tên không làm cho người ra nói được lời nào này, “Tôi sẽ không để ý đến những chi tiết này.”
Lưu Binh: “…”
Không phải nói chi tiết, cụ thể mới quyết định thành bại hay sao?
Sáu chiếc xe như cũ vượt qua cây cầu lớn trên sông đã gặp khó khăn.
Mười một người lông mày không có nhăn một cái đã mở cửa xe đi xuống.
Có thể nói Chu Minh Hiền trên đường tận thế cũng chưa giết qua một đầu Zombie, chỉ có kinh nghiệm đi đường đâm vào Zombie. Kỹ thuật lái xe của anh ta rất tốt, trên đường đụng vào Zombie là rất ít đấy.
Nhưng kinh nghiệm của anh ta hiển nhiên trái ngược với trong đội đấy.
Đội Tùy Tiện gần đây thực hiện nguyên tắc đơn giản thô bạo, nhìn lại Phan Đại Vĩ đánh Zombie vui vẻ với việc giúp người, làm cho mọi người làm sao có thể có tâm tư lười biếng đây.
Mà ngay cả Phan Hiểu Huyên cùng vệ sĩ Hà cũng cầm đao bọc phía sau học tập rất nhanh cũng đánh chết Zombie.
Vệ sĩ Hà không hổ là chuyên nghiệp, một đao lưu loát vô cùng.
Chu Minh Hiền trước đó đã thông báo chính mình không có dị năng, nhưng nhìn lại bản thân đường đường là nam tử hán đại trượng phu vẫn không bằng một cô gái nhỏ cảm thấy xấu hổ, ‘anh hùng hào khí’ lập tức nổi lên.
Cầm theo đao phòng thân mà Lưu Binh cho lúc trước cũng đi xuống xe.
Dị năng tốc độ cấp hai của Lưu Binh cũng không xuất hiện chiêu số công kích, bốn tháng đánh nhau trong tận thế, kinh nghiệm phong phú hơn Chu Minh Hiền như gà mờ rất nhiều.
Cậu ta thấy mấy lần Chu Minh Hiền không đánh chính xác, lại càng làm cho bản thân tốn sức, đi lên hướng dẫn nói: “Anh nhìn chiêu thức của tôi là như thế này, nhắm ngay đầu, một đao đâm vào,  lại không tốn nhiều sức.”
Chu Minh Hiền lộ ra ánh mắt cảm kích, trịnh trọng gật đầu: “Ừ, tôi nhất định học tốt.”
Lưu Binh bị Phan Đại Vĩ sai sử đã quen, cuối cùng cũng đã tới lúc mình là ma cũ, có người còn cần mình dạy bảo, tự hào: “Đến đây, chúng ta tiếp tực luyện tập.”
Trên cầu lớn thân hình Zombie đông nghịt nối nhau không dứt.
Mọi người của đội Tùy Tiện đều bình tĩnh, lạnh lùng. Đồng thời thành thạo còn có thể làm ra mấy trò vui nhỏ đấy.
Chu Minh Hiền khá khẩn trương, nhiệt huyết sôi trào.
Qua cầu này làm cho mọi người bị chậm không ít.
Đồ đạc quá nhiều, không gian của Phan Hiểu Huyên không chứa được nhiều đồ như vậy, không thể thu tất cả xe của mọi người vào để cho mọi người đi qua cầu.
Như vậy đành phải để sáu người lên xe, để cho những người còn lại mở đường máu cho đoàn xe thông hành.
Xe đã không thể trực tiếp đi vào trong nội thành, vậy thì phải tìm nơi an toàn để dừng lại.
Nơi an toàn được chọn là chỗ ngoặt bên ngoài cây cầu.
Ở đây tầm nhìn bị ngăn vản, ở bên kia cầu không nhìn thấy bên này, trước mắt mà nói thành phố H không có đoàn nào nguyện ý qua cầu đánh Zombie.
Vì vậy mọi người để xe ở chỗ này cũng tương đối yên tâm.
Nhờ vào Bạch Thất mang bản đồ chi tiết bên người, mọi người rất nhanh đã mở đường đến phía trước ngân hàng Việt Quốc.
Ngân hàng Việt Quốc, là một chỗ lớn nhất thành phố H.
Toàn bộ kiến trúc hùng vĩ phóng khoáng.
Hiện tại mọi người cũng không có tâm tư thưởng thức cái gì vẻ đẹp kiến trúc, nhanh chóng trèo từ trên xe xuống.
Thềm đá phía trước đã có hai tầng lầu rất cao. Mà trên thềm đá là vô số thi thể.
Có bị Zombie cắn chết, có bị người dẫm đạp mà chết, càng có người giống như là bị đập chết.
Thi thể đã khá lâu, đều đã hư thối.
Cũng  may thời điểm qua cầu mọi người đã đều có kinh nghiệm mang khẩu trang lên.
“Lúc trước giống như có rất nhiều người ở trước ngân hàng thị uy…” Đường Nhược hổi tưởng lại hình ảnh ba ngày đầu tận thế, “Nhưng không lấy lại được công đạo mà ngược lại bị đánh chết hay không?”
Phan Hiểu Huyên vượt qua mấy cỗ thi thể nói: “Dưới hoàn cảnh lúc ấy, chính phủ làm vậy đoán chừng để áp chế bạo loạn.”
Loại hoàn cảnh này bọn họ cũng bất lực.
Thởi điểm tuyệt vọng, tất cả mọi người đều không có lý tính, không có tín ngưỡng đấy.
Lưu Binh vừa chạy vừa hỏi: “Cậu nói xem nơi chúng ta đi đến có phải là kho vàng thật không?”
Bạch Thất suy nghĩ thoáng qua, trong đầu so sánh bản đồ mới nói: “Ở đây không phải, dưới đất có lẽ chính là kho.”
“Bên này bên này, mở cửa ra.”
Phan Đại Vĩ cho mấy cây leo cuốn mấy con Zombie, Hồ Hạo Thiên lập tức làm mấy cục gạch đập tới. Điền Hải tạo ra hai quả lôi cầu, làm cho con đường bên kia thông suốt.
Không cần tính toán mở cửa ra, nơi này đã bị người mở ra rồi.
Cửa lớn làm bằng đồng bị một lực cực lớn phá hoại, cũng có thể nhìn ra được lúc đó bạo loạn kịch liệt cỡ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.