Tận Thế Song Sủng

Chương 172: Không cần lo lắng




Bạch Thất không để hai người dừng lâu ở nơi này, lướt qua rồi kéo Đường Nhược rời đi.
Kiếp trước đã qua, anh chỉ coi như ký ức.
Nhưng mà, Đường Nhược tới nơi này có lý do, một là xem nơi ở của Bạch Thất, một là câu nói của tiến sĩ Lâm: lịch sử không thể thay đổi.
Lịch sử nếu không thể thay đổi,vậy có nghĩa là, cho dù Bạch Thất sống lại trở về thì vẫn sẽ chết đi như ở kiếp trước?
Đường Nhược mặc kệ việc bị Bạch Thất lôi đi, nhưng vẫn nhịn không được muốn hỏi.
“Ở đây hình như có người ở.”
“Ừ, chắc đi ra ngoài làm nhiệm vụ.”
“Bạch Ngạn, lúc trước anh...” Đường Nhược tự mình bổ não, vừa muốn tìm từ mở miệng, “Trước đó ở chỗ này ở bao lâu? Đến thành phố A bên kia lại ở …”
Đương nhiên, Bạch Thất cũng đoán được cô muốn hỏi cái gì, mở miệng: “Ba năm, trước đây anh ở nơi này ba năm chờ đợi thế giới mới.”
Đường Nhược cả kinh, quay đầu nhìn anh.
Bạch Thất nhìn về phía trước, mặt thản nhiên, trên mặt không hề nhìn ra chút tối tăm phiền muộn.
“Ba năm?” Nếu vậy, nếu như kết luận của tiến sĩ Lâm là chính xác, có phải kiếp này cũng chỉ sống ba năm không?
“Không cần lo lắng.” Bạch Thất cúi đầu xuống, giọng nói cũng ép tới rất thấp, gần như là tâm tình tự thuật bên tai cô, “Cho dù là ba năm, mỗi ngày đều sống có ý nghĩa, chỉ cần không khiến chúng ta hối hận là được.”
Đường Nhược nghe xong, phiền muộn trong lòng có chút thả lỏng.
Mọi chuyện hiện giờ tạm thời cứ như vậy đi, về sau như thế nào, không ai nói trước được, ai nói tiến sĩ Lâm nhất định sẽ đúng chứ.
Cho dù là thật sự …
Như Bạch Thất nói, chỉ cần mỗi ngày sống có ý nghĩa, ba năm kỳ thật cũng không thể tính là ngắn.
Thực sự không được, mọi chuyện gấp gáp lên, cô cũng tin tưởng Bạch Thất sẽ tìm ra được một phương pháp xử lý có thể giải quyết vẹn toàn đôi bên.
Lúc quay lại đường cũ, hai người vẫn trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người như trước.
Chủ yếu là do cách ăn mặc quần áo của hai người, cũng vì tướng mạo khí độ đều không quá hợp nhau.
Người đàn ông vừa rồi nằm trên mặt đất rên rỉ đã không thấy.
Bạch Thất không để ý những việc này.
Trong căn cứ thành phố H không cho đánh nhau, nhưng ở trên đường Kháng Chiến thì cái quy củ này luôn luôn có cũng được mà không có cũng không sao, chỉ cần không tai nạn chết người, tuần tra viên đều một mắt nhắm một mắt mở.
Nếu người đàn ông kia không hồi phục rồi trở về, hai người cũng sẽ không sợ loại phiền toái nhỏ này.
Bởi vì đây là xóm nghèo, cách tường ngoài cũng rất gần, mặc dù không thể đứng ở trên đường lớn nhìn đường Kháng Chiến, nhưng có thể từ bên trên trạm canh gác ngoài tường trực tiếp trông thấy bất kì một tình cảnh gì ở một đầu phố bên này.
Vì vậy, ở đây có thể nghe rõ ràng tiếng súng truyền đến từ tường ngoài, đó là tiếng súng bắn tỉa đám zombie muốn bò qua tường ngoài.
Zombie vĩnh viễn không biết sợ hãi và dừng lại, chỉ cần có mùi thịt, giẫm phải thi thể đồng bạn hoặc là ‘Cơ thể sống’ đều có thể tiếp tục tiến lên.
Nếu không cẩn thận giám sát một chút, mấy trăm mét tường, chúng đều có thể leo lên bên trên vượt qua.
Nếu quả thật lại để cho zombie vượt tường, tai nạn sẽ lần nữa bắt đầu.
Một đêm này zombie đặc biệt nhiều, không ngừng truyền đến tiếng bắn súng.
Người dân trong đường Kháng Chiến đã quen với tiếng ồn này, cũng không lộ ra vẻ sợ hãi.
Còn Đường Nhược là lần đầu tiên nghe thấy nhiều tiếng súng bang bang nhiều đến vậy gần trong gang tấc lúc nửa đêm.
“Bên ngoài rất nhiều zombie bao vây sao?”
Lời nói của cô vừa dứt, bên cạnh xuất hiện một đám nhân viên cảnh sát võ trang cầm súng ống, chỉnh tề chạy chầm chậm, hô: “Đều quay lại ngủ đi, cho dù không ngủ được trước hừng đông cũng không được đi ra!”
Mùi người nồng đậm thật đúng là một loại trí mạng hấp dẫn với zombie, ở yên trong phòng ít nhất có thể giảm bớt chút mùi thịt phân tán.
Bọn họ luôn luôn lặp lại lời nói, quay trở lại ngủ đi.
“Đại khái tối nay tiếng nổ trong căn cứ quá lớn, hấp dẫn đám zombie bên ngoài.” Bạch Thất cũng định mang theo Đường Nhược ngoặt ra con đường này trở về.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy một người.
Mặt thon gầy, sắc mặt ngăm đen, ngồi xổm trên con đường bên cạnh, đang bán rất nhiều loại khí cụ kim loại..
Loại vật này ở trên đường Thắng Lợi nhất định là loại đồ vật chướng mắt người khác, cho dù ở đầu đường Kháng Chiến này cũng chưa chắc khiến người khác vừa ý.
Bạch Thất đi qua, ngồi xổm xuống, nhìn những khí cụ kim loại kia, nói: “Bán thế nào?”
Anh thật sự không biết, thì ra người đàn ông này đã tới căn cứ thành phố H.
Bằng vào hiểu biết nhiều hơn người khác ba năm, đương nhiên Bạch Thất biết rõ người đàn ông này là ai, am hiểu cái gì.
Người nọ đang bởi vì cảnh sát vũ trang xua đuổi mà thu dọn đồ đạc, thấy có người đến mua, ngẩng đầu nói: “Hai cái tinh hạch, toàn bộ cầm đi.”
Hai cái tinh hạch là anh ta có thể tìm một chỗ đặt chân qua một đêm rồi.
Bạch Thất mở túi ra, lấy ra bốn tinh hạch, nói: “Anh biết dùng những kim loại này sao?”
Đường Nhược không biết Bạch Thất muốn làm cái gì, nhưng cô biết rõ Bạch Thất sẽ không làm chuyện vô tích sự, vì vậy cũng tinh tế đánh giá đến người đàn ông này.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, có lẽ sẽ trẻ tuổi hơn chút, chỉ là do vất vả trước tận thế hoặc cuộc sống sau tận thế không như ý khiến mặt anh ta càng trông có vẻ già mà thôi.
Người đàn ông kia nói: “Biết.”
“Trước kia học sửa xe sao?”
Người đàn ông nở nụ cười, hiện ra một tia tự ngạo: “Có chứ.”
Bạch Thất gật đầu, đứng lên: “Như vậy, đại khái là tôi cần kĩ thuật nghề nghiệp của anh.”
Người đàn ông không biết Bạch Thất muốn dẫn mình đi đâu, nhưng anh ta cũng không hề lo lắng đối phương lừa gạt anh, hay muốn nghĩ cách dẫn anh vào ngõ sâu sát hại.
Nếu anh ta mang theo rất nhiều vật phẩm thì anh ta sẽ cảm thấy đối phương coi trọng vật phẩm của mình, nếu như anh ta là một cô gái… A, cô gái bên cạnh người kia đã đẹp như tiên nữ rồi.
Anh hiện giờ lại không có địa vị, hơn nữa hôm nay là đầu tiên đến căn cứ này, hắn đã giao hết đồ vật trên người, đến chỗ đặt chân còn không có, nếu người kia không cho hắn bốn cái tinh hạch, có lẽ cũng sẽ bọc lấy chăn, mền ngủ tạm dưới cửa ra vào một đêm rồi.
Cho nên, thật sự chưa từng lo lắng.
Bạch Thất dẫn anh đi vào cửa bắc bãi đỗ xe.
Tại đây tuy là bãi đỗ xe, cũng đã có rất nhiều đoàn đội thuê chỗ này, với tư cách là nơi rửa xe rồi.
Hôm nay tận thế mới bốn tháng, người ta đã có ý nghĩ buôn bán, bắt đầu nghĩ đến làm sao kiếm được tiền trong căn cứ, để cho cuộc sống mình tốt hơn.
Về sau, người làm kinh doanh trong căn cứ sẽ ngày càng nhiều.
Lúc người đàn ông nhìn thấy xe của bọn Bạch Thất, cũng không tự kìm được, huýt sáo: “Xe tốt!”
Bạch Thất nói: “Chúng tôi muốn nó không chỉ là chiếc xe việt dã.”
Tình hình giao thông bên ngoài hiện tại không tốt như trước, chỉ sợ lần này quay lại thành phố A, tình hình giao thông còn kém hơn lần trước.
Sửa xe lại một chút, thuận tiện rất nhiều chuyện.
Người đàn ông cúi người xuống xem, đứng lên nói: “Cái này đơn giản, xe của anh không có vấn đề gì lớn, đề nghị hạ thấp sàn xe, cải biến hệ thống làm mát và động cơ là được rồi.”
“Ngày mai chúng ta muốn rời đi, anh có thể cải biến năm chiếc xe trước bình minh không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không được, chỉ có một mình tôi, có thế nào cũng cần đến một tuần.”
Bạch Thất không hoài nghi kỹ thuật của đối phương, nói thẳng: “Như vậy, ngày mai anh lên đường cùng với bọn tôi là được.”
Người đàn ông bị sự tin tưởng cùng lời mời thẳng thắn của Bạch Thất hù dọa: “Anh, anh lại để cho tôi đi theo mấy người?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.