Tận Thế Song Sủng

Chương 159: Đường hầm dưới mặt đất




Edit: Syn
Beta: Sakura
“Biết đâu nơi này chính là căn cứ quân sự của Chính phủ?” Đường Nhược quay đầu hỏi Bạch Thất, trên mấy phim truyền hình không phải toàn như vậy sao, quân đội thường ở dưới căn cứ trong lòng đất, thậm chí họ còn moi sạch lòng đất dưới một ngọn núi sao làm chỗ đóng quân.
“Không phải là quân đội, nếu là quân đội cũng không cần lén lén lút lút quan sát chúng ta.” Bạch Thất dùng tay che lên mắt cô: “Ngủ đi, bất kể là ai đi chăng nữa, sáng mai liền biết đáp án.”
Ba người thấy cũng đúng.
Nếu thật là quân đội, có súng có đạn cũng không cần lén lúc như vậy, có thể trực tiếp dùng bạo lực giải quyết bọn họ.
Đã không nghĩ ra là ai thì không cần suy nghĩ vậy.
Đường Nhược liền vứt bỏ vấn đề này ra sau đầu, làm tổ trong lòng Bạch Thất thiếp đi.
Một đêm an ổn.
Đợi mặt trời xuất hiện phía rạng đông, bên ngoài cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
Đứng trên tháp hải đăng nhìn ra phía xa xa, biển rộng trời cao.
Lại hướng chỗ tối hôm qua người đàn ông đó xuất hiện nhìn một chút, ngoại trừ cỏ rậm rạp ra cũng không có gì khả nghi.
Ăn xong điểm tâm, bốn người đi xuống lầu hướng về chỗ xuất hiện người tối hôm qua.
Kỳ thật không nhất định phải bắt người kia lôi ra, nếu như cái đường hầm này thật sự có thể thông ra bên ngoài, dù sao so với ở trên biển phiêu bồng vẫn tốt hơn một chút.
Ngày hôm qua những cảnh tượng kia đã để bọn họ đối với biển cả xinh đẹp sinh ra sợi hãi, người người đều không muốn trải nghiệm thêm lần nào trôi dạt trên biển nữa!
Đường Nhược đã cảm nhận được vị trí mà người tối hôm qua đã chui ra, nên bây giờ cũng không khó để tìm vị trí cụ thể.
Bốn người chậm rãi tới gần, Bạch Thất đưa tay cản lại, ra hiệu để anh đi thăm dò trước.
Đường Nhược có chút lo lắng, nhưng bị anh ngăn cản tuột lại phía sau.
Không có cách nào, cô đành phải trùm lên người anh mấy tầng tinh thần lực.
Đẩy đám cỏ khô héo, Bạch Thất chậm rãi đi đến. Anh rất nhanh tìm thấy lối vào đường hầm.
Dạo qua một vòng sát định không có nguy hiểm, anh mới hướng về phía mọi người ngoắc.
Ba người tự nhiên bước nhanh tới.
Chờ Đường Nhược, Phan Hiểu Huyên và Điền Hải đi vào, trên mặt đất cửa động hình tròn hé mở, phía trên có một màn hình tinh thể lỏng, trên màn hình còn hiện lên một phút đồng hồ, cửa liền tự động đóng lại.
“Đây là có ý gì?” Phan Hiểu Huyên nói, “Chẳng lẽ người đó cố ý mở cửa cho chúng ta vào sao?”
Đường Nhược cũng nhiếu mày: “Có phải chúng ta đã trúng kế?”
Bạch Thất kéo cửa ra: “Trước đi vào rồi nói, thời gian không có nhiều.”
Bạch Thất hiện tại chính là đội trưởng, bọn họ cũng không chần chờ. Nhanh chóng đi vào sâu bên trong.
Dưới mặt đất tối om, Đường Nhược cùng Phan Hiểu Huyên lấy đèn điện ra.
Soi xuống phía dưới thì phát hiện nơi này là dãy hành lang.
Gần giống như cầu thang bên trong hải đăng, tất cả đều là cầu thang uốn lượn.
Một phút thời gian trôi qua, cửa chậm rãi đóng lại, tiếp theo liền khoá!
Lúc khoá cửa, cả bốn người rõ ràng nghe thấy ba tiếng “Răng rắc”.
Lại ngẩng đầu nhìn lên, trên màn hình LCD đã tắt, mà cái camera giám sát bên cạnh lại chiếu sáng, tiến vào trạng thái hoạt động.
Phan Hiểu Huyên cầm đèn nhích lại gần Đường Nhược: “Tớ có cảm giác không ổn, chắc chỗ này không phải mộ phần gì đó đi.”
Đường Nhược cũng sợ sợ nhích tới gần cô, nhưng không đồng ý với ý kiến của Phan Hiểu Huyên: “Chắc không phải đâu, hầm mộ nào lại có công nghệ cao như vậy chứ?”
Cái chỗ này nếu là hầm mộ, cũng quá kinh khủng đi!
Người ngoài hành tinh?!
Phan Hiểu Huyên nói: “Chẳng lẽ là phòng thí nghiệm?”
Lông mày Bạch Thất nhếch lên một cái, trong lòng khẽ động: “Có lẽ đây là phòng thí nghiệm thật.”
Đường Nhược bình tĩnh trở lại: “Đây chẵng lẽ là cái phòng thí nghiệm gì đó mà bọn Vệ thiếu đang tìm kiếm?”
Mấy người bọn họ lại may mắn đến vậy, cùng đường mạt lộ lại không ngờ lại đi đến đích?
Bạch Thất lôi kéo Đường Nhược dẫn đầu đi xuống: “Có lẽ, người ta đã mở cửa chờ chúng ta, chúng ta nên đi xuống chào hỏi một chút.”
Từ cầu thang đi xuống dưới, xuất hiện một cái kho hàng nhỏ bên trong, đại khái khoảng chừng năm mươi mét vuông, hai bên đều đặt giá thép, trên giá thép lại đặt chồng chất một đám máy móc linh kiện lung tung.
Nhìn bốn phái xung quanh, tại phía bên phải nhà kho một cánh cửa đã được mở sẵn.
“Từ chỗ này đi vào?”
“Ừm.”
Bốn người bọn họ đi vào.
Lần này họ lại nhìn thấy chính là một cái đường hầm dưới đáy biển.
Không lắp đặt xung quanh hoàn toàn bằng thuỷ tinh giống như viện hải dương, nhưng mà phía trên đường hầm cũng làm bằng thuỷ tinh, ngẩng đầu lên vẫn có thể thấy một ít sinh vật biển.
Cái đường hầm xây dưới lòng đại dương này rất chắc chắn.
“Sang bên kia, cẩn thận một chút.” Đường Nhược tay cầm đèn điện đi phía trước với Bạch Thất, vừa đi vừa nhắc nhở.
Nơi này có một số chỗ đọng nước, linh kiện rơi linh tinh, không cẩn thận một chút liền trượt ngã.
Phan Hiểu Huyên đi phía trước Điền Hải, tránh một cái trướng ngại vật phía trước nói: “Cái đường hầm này có thể thông suốt đến chỗ bọn họ à?”
“Tớ cũng không biết.” Đường Nhược nhìn phía trước lắc đầu.
Điền Hải nói: “Nếu như nói này đúng là phòng thí nghiệm mà Vệ thiếu muốn tìm thì chắc chắn chúng ta sẽ gặp lại được mấy người chỗ chú Phan.”
“Ừm.”
Con đường hầm này mọi người đi hết một tiếng đồng hồ mới đến nơi.
Từ lúc đi xuống phán đoán, cái đường hầm này nhất định có đường cong.
Xuyên qua đường hầm, phía trước liền sáng lên.
Bốn phía chính là một căn phòng thí nghiệm hình tròn, diện tích rất lớn, bàn, máy tính, dụng cụ… còn có một cái cửa, nhưng không có cánh cửa, chỉ có khung cửa.
Từ đường hầm đi đến đây, bốn người họ vẫn đứng yên không đi tiếp.
Bởi vì, trước mặt họ có một người đàn ông tay cần súng chĩa về phía bốn người họ.
Người đàn ông này nhìn có chút già dặn nhưng lại sạch sẽ gọn gàng.
Ông ta trầm giọng nói, “Thật vui mừng có thể nhìn thấy các bạn, nhưng vì an toàn mong các bạn có thể nói rõ mục đích xuất hiện ở chỗ này là gì?”
Bạch Thất bất động thanh sắc nhìn bốn phía chung quanh đánh giá, lại chậm rãi mở miệng: “Chúng tôi là lính đánh thuê dưới trướng Vệ thiếu tướng, đến đây là để giải cứu nhân viên nghiên cứu khoa học, ai ngờ xui xẻo rơi xuống biển trôi đến đây.”
“Vệ Lam?” Người đàn ông thì thào một tiếng, lại nói: “Thiếu uý căn cứ ở thành phố A?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông nói: “Bên ngoài có rất nhiều quái vật, các bạn có bị lây nhiễm không?”
Bạch Thất lắc đầu: “Không có, ngài có thể tự mình kiểm tra vết thương.”
Người đàn ông nhìn bốn người ăn mặc sạch sẽ, cất súng vào nói: “Hoan nghênh các bạn đi đến phòng thí nghiệm dưới lòng đại dương, bây giờ chúng ta đang ở dưới lòng đất, xin cứ tự nhiên.”
Bốn người nhìn nhau một cái, đối mặt với người đàn ông có chút bi quan cảm thấy kì quái.
Bạch Thất mở miệng hỏi, trong lòng âm thầm suy đoán: “Ngài chính là người Vệ Lam muốn tìm Tiến sĩ Lâm?”
“Đúng.” Bác sĩ Lâm đi đến máy tính trung tâm ngồi xuống, “Tôi chính là Lâm Chính Phong.”
“Tiến sĩ, các bạn của ngài ở đâu?” Phan Hiểu Huyên hỏi.
Cô nhớ Vệ Lam từng nói, nghiêm cứu cái lượng tử học gì đó với mấy cái nhân viên nghiêm cứu lận.
“Trên lầu.” Lâm Chính Phong dừng lại một chút, sau đó mở máy tính chủ trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.