Tận Thế Song Sủng

Chương 156: Nhân dĩ quần phân




“Tiểu Lưu, giờ cậu mới biết sao!” La Tự Cường đứng lên: “Tôi có cảm giác chẳng lành, nếu chúng ta không tìm được họ trước khi trời tối, tôi nghĩ bọn mình sẽ không qua nổi đêm nay!”
Hồ Hạo Thiên nhìn hai người bọn họ dáng vẻ tuyệt vọng, nghi ngờ nói: “Nói bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì cũng là mấy người, nói bọn mình không qua nổi cũng là mấy người, vậy rốt cuộc hai người muốn nói cái gì?”
Lưu Binh nói: “Hồ đội à, tôi thấy IQ của anh có chút hạn chế đó, anh có thấy trong đội của chúng ta thiếu cái gì không!”
Hồ Hạo Thiên nói: “Thiếu đi tiểu Bạch, Tiểu Đường, tiểu Điền, Hiểu Huyên.” Sau đó anh chợt dừng lại,  “Bà mẹ nó! Chúng nó ít nhất cũng phải để lại một cô cho chúng ta chứ!”
Mọi người: “…”
Lời này nghe có vẻ..
Hình như hơi xa rồi!
Lưu Binh nói: “Chúng ta làm sao bây giờ, sau khi xuống núi, bọn họ thì ngồi xe, chúng ta phải lộ bộ hả?”
Tất cả vật tư đều ở trên người hai cô gái, còn bọn họ chỉ vác trên lưng một chút đồ ăn cùng nước uống, những thứ như chăn mền, lều vải gì đó đều là do Phan Hiểu Huyên cất ở bên trong không gian.
Nếu như trước khi trời tối không gặp được bốn người bọn họ, thì xác định có vấn đề lớn, cũng không sống nổi thật!
Thói quen, đúng là đáng sợ.
Ngắn ngủi chỉ trong một tháng bọn họ đã quen sống trong cuộc sống quý tộc rồi!!!
“Yên tâm đi.” Hồ Hạo Thiên nhìn Vệ Lam: “Chúng ta chỉ cần tìm được bọn họ là xong.”
Hứa Bân Minh lúc này lại rất tích cực, anh chạy lại chỗ Tô Vũ Vi xin một thùng nước, sau đó chạy lại chạy  lại chỗ Hồ Hạo Thiên đưa qua.
“Hồ đội à, trước kia tôi không biết thì ra Tiểu Đường là dị năng hệ Thuỷ.” Hứa Bân Minh cười nói, “Lúc trước gặp nhau thì bạn Bạch Ngạn nói bạn Đường Nhược không có dị năng..”
Anh cũng giống như họ thôi nếu không phải chính mắt nhìn thấy cô ấy dùng dị năng hệ Thuỷ ra đánh mấy con gián biển thì còn không có biết đâu.
Mà lúc biết Đường Nhược là dị năng giả hệ Thuỷ thì sắc mặt Tô Vũ Vi và Cầm Cầm rất khó coi.
Tất cả mọi người đều cảm nhận được Bạch Thất không muốn mọi người biết được dị năng của Đường Nhược.
Khi một đám người tập chung lại thì nguồn nước là một vấn đề lớn nhất.
Hồ Hạo Thiên nhìn thùng nước, nhướng mày: “Hứa đội, ý tốt của anh tôi hiểu, chúng tôi cảm ơn anh, có điều… Chúng tôi cũng không có chỗ đựng nước, tôi xin chỉ nhận lấy tâm ý của anh vậy.”
Hồ Hạo Thiên hiểu rõ, anh ta đang cố lấy thiện cảm với mọi người, nhưng trong đội của anh ta có vài người…
Hồ Hạo Thiên thà rằng mình đến chỗ của Vệ Lam ăn nhờ ở đậu vẫn tốt hơn là nhận ân tình của đoàn Tầm Mộng.
Nói thẳng ra, Vệ Lam là người quân nhân tính tình chính trực, còn bọn họ chính là tiểu nhân xảo trá.
Tạm thời tiếp nhận hảo ý của bọn họ, không vấn đề gì, nhưng về sau thì sao? Ai có thể chắc được?
Bây giờ còn sợ không đủ cẩn trọng mà dính vào…
Hứa Bân Minh không tin Hồ Hạo Thiên sẽ thật sự từ chối: “Hồ đội, ý của anh là không cần thùng nước này, nhưng mà..”
“Chúng tôi hiện giờ cũng còn đủ, cám ơn ý tốt của anh, Hứa đội.” Hồ Hạo Thiêm đánh gãy lời anh ta, sau đó liền trực tiếp rời khỏi nơi này đi về phía Vệ Lam.
Hứa Bân Minh ngơ ngác nhìn, nhìn chằm chằm bóng lưng của Hồ Hạo Thiên, sắc mặt đen lại dường như đã nhìn ra manh mối gì.
Anh cũng không tin.
Trước kia trong đoàn họ còn có người dị năng hệ Thuỷ thì thôi, nhưng bây giờ không có lại không chịu nhận nước, như vậy là có ý gì?
Bọn họ hoàn toàn không có ý kết giao, lại càng huống chi hợp tác!
Xem ra anh phải sửa đổi lại kế hoạch một chút.
Đội trưởng đi, đoàn Tuỳ Tiện cũng không có ý định làm quen với đội của Hứa Bân Minh nên làm gì thì làm đó.
Hồ Hạo Thiên đi đến chỗ Vệ Lam cũng không vòng vo, trực tiếp nói nhu cầu của mình ra: “Trước mắt đoàn của tôi không có xe và lều vải, có thể mượn của các anh dùng một chút, chờ lúc mấy người trong đội tôi về thì thanh toán phí thuê?”
Vệ Lam nhìn anh tự tin chắc chắn Bạch Thất có thể trở về như vậy, có chút không biết nói gì. Thật lâu, anh mới chậm rãi nói: “Có thể, lát nữa tôi sẽ sai người đưa hai chiếc xe ra.”
Hồ Hạo Thiên hài lòng gật đầu, chuẩn bị quay người trở về.
“Hồ đội.” Vệ Lam gọi anh lại, “Anh thật sự tin … mấy người Bạch Ngạn sẽ trở về?”
Hồ Hạo Thiên trong lòng hiểu rõ, mặt mũi nghiêm túc: “Đương nhiên.”
Tiểu Bạch chính là cả thế giới của bọn họ!
Vệ Lam nhìn Hồ Hạo Thiên trở về cùng đội của mình, trò chuyện tươi cười.
Bốn người bọn họ nếu còn sống thì tốt.
Vật họp theo loài, nhân dĩ quần phân.
Mấy người trong đoàn này thật đáng để cho người ta hâm mộ.
Mặt khác, bốn người trôi dạt trên biển đang dùng cơm.
Mỗi người cầm trong tay ổ bánh trứng gặm.
Người là sắt, cơm là thép, có thể lực thì mới hoạt động được nha.
Phan Hiểu Huyên đang ăn, nghĩ đến không gian của mình, nói: “Xe của Hồ đội đều ở chỗ này, bọn hắn phải làm sao?”
Đường Nhược suy nghĩ một chút nói: “Hồ đội rất lợi hại, chắc có biện pháp.”
Điền Hải: “Yên tâm chỗ đó còn có Vệ thiếu tướng, mượn một chiếc xe chắc không sao đâu.”
Phan Hiểu Huyên gật đầu.
Bọn họ phía kia có nhiều người như vậy, tốt nhất là nên lo cho chúng ta bây giờ thì hơn.
Mặt biển yên ả không một gợn sóng, có điều trong yên tĩnh thường ẩn dấu nguy hiểm.
Lúc này trên mặt biển, một đám cá con đang vây quanh bàn gỗ.
Chỉ có điều đám cá này không đáng yêu giống như trong tivi thường nhìn thấy, những con cá này môi dưới trề ra giống cá nhám cùng với hàm răng cưa sắc bén.
Đột nhiên vây tới một đám, làm cho cả bốn người đều co rụt chân lại.
“Những con này…”
“Là cá gì vậy?”
“Điền Hải, lôi điện!” Bạch Thất lên tiếng, liền cũng xuất ra dị năng Băng Liên. Băng đao liên tục bay qua, hàn khí bức người, luồng hơi như khói.
Những con này hẳn nên gọi là cá ăn thịt người đi!
Điền Hải khinh hoảng trong lòng, không dám chậm tay, cũng liên tục xuất ra lôi cầu.
Cá này nằm trong nước khẳng định dùng điện là tốt nhất. Điền Hải tiêu hao dị năng cũng không uổng phí.
Xoẹt!
Một lôi cầu vừa vào trong nước, liền trực tiếp làm một đám cá mắt trợn trắng.
Bạch Thất xuất ra dị năng băng đao về sau, lần nữa trợ lực đem “Thuyền” của bọn họ nhanh chóng rời đi.
Điền Hải phóng ra thiểm điện, trực tiếp quăng về phía đám cá đang đuổi theo phía sau.
Dòng điện cường độ lớn trực tiếp giật chết không ít.
Phan Hiểu Huyên khẩn trương nuốt nước miếng một cái, cầm lấy tấm ván gỗ dùng sức chèo “Thuyền” đi.
Đường Nhược cũng đang ra sức dùng tay chèo “Thuyền”, dị năng của cô đã hao tổn không ít vẫn chưa phục hồi được bao nhiêu nên đành dùng cách nguyên thuỷ nhất, chạy là thượng sách!
Bốn người bọn họ, một người thả lôi cầu, một người nữa dùng băng đao đẩy thuyền, hai người còn lại thì liều mạng chèo “Thuyền”.
Bầy cá liên tiếp đuổi theo, xác chết cũng liên tiếp nổi lên mặt nước.
“Nhanh hơn nữa!” Bạch Thất thần sắc kẽ biến, lần nữa lên tiếng.
Xác cá ngày càng nhiều, biết đâu lại dẫn tới một con quái vật khổng lồ nào đó nữa!
Điền Hải cũng không do dự nhều, trực tiếp đứng lên.
Anh đem dị năng trong cơ thể nâng lên cao nhất, toàn thân đều bao quanh bởi lôi điện. Nâng hai tay lên, trong tay liền xuất hiện một quả cầu màu trắng.
Bên trong quả cầu có thể nhìn thấy rất nhiều Lôi quang chớp nháy, xẹt qua.
Phần phật, Điền Hải di chuyển một bước, trực tiếp quét lôi cầu xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.