Tận Thế Song Sủng

Chương 152: Cơ hội tốt




Bạch Thất nắm tay Đường Nhược theo chân mọi người đi về phía trước.
Mặt biển êm ả, đường chân trời hiện lên ánh sáng đỏ nhạt.
Đưa mắt nhìn về phía xa, ngọn núi đã trở thành một mảnh khô héo, không có gió, cũng không có không khí mát mẻ.
Mọi người bước nhanh lên núi, càng đi lại dần dần chậm lại, đường núi quanh co khiến cho người ta thấy khó chịu bức bối.
Đây gọi là phản ứng khi leo núi cao.
Trên đường liên tục có người phàn nàn, cái phòng thí nghiệm này tại sao lại phải xây dựng ở nơi địa phương quái quỷ như vậy.
Lại quẹo thêm một cái, ở phía trước con đường, đập vào mắt là một bộ xương dê.
Có điều bất thường xảy ra!
Chiếu theo thời tiết hiện nay mà nói, cho dù những con dê ở tận thế …vào ngay ngày đầu tiên đã chết thì cũng không thể nào một miếng thịt cũng không có mà chỉ còn lại bộ xương như vậy được.
Hình ảnh có chút quỷ dị.
Bọn Vệ Lam đi trước tất nhiên cũng đã nhận ra được tình huống này.
Sĩ quan phụ tá của Vệ Lam nhìn thấy cảnh tượng trước đó, vẻ mặt kinh sợ: “Cái này, tại sao chỉ còn lại bộ xương?”
Anh ta vừa dứt lời, Tào Mẫn luôn bình tĩnh lên tiếng: “Coi chừng, có điều bất thường!”
“Điều bất thường?” Vệ Lam cũng gật mình.
Những người ở đằng sau không nhìn thấy xương dê ở phía sau phàn nàn người phía trước tại sao lại dừng lại, đột nhiên ngay lúc đó có người nhìn thấy trên tảng đá ngay cạnh mình có cái gì đó màu đen bò xuống…
Con gián?
Đúng vậy, là gián biển, chúng xếp hàng giống như vẩy cá từ trong bãi đá ngầm chỗ xa xa bò đến đây…
Lần lượt bò vào, tràn đầy dưới mặt đất, sắp không còn kẽ hở, làm cho người ta nhìn thấy mà da đầu run lên.
“Con mẹ nó, cái quỷ gì vây!”
“Thật kinh tởm!”
“Ghê quá!”
“Ah ah ah…, mau mau đập nó đi.”
Trong nhất thời hỗn loạn, thiếu chút nữa có người té xuống biển!
Mấy người có dị năng đánh xa không chút do dự, sử dụng dị năng tiêu diệt gián biển.
Loài vật khủng bố đã vậy còn dày đặc đúng là khiến cho người khác có chút buồn nôn.
Đường Nhược cũng rất ghét loài vật này, hơn nữa do phóng xạ nên con gián có kích thước khổng lồ, càng nhìn càng ghê tởm.
Cô vô ý thức bao bọc một tầng tinh thần lực lên người đồng đội.
Gián biển nhiều đếm không xuể, bò rất nhanh. Đoàn Tuỳ Tiện nhanh chóng tản ra chém giết đám gián.
Phan Hiểu Huyên đang giết gián, cô không có dị năng công kích chỉ có thể lấy từ trong không gian cái xẻng, vừa nhảy tránh vừa đánh.
“Ai a… trời ơi… ghê quá đi!” vừa đánh vừa luôn miệng kêu lên ghê tởm, buồn nôn.
Đường Nhược nhìn cô ấy muốn cười lại cố nhịn xuống, sau đó cô lại giả bộ dùng dị năng hệ Thuỷ phun vào đám gián…
Một đám người mải mê đánh gián lại không ai phát giác Hạ Kiệt ở ngay kế bên hai người cách một quãng không xa.
Ánh mắt gã bình tĩnh, nhưng lại lóe lên ánh sáng sâu khôn lường, khiến cho người khác không cách nào nhìn thấy được cảm xúc bên trong.
Ngay bây giờ chính là cơ hội ra tay tốt nhất!
Gã dần dần tới gần đoàn Tuỳ Tiện.
Con người khi còn sống cũng nên ra mấy quyết định quan trọng, một khi nhát gan thì sẽ không tiến bộ được.
Từ khi xuất hiện tận thế Hạ Kiệt đã hiểu rất rõ đạo lý này, vài lần ngẫu nhiên gã cũng sẽ đánh cược, hơn nữa, bình thường đều sẽ giành phần thắng.
Có lẽ, lần này cũng như vậy!
Phan Hiểu Huyên nhấc một chân lên, hai tay cầm cái xẻng sắp sửa hạ xuống, vào ngay lúc đó Hạ Kiệt phất tay bắn một cái hoả cầu lửa về phía cô.
Hạ Kiệt chọn Phan Hiểu Huyên là có tính toán kĩ từ trước, đầu tiên gã đã tận mắt nhìn thấy Phan Hiểu Huyên thu chiếc xe của đoàn Tuỳ Tiện vào trong không gian, Phan Hiểu Huyên chính là cái nhà kho di động, không có Phan Hiểu Huyên chính là mất tất cả vật dụng cần thiết để sinh tồn!
Thứ hai, Phan Hiểu Huyên và Đường Nhược đứng cách xa mọi người nhất.
Đứng cách vách đá không xa, tựa như chỉ cần lui mấy bước liền rơi xuống.
Hoả cầu nhanh chóng phóng tới trước mặt Phan Hiểu Huyên, ngay lúc đó Phan Hiểu Huyên vẫn còn đang hăng say chiến đấu với đám gián biển, bất ngờ một hoả cầu bỗng xuất hiện đánh về phía cô, Phan Hiểu Huyên không kịp suy nghĩ liền nghiêng người né tránh, lui lại.
Phía sau lại là vách núi không hề có lan can!
“Hiểu Huyên!!!.” Đường Nhược đứng gần Phan Hiểu Huyên nhất, lúc nhìn thấy Phan Hiểu Huyên ngã liền theo bản năng chụp lấy tay cô ấy.
Hai người đều ghét đám gián biển nên đứng rất gần vách vá, Phan Hiểu Huyên quán tính kéo cả Đường Nhược xuống!
“Tiểu Nhược!” Bạch Thất đưa tay bắt lấy Đường Nhược.
Nhưng Đường Nhược và Phan Hiểu Huyên đã rơi xuống vách núi, dù Bạch Thất có ứng biến nhanh nhưng vẫn chậm một bước, tay chụp vào không khí.
Anh nhún người xuống, đi lên phía trước nhảy xuống, không chút do dự, không có bất kì suy nghĩ nào, trực tiếp nhảy xuống dưới!
“Chị!” Điền Hải thấy Phan Hiểu Huyên kéo Đường Nhược đã ngã xuống sườn núi, nháy mắt cùng lúc đưa tay ra với Bạch Thất.
Nhưng cậu và Bạch Thất người ở bên trái người ở bên phải cũng không bắt lấy kịp.
Ngay lúc đó, cậu liền theo đà lướt nhảy xuống.
“Huyên Huyên!” Phan Đại Vĩ cách quá xa, lúc dây leo bay đến đều đã muộn.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, mọi người đều trở tay không kịp.
Chỉ vừa mới chớp mắt, bốn người bọn họ liền biến mất!
Muốn nhìn cũng không thấy rõ chỉ nghe được tiếng vù vù.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Không biết ai hỏi.
Sau khi nói xong, liền kiểm tra đồng đội của mình, lại tiếp tục đánh gián biển.
Chuyện của người khác đều không can hệ đến mình. Tình hình bây giờ còn hơi đâu mà lo cho chuyện thiên hạ.
Lúc mọi chuyện xả ra, đoàn Tuỳ Tiện đều phân tán ra đánh gián, nghe loáng thoáng Đường Nhược gọi “Hiểu Huyên” nhưng quay lại không thấy đâu, ngay cả Bạch Thất và Điền Hải còn không bắt lấy kịp huống chi bọn họ liền ở cách xa như vậy.
Chờ lúc bọn họ chạy đến vách núi, phía dưới bao la, một bóng người cũng không thấy.
Dương Lê nhìn phía dưới một đám sương, vành mắt lập tức đỏ hoe, cô che miệng run rẩy, nhưng lại không nói lời nào, cô kích động tới nỗi quên luôn cả hô hấp!
Lưu Binh nhìn xuống mặt biển chỉ toàn là đá ngầm với bọt biển, ngơ ngác hỏi: “Có chuyện gì?”
Mới hồi nãy đồng đội còn ở bên cạnh cậu chiến đấu cùng nhau, làm sau lại tự nhiên té xuống dưới?
Tất cả mọi người trong đoàn đều không biết nguyên nhân xảy ra, ai lúc đó cũng lo đánh đuổi gián biển.
Hồ Hạo Thiên giờ phút này trong đầu cũng trông rỗng, một lúc sau mới nắm tay Phan Đại Vĩ: “Lão Phan… chú có thấy tại sao Hiểu Huyên lại té xuống không?”
Phan Đại Vĩ nắm chặt dây leo trong tay, sắc mặt cứng ngắt tái nhợt: “Hình như con bé né cái gì đó.”
Hồ Hạo Thiên chấn động: “Né cái gì?”
Phan Đại Vĩ lắc đầu mang theo vẻ tuyệt vọng: “Không biết.”
Mình vừa rồi đứng cách bọn họ một khoản.
Nếu dị năng của mình mạnh hơn thì có lẽ đã cứu được bốn người bọn họ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.