Tận Thế Song Sủng

Chương 119: Đi cưa gái




Edit: pethuong
Beta: Sakura
Bạch Thất liếc nhìn Đường Nhược.
Đường Nhược lấy một thùng nước lớn từ trong không gian để xuống mặt đất. Làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc, cô bắt đầu giải thích: “ Kỳ thật dị năng của em là tinh thần lực, không biết vì sao lại có một không gian giống Hiểu Huyên, trong không gian có nguồn nước và ruộng đồng, vì vậy lúc trước không nói tình hình thực tế cho mọi người biết …”
Phan Hiểu Huyên mở to hai mắt : “  Trong không gian của cậu có nguồn nước với ruộng đồng?”
Đường Nhược gật đầu: “ Đối với không gian này, tôi cũng không biết tại sao có như vậy.”
Bạch Thất nói: “ Cho nên chúng tôi muốn biết, tinh thần lực của tiểu Nhược cùng tiến sĩ Tào có cái gì khác nhau không?”
Bạch Thất nguyện ý để cho Đường Nhược cung cấp nước từ không gian cho cả đội, một là xuất phát từ sự tin tưởng, hai là Bạch Thất tin mọi người sẽ không phản bội anh,anh có năng lực giải quyết tất cả những chuyện này.
Nhưng hiện tai Đường Nhược mang tinh thần lực cái mà anh hoàn toàn không biết.
Anh chỉ có thể giai quyết những chuyện khác.
Ở lại trong căn cứ cũng tốt, hai người người đi ra ngoài cũng được, hết thảy đều giải quyết được
Duy nhất chỉ có việc này anh không hề có tí tự tin nào, một mình anh không thể giải quyết việc này được, không thể giải quyết sự kì lạ trên cơ thể Đường Nhược.
Hơn nữa, lo lắng một ngày một đêm đã tiêu hao tính kiên nhẫn và sự tỉnh táo cùa anh.
Anh đã quyết định chuyện này từ nay về sau sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Lần thứ nhất lên cấp hôn mê một đêm, lần thứ hai hôn mê một ngày một đêm, vậy còn lần thứ ba thì sao …?
Tiến sĩ Tào lên cấp dị năng có thống khổ như vậy không?
Nếu như giống nhau  thì Bạch Thất đỡ lo một tý, bởi vì kiếp trước tiến sĩ Tào vào thời điểm anh chết, thì tiến sĩ vẫn sống tốt trong căn cứ.
Khi tuyên bố chuyện không gian này đã coi như mình tin tưởng mọi người đồng cam cộng khổ qua cơ hoạn nạn.
Ở lâu như vậy, Bạch Thất đã nhìn ra nhân phẩm của mỗi người.
“ Tinh thần lực của tiến sĩ Tào …” Dương Lê sống trong quân doanh, mặc dù gặp tiến sĩ cũng không nhiều, nhưng tốt xấu gì cũng nhìn ra gì đó, “ Tôi chưa bao giờ nhìn thấy hình dạng của tinh thần lực khi ngưng tụ ra, nhưng cô ấy có thể nghe thấy âm thanh xa hơn chúng ta, có thể cảm nhận được đồ vật mà chúng ta không nhìn thấy.
Bạch Thất : “ Trừ những cái này.”
Những cái này kiếp trước anh đều biết.
Dương Lê lắc dầu : “ Trừ những cái kia ra tôi cũng không biết, tôi rất ít khi thấy cô ấy, chỉ những lúc có người dị năng tổn thương thì mới kêu tôi qua mà thôi, nhưng mỗi lần chữa trị cho người dị năng bị thương thì cô ấy lấy đi cái gì đó, tôi nghĩ cô ấy đang nghiên cái gì đấy từ người bị thương.”
Lông mày của Bạch Thất khẽ nhíu lại.
Ở kiếp trước nhận xét về tiến sĩ Tào quả thật không tốt.
Nhưng theo lời nói của Dương Lê, tiến sĩ Tào lấy máu thịt của người di nặng, rồi gọi người cứu chữa cho họ. Như vậy l không giống như lời đồn ở kiếp trước, không để ý bọn họ sống chết, mà trực tiếp đem bọn ho ra nghiên cứu.
Phan Hiểu Huyên đụng đụng lấy tay của Đường Nhược nói: “ Tiểu Nhược, mỗi lần cậu lên cấp đều thống khổ như vậy à.”
Đường Nhược gật đâu nói: “ Tuy nhiên sức mạnh nó quá lớn nhưng cũng quá mức quái dị, cho nên Bạch Ngạn lo lắng, mình cũng rất lo lắng, mỗi lần lên cấp như thế thì chết.”
Phan Hiểu Huyên vỗ tay cô nói : “ Không được nói lung tung.”
Đối với  “ song hệ dị năng “ của Bạch Thất cùng với Đường Nhược  mọi người mới đầu còn kinh ngạc, về sau cũng từ từ tiếp nhận, quản dị năng khỉ gió gì, trong đội tất cả có dị năng là tốt rồi.
Hơn nửa hôm trước, nếu không có Bạch Thất và Điền Hải, thì nhóm mình đã chết một lần rồi, làm sao mà còn sống mà đứng đây nghe bọn họ nói ra bí mật này.
Nếu như nghĩ lại, bọn ho có sức mạnh giống như Đường Nhược mà phải chịu đau đớn như cô ấy, nó thực sự không tốt như dị năng của mình.
Vì vậy, bọn ho hài lòng với khả năng của mình,họ cũng không có cái gì phải ghen tỵ.
Tuy nhiên, bọn họ không biết tinh thần lực của tiến sĩ Tào là như thế nào.
“ Vậy …” Lưu Binh nói: “ Chúng ta phải kết giao với tiến sĩ Tào, phải biết người ta như thế nào?”
Lưu Binh vừa mở miệng thì Phan Đại Vĩ liền nghĩ ra cách.
Chú tỉ mỉ, nhìn từ trên xuống đánh giá Lưu Binh, làm cho Lưu Binh chút xấu hổ.
Lưu Binh thấy vậy lấy tay che ngực lại, vừa định nói một câu ‘chú Phan, cháu là đàn ông không có cái hứng thú ấy’. Đã thấy Phan Đại Vĩ chỉ vào minh nói với Hồ Hạo Thiên: “ Nhìn mặt tên nhóc này xem, mặc dù thiếu kinh nghiệm nhưng con người cũng đươc, hơn nữa tiến sĩ Tào lại độc thân, để cậu ta đi làm quen Tào tiến sĩ là được nha.”
Lưu Binh: “..”
Hồ Hạo Thiên đạp một cái : “ Chú Phan, thế mà chú cũng nghĩ  ra được, chúng ta biết chú rất thạo chuyện nam nữ, nhưng chú nghĩ gì mà bảo tên gà mờ như Lưu Binh đi làm quen người ta.”
Lưu Binh : “ …”
Lưu Binh kéo tay Hồ Hạo Thiên : “ Anh Hồ , anh nói cứ như không nói vậy …”
Cứ nghĩ câu phía trước là đang giúp đỡ cậu ai dè tới câu sau …
Quả thực so với câu nói của Phan Đại Vĩ thì quá đáng hơn gấp 10 lần.
Vì phương pháp này không hợp lý, mọi người ngồi xuống bàn cách để làm sao biết khả năng của tiến sĩ Tào.
Bàn tới bàn lui, có được bốn phương án.
Một là đi cua cô ấy.
Hai  là làm bạn tốt với cô ấy.
Ba là làm giao dịch với cô ấy.
Bốn là bắt lấy cô ấy và tra khảo cô ấy.
Nói thật phương án đi cua cô ấy loại bỏ, ở đây ngoài những người kết hôn, thì chỉ còn một người thật thà như Điền Hải, sau đó là gà mờ trong miệng Hồ Hạo Thiên là Lưu Binh.
Người trực tiếp làm được ở đây chỉ có Bạch Thất, nhưng nếu để Bạch Thất đi làm thì nhiệm vụ còn chưa được đã cho người ta một đao.
Đương nhiên ý định cho qua.
Đi nghiên cứu với cô ấy.
Bọn họ không có kiến thức và không biết dùng các thiết bị trong phòng thí nghiệm, có thể làm được gì, hơn nữa ở đó là căn cứ lớn của nhà nước, tùy tiên sẽ bị bắt lại,thứ nhất ở đó không ai giúp đỡ chỉ dẫn cho bọn họ, thứ hai là nơi nhà nước chịu trách nhiêm nghiên cứu, ý định này cũng cho qua.
Sau đó chỉ còn cách làm bạn tốt hoặc làm giao dịch với cô ấy.
Làm bạn tốt thì chỉ có ba cô gái với nhau mà thôi.
Nếu để đàn ông làm  thì chuyện này ….
Nếu cả đời này không qua lại không muốn kết hôn với cô ấy, thì trên đời này làm gì có chuyện nam nữ là bạn đơn thuần.
Trong ba cô gái, nhìn tới nhìn lui chỉ có Dương Lê có vẻ phù hơp nhất.
Phan Hiêu Huyên quá náo động, không phù hợp với tính cách của tiến sĩ Tào.
Còn Đường Nhược dị năng kì quái, nếu bị phát hiện  sẽ bị đem ra làm nghiên cứu.
Cho nên thương lượng để Dương Lê đi tiếp xúc với tiến sĩ Tào, mà trước khi tận thế Dương Lê là chính trị gia, nên phương diện giao tiếp không làm khó được cô ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.