Tận Thế Song Sủng

Chương 115: Đêm bất tận




Edit: Pethuong
Beta: Sakura
Bạch Thất gật đầu, phóng vài đóa hoa sen bằng băng ra diệt nhóm Zombie bên cạnh: “ Đúng thế, trên bản đồ có ghi, có một trạm xăng gần đây.”
“ Nhưng tôi không nhìn thấy cái gì cả.” Lưu Binh nói.
“ Mẹ nó, tại sao càng tối càng nhiều zombie thế này, cuối cùng bọn nó đến từ đâu, không phải ban ngày hoang tàn vắng vẻ sao.” Mấy cục gạch này không thể giải quyết nhiều zombie như vậy, ba người Hồ Hạo Thiên bắt đầu xây bức tường đất ở sau xe.
Chỉ có thể chặn tụi nó một thời gian.
Điền Hải phóng lôi điên về phía trước giúp mọi người mở đường, cũng may dị nặng cậu cường đại, lôi điện cấp 2 phóng tới, tiêu diệt hết đám zombie phía trước.
Nhưng zombie ngày càng đông chạy tới xe của họ, dù mọi người có mạnh tới đâu thì cũng lúc tiêu hao hết.
Trên đường quét sạch zombie, còn phải lái xe tránh xác zombie
Con đường này quả thật rất dài.
Phan Đại Vĩ dùng dậy leo quấn quanh phía sau xe, cao cỡ chừng nửa mét, tránh mọi người ngã vào mấy cánh tay bọn zombie đang thò vào.
Sau khi quấn quanh xong rồi lấy khẩu súng i-on từ túi ra : “ Định một thời gian mới dùng, giờ dùng luôn ah.”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lời ông ta thì ánh sáng của chùm tia sáng màu xanh đã phát ra.
Ánh sáng chói lòa trong đêm tối khiến mọi người không thể mở mắt.
Moi người đều dừng lại, tất cả lấy tay che mắt.
Đốt cháy hết không khí xung quanh.
Chùm ánh sáng mang  theo khói bụi và độ nóng của không khí.
Trên người bọn họ đều có tinh thần lực nên khói bụi và độ nóng đều không ảnh hưởng tới họ.
Đến khi mọi người mở mắt ra , đập vào mắt bãi đất trống hoang tàn, đám zombie bị tiêu diệt thành tro bụi. thi thể đều biến mất không còn lại gì, mặt đường cũng lõm xuống một lỗ, chỉ xót lại mấy tia sáng của tinh hạch.
“ Hắc, vật này quả thật dùng rất tốt .” Phan Đại Vĩ cao hứng nhìn thấy cảnh tượng này.
Có nó trên tay quả thật không còn gì để sợ.
Bởi vậy zombie tính là cái gì, dù có hàng vạn cũng chẳng sao.
Mọi người thấy thế đều cao hứng, cái này có thể vô địch thiên hạ rồi.
Vì vậy, Hồ Hạo Thiên cũng cầm súng i-on ra.
Nhưng mà lần này ánh sáng màu xanh không có xuất hiện.
Có một con Zombie xông tới đánh bọn họ.
Dù sao Zombie không phải người, bọn nó cũng không có ý thức sỡ hãi, cũng không sợ súng, nên cứ liên tục tiến phía trước.
Phan Đại Vĩ không tin, đè lên nút start.
Nhưng mà ánh sáng màu xanh cũng không có phát ra.
Nếu mấy viên lam tinh đang lập lòe nằm trên mặt nhắc nhở mọi người, thì tất cả đều cho rằng ánh sáng ấy là do mọi người tưởng tượng ra mà thôi.
Khẩu súng này không khác gì khẩu súng đồ chơi.
Bạch Thất cũng móc cái súng mà Vệ Lam cho lúc trước, bắn về phía Zombie.
Vẫn y như trước đều không có cái gì.
Mọi người “ ….”
Phan Đại Vĩ ném khẩu súng  trúng đầu con zombie: “ Mẹ nó, bọn họ giỡn với chúng ta sao? Những cái này chỉ sử dụng được có một lần!”
“ Được một lần thôi sao?” Phía trước Lưu Binh nghe thấy thế, không khỏi mở miệng. “ Không thể nào, nếu như là như vậy, cái của tiểu Bạch đã dùng qua rồi, cái của tôi cũng dùng qua rồi, cái của lão Phan cũng dùng qua rồi … vậy chúng ta còn mấy lần nữa.”
Mới vừa còn muốn cầm cái cũng mình thử,Hồ Hạo Thiên liền không dám dộng : “ Tôi còn, lão Dư còn một lần …”
“ Mẹ nó, chỉ còn có hai lần cơ hội,vậy không cần chết phải ngay rồi.” Lưu Binh hét to.
Bạch Thất cầm cây súng nhìn quanh một chút, hiểu rõ nói : “ Lực công kích mạnh tới như vậy, nếu sử dụng vô thời hạn thì chính phủ không cần lập căn cứ rồi, mỗi người cầm một cây súng có thể giải quyết hết đám zombie rồi.”
Trách không được kiếp trước nhìn thấy súng i-on to hơn súng kiếp này mà uy lực cũng yếu hơn, hóa ra liên quan tới lượng i-on hidro.
Mọi người nghĩ tới lời của Bạch Thất thì cũng cảm thấy có đạo lý.
Nhưng..
Đạo lý thì đạo lý.
Thế nhưng liên quan tới tính mạng thì tất cả mọi người rất muốn có súng i-on sử sụng vô thời hạn bên mình.
Hiện tại có siêu nhân bay ra cứu vớt địa cầu thì bon họ cũng không phản đối.
“ Chỉ còn hai lần sử dụng, không được sử dụng lung tung, bằng không mạng cũng không còn, phải giữ kĩ vũ khí công nghệ này …” Dư Vạn Lý một bên phóng di năng một bên cầm súng nói.
Bạch Thất nói: “ Cất súng đi, ngày sau sẽ dùng, chúng ta kiên trì một chút gần tới trạm xăng dầu rồi, chúng ta sẽ không chết đâu.”
Trên người bọn họ có tinh thần lực của Đường Nhược  nên rất an toan, chỉ cần tinh thần lực của Đường Nhược không bị gì  thì an toàn của bọn họ luôn được đảm bảo.
Sau đó Bạch Thất ra chiêu dùng trong cống ngầm lúc trước : “ Đóng băng vạn dặm.”
Hiện tại dị năng của anh đã là cấp 3 cho nên hiệu quả đóng băng tăng lên nhiều, nhưng zombie rất đông hơn nữa lại không giống như mấy con chuột mà tụ lại một chỗ.
Nêu không có thuyền quân Tào nối đuôi nhau  thì làm gì có việc Gia Cát Lượng hỏa thiêu Xích Bích.
Vì vậy phải cần có điều kiện cần và đủ.
Bạch Thất bảo Đường Nhược: “ Để đám Zombie tụ tập lại một chỗ, em làm được không?”
Anh muốn Đường Nhược dùng tinh thần lực quấy nhiễu bọn chúng để chúng tụ lại một chỗ.
Đường  Nhược không dám chắc nhưng cô sẽ cố gắng : “ Để em thử một chút.”
Bạch Thất nói với mọi người  : “ Để chúng vây tới!”
Lưu Binh nói : “ Chúng ta là một khối thịt lớn, chúng luôn luôn vây quanh chúng ta mà!”
“ Vậy để chúng vây quanh chặt hơn một chút!” Bạch Thất nói xong, đứng lên thùng xe, đưa hai tay ra, hai đóa hoa sen băng lớn xuất hiện trên tay hắn.
Hai đóa sen băng chói lóa dưới ánh trăng.
Dị năng của anh cường đại, mọi người trên thùng xe cảm giác rõ ràng năng lượng anh phóng ra, không khí lạnh lẽo lướt qua mặt mọi người.
Bạch Thất lật tay, hai đóa sen băng từ tay anh bay vụt ra ngoài.
Sen băng bay giữa không trung  biến thành những phi đao cắm vào đầu zombie
Trong mắt mọi người, Đường Nhược đều không có làm gì chỉ hết sức chăm chú nhìn bọn zombie trước mắt.
Nhưng mà, cô đang cố gắng phóng tinh thân lực  khống chế đám zombie đi về hướng Bạch Thất.
Băng đao lần lượt được phóng vào đầu bọn zombie, cơ thể bao phủ tầng băng mỏng rồi bị hất ra ngoài.
Một người lây tới hai, hai thánh bốn, rồi tám, hai mươi bốn ….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.