Tận Thế Song Sủng

Chương 104: Sập




Mọi người cảm giác bọn họ đang lâm vào một cuộc ác chiến…
“Đừng sợ…” Phan Đại Vĩ kêu một tiếng.
Mọi người thi nhau ngẩng đầu nhìn ông.
Phan Đại Vĩ nói: “Có phát hiện hay không, kỳ thật đi vô dụng thôi, chúng ta nên chạy!”
“Móa, lão Phan, sắp chết đến nơi rồi, chú còn thời gian pha trò hài à!” Hồ Hạo Thiên không ngừng phóng dị năng, mang theo vợ ở ngay phía sau, “Chú còn thời gian rảnh nói nhảm, còn không bằng đánh thêm con dơi.”
“Cậu đừng luống cuống…” Phan Đại Vĩ nói xong  trong túi quần móc ra một đồ vật.
Hồ Hạo Thiên xem xét, lập tức ổn định lại: “Đúng vậy, còn có cái này ah, vội quá nên quên rồi.”
Sau đó anh cũng móc súng i-on mà lần trước Tiền Kim Hâm cho.
Mọi người thấy anh lấy vũ khí thì cũng móc súng của mình ra.
Lần trước trừ ra Vệ Lam cho một cái thì Tiền Kim Hâm cũng cho bốn cái.
Vệ Lam cho Bạch Thất,bốn cây còn lại được phân cho Hồ Hạo Thiên, Lưu Binh, Phan Đại Vĩ cùng với Dư Vạn Lý.
Lưu Binh rất vui: “Nhóc con, xem tao phá hủy mày thế nào.”
Nói xong, nhắm ngay đám rơi đông nghìn nghịt kia bắn ra.
“Đợi đã…” Bạch Thất còn chưa nói xong, viên đạn màu xanh da trời bay với tốc độ ánh sáng bắn thẳng tới đỉnh đường hầm.
Bạch Thất lập tức ôm Đường Nhược tránh sang bên cạnh.
Cùng lúc với ánh sáng màu xanh màu xanh đánh rơi đàn dơi thì đường hầm điên cuồng rơi đất đá xuống…
” Mẹ nó, Lưu Binh, cậu bị choáng à đánh sập đường hầm rồi…” Hồ Hạo Thiên tay mắt lanh lẹ cũng ôm vợ nhà mình trốn qua một bên.
“Là chú Phan  nói dùng cái này mà…” Tuy Lưu Binh là dị năng Tốc độ, nhưng lúc đường hầm sụp đổ mà anh cũng không trốn thoát đi, cho dù có thể chạy đi, anh cũng không có một người đi cùng, không thể mang theo tất cả mọi người trong đội đi nên cùng mọi người ở lại thì tốt hơn.
Đùng!
Rầm rầm!
Đá lăn xuống ầm ầm, trong thời gian ngắn không có dấu hiệu ngừng lại.
Mọi người đành phải ôm lấy đầu trốn ở bên cạnh vách tường.
Cũng may mọi người được bọc tinh thần lực, đá luôn luôn rơi xuống nhưng lại không có tổn thương đến một người.
Đoàn xe không biết nguyên nhân, chỉ tưởng rằng bọn họ quá may mắn, đợi sau khi đá không rơi nữa thì bịt miệng mũi đứng lên.
“ Không có việc gì, không có việc gì…” sau khi Hồ Hạo Thiên đứng lên, luôn luôn lặp lại, cúi đầu xác định vợ mình trong ngực không có việc gì mới yên tâm, bắt đầu đi tìm đồng đội.
“Không có việc gì không có việc gì…” Phan Đại Vĩ đứng lên.
“Chúng tôi cũng không có chuyện gì.” Từng người đứng lên nói.
Đứng lên về sau, mới phát hiện đường hầm hoàn toàn sụp đổ rồi, nhóm người đều bị đá vây xung quanh, xung quanh đều không có lối ra.
“Ồ.” Lưu Binh đếm nhân số, ” Không thấy Tiểu Bạch với chị Đường  rồi!”
Điền Hải  nhanh chóng đứng dậy đi tìm Bạch Thất cùng Đường Nhược, nghe thấy Lưu Binh nói thì cũng phát hiện ra không Bạch Thất và Đường Nhược,vội vàng dùng gậy sét đánh lên các tảng đá lớn.
“Tiểu Điền, Tiểu Điền…” Hồ Hạo Thiên vừa rồi lúc đường hầm sụp đổ đều không có cảm thấy hạt bụi bay vào mũi, hiện tại trong đường hầm toàn là cát vàng, quả thực như cát bay cuồng múa.
“Dừng lại, dừng lại trước, tiếp tục như vậy, chúng ta cũng bị sặc chết rồi…”
Điền Hải đỏ mắt nói: “Hồ đội, anh Bạch chị Đường ở đâu?”
Thằng bé này…
Hồ Hạo Thiên đi thẳng tới bắt lấy bờ vai của cậu: “Không gấp, chúng ta đi tìm,  không bỏ qua một tấc nào hết.”
Bọn họ bên cạnh mình tìm bên cạnh mình…
Bên cạnh gọi bên cạnh tìm…
Khoảng nửa giờ đi qua, vẫn không tìm được bóng người.
Cơ thể Điền Hải nhanh chóng run lên và sấm sét quanh người với hơi thở gấp gáp, người như quả bom hẹn giờ vậy.
“Tiểu Hải, cậu đừng sợ, Tiểu Bạch lợi hại như vậy, chắc chắn sẽ không có chuyện gì, đoán là bị nhốt ở nơi nào đó thôi.” La Tự Cường nói.
Lưu Binh mệt mỏi ngã vào trên tảng đá, nghĩ nghĩ, vỗ đùi, suy đoán: “Các anh nói, bọn họ có thể xuyên ra ngoài?”
“Xuyên cái đầu mẹ mày ah!” Hồ Hạo Thiên cho một quả đấm vào đầu cậu ta, “Con mẹ nó, cậu nói chuyện bình thường không được à, không phát hiện tất cả mọi người sắp điên à.”
Lưu Binh lầm bầm: ” Tận thế cũng đã tới, cho nên đường hầm cũng có thể có không gian mà…”
Hồ Hạo Thiên không rảnh tranh luận với cậu ta nữa, quan sát bốn phía, bắt đầu phân tích: “Tôi suy đoán, chắc Tiểu Bạch và Tiểu Đường rớt xuống cống thoát nước rồi.”
Phan Đại Vĩ cũng gật đầu tán thành: “Cậu nói cũng có lý, lúc sụp đổ thì Tiểu Bạch che chở Tiểu Đường té xuống rồi.”
“Như vậy chúng ta đợi cái gì, xuống đào thôi!” Lưu Binh nói.
Vì vậy ầm ầm bắt đầu xuống đào thông cống thoát nước.
Bên ngoài, Vệ Lam đang tập hợp dị năng giả hệ Thổ, nhưng còn chưa đủ người thì đã chợt nghe lấy đường hầm bên kia truyền đến ‘Đùng’ một tiếng.
Quay đầu nhìn lại, đập vào mắt là hình ảnh tất cả đất đá lăn xuống ầm ầm.
“Tại sao, vì sao sập rồi!” Vệ Lam kinh hãi, vài bước đi qua cầm kính viễn vọng của sĩ quan phụ tá đưa tới nhìn phía đường hầm.
“Tôi cũng không biết, tôi nhìn thấy bọn họ đi vào, sau đó cũng chỉ nghe thấy tiếng…” phụ tá Sĩ quan coi như nhanh chóng trả lời đúng trọng tâm.
Nơi này là đường hầm duy nhất đi thông qua nhà máy điện hạt nhân, sập như vậy không biết làm thế nào để đến nhà máy điện hạt nhân.
“Cậu tiếp tục triệu tập dị năng giả hệ Thổ, nhanh chóng triệu tập bọn họ đến, tôi đi xem…”
Vệ Lam để ống dòm xuống, cầm lấy một cái xẻng đi tới đường hầm.
“Đợi một chút, em cùng đi với anh.” Tào Mẫn trên xe nhảy xuống, ” Có lẽ em cảm thụ được vị trí của bọn họ.”
Vệ Lam nghĩ đến dị năng của cô, gật đầu: “Thế em cẩn thận một chút.”
“Em có thể lý giải vì anh đang lo lắng cho em?” Tiến sĩ Tào cười rộ lên, “Cá nhân lo lắng không liên quan đến chính trị”
Vệ Lam quay đầu đi, đi lên phía trước: “Em là một trong số ít tiến sĩ ở căn cứ, đương nhiên tôi phải nhắc nhở.”
Tiến sĩ Tào vẫn mỉm cười đuổi kịp bước chân Vệ Lam.
Hai người đi đến lối vào đường hầm.
Vệ Lam nhìn tảng đá khổng lồ lăn xuống,nhíu mày.
Sau đó nhìn thấy tiến sĩ Tào đứng trước đường hầm dùng tinh thần lực quan sát bên trong, hình như có thể xuyên thấu qua những viên đá kia, anh cũng không quấy rầy cô nữa, chậm rãi xem xét xung quanh một vòng.
Lúc trở lại, tiến sĩ Tào đang thu thập một ít đá để làm hàng mẫu.
“Như thế nào?” Vệ Lam hỏi.
“Không có  cảm giác vật sống.” Tào tiến sĩ lắc đầu, “Loại tình huống này có hai cái khả năng, một là bọn họ cách phạm vi của em quá xa rồi, tinh thần lực của em chỉ có thể cảm nhận được ước chừng khoảng 200m, còn có một khả năng là được…”
“Tôi tin tưởng bọn họ đã đi xa, dù sao dị năng của bọn họ đều rất mạnh.” Vệ Lam cướp lời nói.
“Ha ha, em cũng cảm thấy như vậy.” Tiến sĩ Tào nhìn anh, “Có điều anh mới quen đội bọn họ mà đã coi trọng bọn họ.”
“Uh, đội này dị năng cường đại, về sau có thể cống hiến cho căn cứ, tôi coi trọng bọn họ cũng là lẽ đương nhiên.” Vệ Lam dùng  dị năng hệ Kim cường hóa một lần cái xẻng trong tay.
“Vì sao anh lại từ chối hợp tác với nhà họ Chu, muốn một mình tự thành lập phái?” Tiến sĩ Tào ở một bên nói với giọng điệu kiểu như vô tình nhắc tới..
Chỉ có cô tự mình biết, giờ phút này cô rất muốn biết câu trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.