Tàn Bào

Chương 40: Bao Diêu tỉ




(DG: Trong truyện này, có một từ chung để gọi các cô gái bán hoa, là 'Diêu tỉ')

Diêu tỉ ở trong một ngôi nhà ba tầng cũ nát, trong hành lang vứt bừa bãi toàn là đồ bỏ đi, nền đất đen đúa dơ bẩn, ngay ở cửa ra vào để thùng rác và ống nhổ, mùi từ trong thùng rác bay ra quyện với mùi son phấn nước hoa và mùi đồ ăn khiến người ta ngửi thấy muốn buồn nôn.

Đi theo Diêu tỉ tới phòng ở, Diêu tỉ mở cửa mời Tả Đăng Phong vào. Tả Đăng Phong nhíu mày đi vào. Cả phòng diện tích khoảng mười mét vuông, phía bắc có một cái giường gỗ, bên phải có một có bàn hóa trang và một cái ghế, trên bàn hóa trang để ít đồ trang điểm, chỉnh thể mà nói phòng khá sạch sẽ.

Sau khi vào phòng, Diêu tỉ tiện tay đóng cửa lại, đi tới cởi đồ Tả Đăng Phong.

“Đừng đụng vào áo choàng của tôi.” Tả Đăng Phong nhíu mày lùi lại. Áo choàng này có ý nghĩa với hắn, hắn không muốn Diêu tỉ đụng vào.

“Tôi chẳng định trộm đồ gì của anh, vậy anh tự làm đi.” Diêu tỉ cười rút tay về.

“Bình thường cô kiếm cũng không được nhiều lắm nhỉ?” Tả Đăng Phong tới bên cửa sổ nhìn ra xa, góc độ từ chỗ này quan sát đội 1875 rất tốt. Tuy khoảng cách khá xa, nhưng thị lực của Tả Đăng Phong siêu đẳng, chẳng cần phải dùng kính viễn vọng như lính Nhật.

“Làm sao anh biết?” Diêu tỉ nghi ngờ hỏi.

“Vì trong thùng rác ở cửa ra vào của cô không nhiều thứ lắm.” Tả Đăng Phong rất hài lòng với vị trí này, không hề đối diện với tòa tiểu lâu, dù bọn quỷ tử có dùng kính viễn vọng cũng không thấy hắn.

“Anh thực cẩn thận.” Diêu tỉ nửa đùa nửa thật.

“Đừng cởi đồ.” Tả Đăng Phong nói, tuy hắn luôn nhìn ra ngoài, nhưng vẫn nghe rõ tiếng cô gái sau lưng cởi dây áo.

“Thì tôi vẫn mặc trên người mà, anh tự tới đi.” Diêu tỉ bỡn cợt.

“Không cần. Tôi không giống với những người khác.” Tả Đăng Phong cũng không quay đầu. lúc này bọn quỷ tử đang đổi phiên, Tả Đăng Phong móc đồng hồ ra xem, đúng tám giờ.

“Vậy anh cởi quần ra đi, tôi giúp anh thỏa mãn.” Diêu tỉ cầm của Tả Đăng Phong một đồng đại dương, nên trong lòng hơi chột dạ.

“Một ngày cô có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Tả Đăng Phong mắt không rời cái sân nhỏ của tiểu lâu, hắn đang nhìn bọn quỷ tử cho chó săn ăn.

“Vận khí tốt thì một đêm tiếp năm sáu người, không, bảy tám người.” Diêu tỉ nói xong vội đổi giọng, sợ Tả Đăng Phong bắt thối lại tiền.

Tả Đăng Phong xoay đầu lại đánh giá cô. Diêu tỉ tay cầm lưng quần, mặt nghi hoặc nhìn hắn. Thấy Tả Đăng Phong quay lại, vội vươn tay bật đèn.

Tả Đăng Phong thấy vậy lập tức kéo màn, cản bớt ánh sáng. Tả Đăng Phong nhíu mày đánh giá Diêu tỉ. Hắn muốn xem cô gái này có thể tin cậy được hay không. Diêu tỉ không hiểu, lại vứt một cái nhìn lẳng lơ cho Tả Đăng Phong.

“Cô bao nhiêu tuổi?” Tả Đăng Phong hỏi. Cô gái này trông chẳng khác gì những cô Diêu tỉ khác, tục tằn và tham tiền.

“Hai mươi lăm.” Cô gái thò tay vào ngực rút khăn ra định che nếp nhăn, không ngờ lưng quần bị buông tay cầm rớt tuột xuống. Tả Đăng Phong vội quay đi, trong đầu hắn chỉ có cơ thể Vu Tâm Ngữ, hắn không muốn cơ thể của người con gái nào khác làm ô uế trí nhớ của hắn.

“Tôi thấy cô phải khoảng ba mươi lăm rồi. Kéo quần lên đi, mỗi ngày tôi sẽ cho cô một đồng đại dương. Tôi muốn ở đây.” Tả Đăng Phong nói. Cô này tuy không đẹp, nhưng tính nết cũng không xấu lắm, nếu không hồi nãy trên đường sẽ không giúp hắn miễn phí, nên Tả Đăng Phong quyết định ở chỗ này.

“Ở mấy ngày?” Diêu tỉ vui mừng. Tuổi cô không còn trẻ, làm ăn ế ẩm.

“Chưa biết, ít nhất bảy ngày. Trong khoảng thời gian này cô tìm chỗ khác mà ở, mỗi sáng tới đây lấy tiền thuê nhà.” Tả Đăng Phong nói. Muốn xác định quy luật hoạt động của quỷ tử ít nhất cũng mất bảy ngày. Ngoài ra hắn không trả tiền phòng ngay là lo Diêu tỉ cầm tiền rồi sẽ nảy ý xấu.

“Tôi chẳng có chỗ nào khác để đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Diêu tỉ nghi hoặc hỏi.

“Vậy ở nhà trọ. Không, cứ ở đây, nhưng đừng tiếp khách.” Tả Đăng Phong đổi ý. Nếu Diêu tỉ không ở đây, đám đàn bà xung quanh cô sẽ nghi ngờ.

“Rốt cuộc anh đang làm gì?” Diêu tỉ lại truy vấn. Một người đàn ông vào kỹ viện mà không đụng vào đàn bà, nhìn kiểu nào cũng không bình thường.

“Tôi trộm đồ của người ta, muốn ở đây tránh né một thời gian.” Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi đáp. Hắn nghĩ cẩn thận rồi mới nói như vậy, để Diêu tỉ khỏi sinh nghi.

“Trời ơi, làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng anh giết người cơ.” Diêu tỉ quả nhiên trúng kế, đưa tay xoa ngực, tay bỏ ra quần lại rơi xuống.

“Nhanh cột dây lưng vào, còn làm vậy, trả lại tiền cho tôi.” Tả Đăng Phong lắc đầu, Diêu tỉ này thực không biết thẹn.

“Anh thực không làm?” Diêu tỉ nghe vậy lập tức kéo quần lên, cột dây lưng vào.

“Tôi đã nói không giống bọn họ mà, tắt đèn, ngủ đi.” Tả Đăng Phong cau mặt.

“Còn sớm mà, nếu không anh ở trong này đi, tôi ra ngoài đi dạo, có khách sẽ mượn phòng của tỉ muội khác.” Diêu tỉ tắt đèn, xoay người định đi ra, muốn đi kiếm thêm tiền.

“Mỗi ngày một đồng đại dương, thuê ở chung phòng, không cho tiếp khách. Hơn nữa cũng không được để cho ai biết tôi ở đây, nếu không sẽ không có tiền đâu.” Tả Đăng Phong kéo màn ra, tiếp tục quan sát. Hắn không thể để Diêu tỉ đưa khách làng chơi tới phòng của những cô gái khác, nếu không có người hỏi, cô ta nhất định sẽ nói ra bí mật của hắn.

“Được rồi được rồi, nghe lời anh vậy.” Diêu tỉ gật gật đầu.

“Lên giường ngủ.” Tả Đăng Phong cầm lấy bình định uống nước, nghĩ nghĩ lại bỏ xuống.

“Được được được.” Diêu tỉ nghe vậy lại cởi đồ ra. Tả Đăng Phong quay đầu đi.

Diêu tỉ lên giường rồi nhích vào trong, rõ ràng là dành chỗ cho Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong khinh miệt liếc qua cô, rồi lại chuyển mắt ra cửa sổ.

Từ chỗ này nhìn vào tiểu lâu của đội 1875, Tả Đăng Phong phát hiện nó có một tầng hầm ngầm. Cửa sổ của hầm ngầm này nửa chìm dưới đất, nửa lộ lên trên, trong tầng hầm truyền ra ánh sáng. Ngoài ra ở một chỗ cách tiểu lâu không xa có một ống khói, vậy có thể đoán được trong hầm thường xuyên được đốt cái gì đó.

Trong khi Tả Đăng Phong đang tập trung quan sát và phân tích thì phòng bên trái truyền tới tiếng nói của đàn ông và đàn bà. Một lát sau chỉ còn tiếng phụ nữ, rất phóng đãng dâm tục, không hề e dè gì, rất giả bộ, rất khoa trương.

Tả Đăng Phong nghe thế cau mặt, cô kia cứ kêu ‘nhanh lên, nhanh lên…’ tên đàn ông kia cũng rất nghe lời, ba phút sau không còn nghe thấy gì nữa. Tả Đăng Phong hừ một tiếng, quay lại tiếp tục quan sát.

Không lâu sau, phòng bên phải lại truyền tới thanh âm tương tự, cũng khoa trương không kém, cũng là hô ‘nhanh lên’. Tả Đăng Phong đâm ra nghi ngờ không biết đám Diêu tỉ này có phải là do cùng một tú bà dạy dỗ hay không.

“Tôi cũng hô nhé, tôi đóng cửa im lặng mãi, họ sẽ nghi ngờ.” Trên giường, Diêu tỉ cứ lật qua lật lại không ngủ được, cô đã ngủ suốt cả ban ngày rồi.

“Cô hô đi.” Tả Đăng Phong nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ lắc đầu.

Được Tả Đăng Phong cho phép, Diêu tỉ lập tức gào to, từ đầu thì chỉ có ‘ai nha’, sau đó là ‘a, trời ơi’, đến cuối cùng thì kêu cha gọi mẹ, tiếng kêu cũng càng lúc càng to.

“Không khác bao nhiêu.” Tả Đăng Phong nhíu mày bảo cô dừng. Kêu thế này đâu có giống người ta, mà giống như đang khóc tang vậy.

“Anh không hiểu đâu, tôi cứ phải kêu, kêu càng lâu chứng tỏ anh càng lợi hại, đến lúc đó gặp lại đám tỷ muội mới có lý do bảo quá sức, phải đóng cửa vài ngày.” Diêu tỉ nói.

Tả Đăng Phong nghe thấy có lý, nên để mặc cho cô gào. Hơn mười phút sau, Tả Đăng Phong lại phải bắt cô dừng lại, chứ nếu nghe nữa hắn sợ mình không nhịn được sẽ đánh cô mất.

“Nếu cô không ngủ được vậy kể cho tôi ít chuyện đi.” Tả Đăng Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Diêu tỉ này thuộc loại nhiều chuyện, bảo không nói chắc sẽ bị mắc nghẹn khó chịu.

Diêu tỉ nghe thế lập tức tinh thần phấn chấn, thao thao bất tuyệt lập tức kể cái chuyện mà cô cho là thú vị, ấy là cái nào thì gọi là lớn, cái nào thì gọi là nhỏ, cái nào là dạng đặc biệt, thế nào là đánh móc, thế nào là đánh cuốn vân vân.

“Tôi muốn nghe chuyện bên ngoài, bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?” Tả Đăng Phong thực sắp phát điên.

“Cái này coi như anh hỏi đúng người rồi, chuyện to nhất hiện giờ chính là quỷ tử giết người ở Nam Kinh, nghe nói giết tới mấy chục vạn người lận.” Diêu tỉ trừng mắt chỉ tay về phía nam.

“Chuyện xảy ra hồi nào?” Tả Đăng Phong ngạc nhiên.

“Gần cuối năm ngoái, đến giờ nghe nói vẫn còn giết, người lớn con nít đều giết, phụ nữ cũng giết, hiếp xong rồi giết, giết xong rồi hiếp cũng có.” Diêu tỉ mặt lộ vẻ hoảng sợ.

“Không ai quản sao?” Tả Đăng Phong cau mày, xem ra thời điểm quân Nhật tiến vào Nam Kinh và tiến vào Tế Nam cũng không sai biệt nhau lắm.

“Đâu phải không có người quản, quốc quân và Bát Lộ quân đều quản, nhưng chẳng ai đánh lại quỷ tử, quốc quân thì sợ chết, Bát Lộ quân thì vũ khí kém cỏi. Tôi nghe nói những người luyện võ đang đi Nam Kinh giết quỷ tử, có cả năm đại tuyệt thế cao thủ nữa đó, anh có biết không?”

“Cô biết?” Tả Đăng Phong nhìn cô, năm đại cao thủ là ai đương nhiên hắn biết, nhưng hắn không ngờ một Diêu tỉ nho nhỏ này cũng biết, nhưng nghĩ một lúc Tả Đăng Phong lại thấy thế cũng bình thường, Diêu tỉ khách gì cũng tiếp, tin tức đương nhiên là nhiều.

“Kim Châm, Ngân Quan, Đồng Giáp, Thiết Hài, Ngọc Phật, năm người này là lợi hại nhất. Tôi nghe nói Kim Châm Ngân Quan đã đi Nam Kinh, giết không ít quỷ tử, sau quỷ tử mời Đồng Giáp tới đối phó với họ.” Diêu tỉ nghiêm trang đáp.

“Thiết Hài và Ngọc Phật thì sao?” Tả Đăng Phong hỏi, hắn thấy tin tức của Diêu tỉ có độ tin cậy của rất cao.

“Họ hình như không đi.” Diêu tỉ lắc đầu.

“Năm người này ai lợi hại nhất?” Tả Đăng Phong chậm rãi hỏi, lúc này hắn cảm thấy bỏ mỗi ngày một đồng đại dương là rất đáng.

“Lúc đầu tôi tưởng Kim Châm là lợi hại nhất, sau này nghe một người khách nói không phải vậy, người khách kia là dân luyện võ, lợi hại lắm, lăn qua lăn lại cả hai tiếng đồng hồ…”

“Đừng có lạc đề, người nào lợi hại nhất?” Tả Đăng Phong cắt ngang.

“Luận võ công Ngân Quan và Đồng Giáp tương đương. Kim Châm hình như là đọc pháp thuật gì đó, Thiết Hài không lộ diện, người lợi hại nhất chính là Ngọc Phật. Cô ấy giết người không cần động thủ, chỉ cười một cái thế này, người ta chết liền.” Diêu tỉ bày ra một nụ cười. Tả Đăng Phong lại nhíu mày, hắn đã từng gặp qua Ngọc Phật. Ngọc Phật cao ngạo và lạnh lùng, chứ đâu có cái nụ cười nhìn chán ghét và đau khổ như Diêu tỉ thế này.

“Hòa thượng đạo sĩ thành Tế Nam có giúp làm việc cho bọn quỷ tử không?” Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi hỏi. Hắn lo nhất là có cao thủ Phật đạo hoặc cao thủ võ công giúp quân Nhật.

“Trước kia thì có, bây giờ hình như không có.” Diêu tỉ nghĩ nghĩ rồi đáp.

“Vậy nghĩa là sao?” Tả Đăng Phong vội hỏi.

“Đám đàn bà trong bát quái lâu kia đã bị bắt đi hầu hạ hòa thượng, trước kia thường xuyên có lính đưa xe tới bắt họ đi, nhưng thời gian gần đây không thấy nữa. Tỉ muội bọn ta đều đoán có lẽ bọn họ đều đi Nam kinh rồi.” Diêu tỉ nói, trong ngữ khí có mùi ghen tị.

“Biết bọn họ ở chỗ nào không?” Tả Đăng Phong nghe vậy phấn khích, nếu trong thành Tế Nam không có những người này, hắn ra tay dễ dàng hơn nhiều.

“Nghe nói ở tây thành, cách đây rất xa.” Diêu tỉ chỉ về phía tây.

Tả Đăng Phong không hỏi thêm, tây thành cách đây rất xa, dù ở đây có xảy ra chuyện, họ cũng không cách nào đuổi tới kịp, huống hồ chưa chắc bọn họ còn ở Tế Nam. Xem ra chỉ cần hắn bắt đúng cơ hội thì vẫn có thể ra tay với đội 1875.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.