Tầm Thần Ký

Chương 80: Hắc Sát Hủy Dung





Ở bên ngoài Tử Vong đầm lầy.
Lúc này đang là ban đêm, có một đội nhân mã đang đóng quân tại chỗ.
Lửa trại thiêu đốt hừng hực, chiếu sáng hết thảy khu vực xung quanh.
Rất nhiều tráng hán cao lớn cầm vũ khí đi đi lại lại, biểu tình của mỗi người dữ tợn lại hung ác.
Đội người này có gần trăm người, cứ cách một đoạn thời gian là một nhóm mười mấy người ngồi hét to nói lớn, ăn nhậu chơi bời.
Những người này đều mặc giáp phục thống nhất của lính đánh thuê, nhưng ở một vài chi tiết lại đã trải qua sửa đổi.
Chẳng hạn như áo trên cũng không kín mít mà cắt may theo kiểu sát nách, bắp tay cuồn cuộn hoàn toàn hiển lộ ra tới.
Trên bắp tay bọn họ đều có một hình xăm màu đen kéo dài từ đầu vai xuống tới khuỷu tay.
Hình xăm là một đầu lang sống động như thật, vây quanh chúng nó là hình ảnh một đoàn ngọn lửa cất cao.
Người ngoài chỉ cần nhìn liền biết, đây là tiêu chí của Lang Diễm dong binh đoàn.
Đoàn đội bọn họ rất lớn, nhưng lại chơi theo kiểu phe phái cùng nhóm nhỏ.
Bất quá, tác phong lại thập phần giống nhau, đồng dạng bá đạo và th ô tục.
Các tráng hán rượu vào lời ra, lời nói đều là ô ngôn uế ngữ, nghe chói tai không thôi.
Chính giữa có một lều trại màu đen, hắt hiu ra ánh đèn của dạ minh châu.
Chứng tỏ người trong kia vẫn còn chưa ngủ.
Người trong lều trại quả thật chưa ngủ, mà mở ánh mắt sáng trưng, lập lòe tia hung ác như dã thú.
Bên trái khuôn mặt có một vết sẹo bởi vì cơ mặt vặn vẹo mà lồi ra thịt non đỏ rực bên trong, đi ra ngoài có thể dọa khóc một tảng lớn hài tử.
Hắc Lang siết chặt nắm đấm, ánh mắt chặt chẽ mà lưu ý cửa ra vào của lều trại.
Hắn đang chờ đợi… chờ đợi một tin tức làm hắn hả hê mới thôi.
Chỉ có hắn mới biết, trong lòng hắn có bao nhiêu thấp thỏm.
Đã ba chi đội ngũ đi ra ngoài, nhưng không một người trở về phục mệnh.

Hôm nay… là chi thứ tư… có gấp ba nhân số so với những lần trước đó.
Tuyệt đối không thể thất bại… nếu không… hắn đã có thể tổn thất lớn lắm, hơn nữa mặt mũi cũng toàn ném rác…
Còn nữa… người kia là ác mộng của toàn bộ Hoang Vực giới, xưa nay chưa từng có người nào mà hắn giết không được!
Không thể không nói, chờ đợi là một loại tư vị dày vò tâm can con người.
Nửa đêm!
Bên ngoài, tốp năm tốp ba lính đánh thuê cũng đã ngã trái ngã phải, hình tượng bất kham mà ngủ đi.
Lửa trại còn tiếp tục thiêu đốt, nhưng phạm vi nhỏ dần.
Hưu!
Một đạo bóng dáng như quỷ mị nhanh chóng né tránh sự tuần tra của đội ngũ canh gác, vọt tiến vào trung tâm lều trại.
Trong lúc đó không có kinh động bất kì người nào.
Hắc Lang bởi vì chờ đợi quá lâu, đáy mắt sụp xuống, một bộ tư thế chuẩn bị ngủ.
Một trận gió lạnh quét tới, hắn nhanh chóng đánh run bừng tỉnh, nhìn trước mặt xuất hiện bóng dáng quen thuộc, hắn vừa mừng rỡ lại ẩn nhẫn nói:
“Ca ca! Ngươi đã trở về! Ta liền biết, ai chọc tới Lang Diễm đều sẽ không có kết cục tốt!” Trong giọng nói, khó được nghe ra một tia đắc ý.
Hắc Lang không phát hiện không khí xung quanh lạnh xuống, đến nỗi ánh sáng trong lều trại quá tối tăm, hắn càng không thấy rõ người đối diện có biểu tình gì.
Chát!
Hắc Lang còn đang vui mừng đắc ý, chợt một cái tát giáng xuống, đánh đến khuôn mặt hắn lệch sang một bên, thân hình cũng lảo đảo.
Khóe miệng chảy ra máu tươi, vết sẹo bên má bị đánh trúng, thịt non tức khắc co giật rồi trồi ra, còn kéo theo hỗn hợp máu tươi cùng mưng mủ.
Hắc Lang loạng choạng ổn định thân mình, đầy mặt khó tin nhìn người đối diện, thanh âm mang theo một tia phẫn nộ:
“Hắc Sát! Ngươi vì cái gì đánh lão tử?”
“Hỗn trướng! Ngươi lần này rốt cuộc chọc phải người nào?” Hắc Sát nghe ngữ điệu không biết lớn nhỏ của Hắc Lang, trong lòng vốn đã tức giận càng thêm điên cuồng.
Ánh mắt hung ác lại dày đặc sát khí nhìn chằm chằm Hắc Lang, hắn âm trầm chất vấn.
Hắc Lang cả kinh, rốt cuộc nhận ra không đúng chỗ nào, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên nồng đậm bất an.
Hắn vội vã chuyển qua dạ minh châu, bởi vậy hắn lờ mờ thấy được hình dáng của Hắc Sát.
“Ngươi nói vậy là có ý gì? Nữ nhân kia chẳng phải chỉ là một lính đánh thuê nhỏ nhoi, danh điều chưa biết thôi sao? Chẳng lẽ nói, Hắc Sát ngươi một nữ nhân cũng đối phó không được? A!”
Tê!

Nói đến nửa chừng, Hắc Lang bỗng chốc cả kinh trừng lớn mắt, khóe miệng đảo hút một ngụm khí lạnh, biểu tình trên gương mặt đều là khiếp sợ.
Hắn rốt cuộc thấy rõ hình dánh Hắc Sát, cả khuôn mặt người đối diện như là bị nước sôi lửa bỏng đổ vào, da thịt đỏ bừng sưng lên, nhăn nhúm thành một đoàn, lổ rỗ thấm huyết, cùng với mưng mủ vàng nhạt tản ra mùi hôi thối tanh tưởi.
Toàn bộ khuôn mặt không còn một chỗ toàn vẹn, xứng với cặp mắt đỏ bừng hung ác kia, quả thật như ác quỷ từ địa ngục đi ra.
Trên cơ thể, y phục màu đen rách nát loang lổ, đặc biệt là đầu vai thủng một lỗ lớn như bị sét đánh, tuy rằng đã được băng bó qua, nhưng hắn mơ hồ có thể thấy được vết thương sâu đến kinh người, máu tươi thấm vào lớp y phục vùng thân cận, tùy thời tùy chỗ phát ra một hương vị rỉ sét, khiến người da đầu tê dại.
Quả thật là khủng khiếp đến cực điểm!
Hắc Sát… đã hoàn toàn bị hủy đi dung mạo.
“Ngươi! Hắc Sát… sao ngươi lại thành ra thế này?” Hắc Lang khiếp sợ chưa tiêu, lắp bắp hỏi.
Hắc Sát cười lạnh một tiếng, âm thanh kh ủng bố quỷ quyệt, hắn một bước lảo đảo nắm lấy cổ Hắc Lang, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Hắc Lang! Ngươi cũng dám gạt ta! Ngươi rõ ràng biết nữ nhân kia không bình thường, còn dám ngụy biện kêu ta đi đối phó nàng.
Nếu không phải ngươi, ta như thế nào sẽ trở thành bộ dáng này? A! Ta muốn giết ngươi!”
Ca sát!
Tay bóp lấy cổ vặn vẹo thít chặt, biểu tình Hắc Sát đáng sợ như lệ quỷ, ánh mắt âm trầm hung ác.
Hắc Lang nhanh chóng cảm nhận được một hơi thở đến từ tử vong uy hiếp, không khí xung quanh ngày càng ít đi, hắn hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.
Sau lưng dường như có một bàn tay đáng sợ chậm rãi m ơn trớn, thực cốt lạnh lẽo, đại não đã không kịp suy nghĩ thứ gì khác.
Hắc Lang lúc này hoàn toàn sợ hãi.
“Hắc Sát… không… ca ca… ngươi mau thả… ta ra.
Ta là đệ đệ… của ngươi.
Ngươi không thể… không thể giết ta! Ta… ta không có… cố ý lừa ngươi.
Ta cho rằng… ngươi là lợi hại nhất… không ai có thể… là đối thủ… của ngươi…”
Hắc Lang cố lấy từng hơi mà giải thích, ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.
“Hừ!” Hắc Sát nghe thấy hắn nói, bàn tay hơi buông lỏng, sau đó đem Hắc Lang quăng qua một bên, động tác không có một chút nương tay phảng phất như là ném một đoàn rác rưởi.
Chính hắn lúc này cũng đã dầu cạn đèn tắt, thân hình lung lay phù phiếm không ngừng, thần sắc trắng bệch.
Tịch Thần không chỉ cho nhiều quyển trục công kích thân thể hắn, mà còn đem tinh thần lực hóa thành mũi tên đâm vào đại não hắn.
Hắc Sát cơ bản phải ném nửa cái mạng mới gắng gượng về tới nơi này, nhưng cũng đã trọng thương.
“Khụ! Khụ! Ca, nói vậy là nàng kia thương ngươi thành như vậy?”
Hắc Lang lồm ngồm bò dậy, không ngừng ho khan, sau một hồi mới suyễn được khẩu khí, khó tin hỏi.
Hắn mặc dù biết nàng kia lợi hại, nhưng không nghĩ tới… ngay cả thực lực lợi hại như Hắc Sát thế mà cũng không làm gì được nàng, nàng rốt cuộc là ai?
Hắc Sát quỷ dị cười lạnh, ánh mắt thị huyết điên cuồng:
“Hại ta thành bộ dáng này, ta chắc chắn sẽ không buông tha cho nàng!”
Hắc Lang nghe vậy rốt cuộc hoảng sợ lên, gấp gáp hỏi:
“Chúng ta phải làm sao bây giờ ca? Nàng kia nếu biết là ngươi ra tay, bằng tính tình của nàng, chắc chắn sẽ đuổi tận giết tuyệt.
Ca! Ta còn chưa muốn chết!” Hắn quên không được, ánh mắt cao cao tại thượng, tàn nhẫn quyết tuyệt muốn diệt trừ hắn của Tịch Thần ngày ấy.
“Hừ! Phế vật!” Hắc Sát khinh bỉ nhìn thoáng qua Hắc Lang, nhịn không được mắng ra tiếng.
Sau đó cười lạnh lên:
“Muốn đuổi tận giết tuyệt? Chờ nàng có bản lĩnh ra khỏi vùng đất kia đi rồi nói.
Ra không được, chỉ có chết già chết mòn ở trong đó mà thôi! Nếu nàng may mắn ra tới, thương thế ta cũng đã hồi phục, tới lúc đó ai đuổi giết ai còn chưa biết được đâu.
Nàng dùng thủ đoạn âm hiểm bỉ ổi mới thương được ta.
Chính diện tương đối… vậy chờ xem!”
Hắc Sát đã quên, hắn dùng Huyễn Ảnh Y đi đánh lén, mới gọi là thủ đoạn âm hiểm.
Tịch Thần chỉ là phòng vệ mà thôi.
Nếu không có tiểu Hắc bên người, Tịch Thần có khả năng đã là oán linh dưới lưỡi hái tử thần của hắn.
Ánh mắt Hắc Lang chợt lóe qua một tia ngưng trọng, thăm dò hỏi:
“Ca! Ngươi nói vùng đất kia… phải hay chăng là…”
Hắc Sát quỷ dị cười:
“Đúng vậy! Chính là vùng đất thời gian, sở hữu ai tiến vào nơi đó đều có đi mà không có về, cả đời chỉ có thể nhốt trong đó, bị thời gian ăn mòn thanh xuân, chậm rãi biến thành thây khô!”
Hắc Lang nghe vậy, niềm tin lại tràn đầy, không khỏi vui sướng khi người gặp họa nói:
“Nàng lần này chết chắc rồi!”
Hắc Sát nhíu nhíu mày, cảnh cáo Hắc Lang một tiếng:
“Ngươi đừng vội mừng rỡ, nếu không muốn chết thì cho người lùi về đi.
Bên kia đầm lầy, chính là vùng đất thời gian!”
Hắc Lang cả kinh, bật thốt lên:
“Ca! Ngươi nói là thật sự?”
Hắc Sát âm trắc trắc nhìn hắn:

“Ta lừa ngươi làm gì? Ta đuổi theo nàng kia vào trong vùng đất thời gian, cũng may chỉ là ngoại vi, hơn nữa lúc ấy cơ quan chưa bị kích hoạt khởi động, nếu không lão tử cũng chưa về được!”
Hắc Lang cả kinh mạo ra một thân mồ hôi lạnh.
“Ta… ta đi kêu gọi bọn hắn, từ giờ tốc tốc rời đi Tử Vong đầm lầy!”
Hắc Sát không kiên nhẫn nói:
“Khoan đã, trong tay ngươi có dư bao nhiêu thuốc trị thương, đan dược toàn bộ đưa cho ta.
Ta phải hồi phục thương thế!”
Ánh mắt Hắc Lang xẹt qua một tia chán ghét, mặt dù trong lòng không vui, nhưng vẫn đem hết thảy tư nhân trữ vật trên người toàn bộ đưa cho Hắc Sát.
“Cút đi!” Hắc Sát nhận lấy đồ vật, không chút lưu tình đem Hắc Lang đá văng.
Hắc Lang chật vật bò dậy, trong mắt dâng lên một tia oán hận.
Hắc Sát… ngươi càng ngày càng quá đáng!
Lão tử chờ! Chờ có một ngày sẽ đem ngươi sống xẻo làm thịt!
Hắc Lang nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thâm độc nghĩ, động tác lại không chậm mà tập hợp hết thảy lính đánh thuê, suốt đêm rời đi Tử Vong đầm lầy.
Trên đường đi, Hắc Lang bắt gặp được bốn người của Dạ Nguyệt dong binh đoàn.
Thấy bọn họ, trong lòng hắn không khỏi lạnh xuống, hận ý lan tràn.
Bọn họ còn sống, ý nghĩa người mà hắn phái đi, đã toàn bộ chết.
Quyết tâm gi3t chết bọn họ càng thêm nùng liệt, hắn đang chuẩn bị kêu gọi người đem bọn họ bao vây diệt trừ.
Nào biết, dư quang thoáng nhìn thấy một mạt bóng hình màu trắng.
Hắc Lang cả kinh, rốt cuộc không dám lại vọng động.
Lục Vận!
Thế nhưng là nàng? Nàng rốt cuộc cùng Dạ Nguyệt binh đoàn có quan hệ gì?
Trong lòng hắn không khỏi trầm trọng xuống, giống như… Dạ Nguyệt binh đoàn cũng không phải hoàn toàn là một căn xương mềm tùy ý hắn bắt chẹt.
Nếu như là ngày thường, cho dù là Lục Vận hắn cũng không chút sợ hãi, nhưng hiện tại hắn cần mau chóng rời đi nơi này, hơn nữa Hắc Sát còn bị thương nặng.
Hừ! Tạm tha cho bọn họ tung tăng vài ngày!
Biểu tình trên khuôn mặt hắn hiện lên hung thần ác sát, lãnh một đội người từ bên bốn người đi qua.
Ánh mắt của những lính đánh thuê kia thèm thuồng nhìn Lục Vận cùng tỷ muội song sinh Mẫn Lan, Mẫn Điệp, nhưng không có ai dám ra tay.
Rốt cuộc, một đội người từ bên người bọn họ đi qua, Hắc Lang chỉ để lại một ánh mắt thù hằn, rồi sau đó mất hút sau lớp rừng cây dày đặc.
Thần kinh vốn căng chặt của bốn người không khỏi thả lỏng, đồng thời thở hắt ra một hơi.
“Di? Lang Diễm dong binh đoàn người cư nhiên dễ dàng như vậy tha cho chúng ta.
Mặt trời hôm nay mọc hướng tây sao?”
Mẫn Điệp bụm miệng, ánh mắt trợn trừng, kinh ngạc phát ra âm thanh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.