Tầm Thần Ký

Chương 28: Nguy Cơ Ập Tới





Cùng lúc đó, Kỳ Văn Thư và Kỳ Tiểu Nhã vốn đang chuẩn bị đồ đạc cho việc chuyển nhà, mỗi người xách một bao tay nải ở trên vai, hai huynh muội cúi người vái chào tổ tiên trước khi rời khỏi cái nơi yên ấm đã sinh ra và nuôi dưỡng bọn họ đến trưởng thành.
Nhìn thấy cặp mắt đỏ hoe và hai dòng lệ ướt đẫm của Kỳ Tiểu Nhã, Kỳ Văn Thư khẽ vỗ vai cô muội muội nhỏ bé, cất tiếng êm dịu an ủi:
“Tiểu Nhã! Muội đừng buồn mà, chúng ta còn sẽ trở về thường xuyên.
Tuyệt đối sẽ không bao giờ bỏ lại nơi chôn rau cắt rốn này đâu!”
Ngay cả Kỳ Văn Thư cũng không phát hiện, mặc dù hắn chém đinh chặt sắt nói ra những lời này, nhưng kỳ thật lòng hắn rất hoang mang và không xác định.
Có một điều hắn chưa dám nói với muội muội, bọn họ thực chất là đi trốn, trốn khỏi bàn tay độc ác của cường quyền.
Một mai nếu hắn có trở về đi chăng nữa, thì e là cũng chẳng dám dùng thân phận thật của mình, lén lút lầm lũi để không bị phát hiện.
Kỳ Tiểu Nhã đưa tay quệt nước mắt, cố gắng thu hồi biểu cảm đau thương trên gương mặt mình, nở một nụ cười không mấy tươi tắn, sau đó nắm chặt lấy tay phải của Kỳ Văn Thư rồi nói:
“Ca ca, muội không sao! Muội chỉ là hoài niệm về hồi ức một chút thôi! Cuộc sống sau này, chỉ cần nơi nào có huynh thì nơi đó đều là nhà của muội.”
Kỳ Văn Thư cũng cười, đưa tay bẹo má cô nàng, nghiêm túc tuyên thệ:
“Ta cũng thế!”
Trên đời này, rốt cuộc chỉ còn lại muội muội nhỏ bé là nguồn động lực khiến cho hắn tiếp tục sống và bận tâm.
Hắn phải sống, phải cố gắng làm mọi việc để trở thành hậu thuẫn lớn nhất cho nàng.
Hai huynh muội dắt lấy tay nhau, từ từ đi ra khỏi gian nhà thờ tổ tiên, nhìn quanh sân vườn một lượt rồi tiến về cửa chính.
Bất chợt, “Rầm!” một tiếng.
Cánh cửa sơn nâu đỏ bất hạnh bị người từ bên ngoài đạp đổ không thương tiếc, nặng nề đổ rạp xuống mặt đất, bụi đất túa lên.
Bởi vì quán tính, Kỳ Văn Thư đưa tay lên che mắt tránh cho khói bụi khỏi bay vào, tay còn lại nắm chặt tay của Kỳ Tiểu Nhã rồi kéo nàng ra phía sau lưng mình.
Đợi cho bụi đất tan đi, hắn mới đưa mắt nhìn lên, đôi mắt không khỏi sung huyết và trợn to như chuông đồng, trái tim dường như chững lại không đập, sự lạnh lẽo như hàn băng đông buốt lồ ng ngực hắn.
Sự căng thẳng khiến cho hắn bất giác nắm chặt tay Kỳ Tiểu Nhã và liên tục lùi về phía sau, ánh mắt nhìn đăm đăm những kẻ ở đối diện một cách cảnh giác.
Kỳ Tiểu Nhã thấy động tác của ca ca mình khá quái lạ nên nhẹ giọng khắc chế hỏi han, cánh tay hơi vặn vẹo hòng muốn thoát ra sự nắm chặt kia:
“Ca ca...!đau! Huynh làm đau muội rồi! Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Kỳ Văn Thư lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm túc đẩy tay cô nàng về hướng ngược lại, giọng nói có hơi run rẩy:
“Không có chuyện gì hết! Tiểu Nhã, muội mau vào trong nhà trước đi!”
Kỳ Tiểu Nhã trong phút chốc đã nhận ra sự khác lạ trong lời nói của Kỳ Văn Thư, cho nên vùng tay thoát ra và vượt lên phía trước, chỉ tay vào những tên to con đang đứng ở đối diện:
“Các ngươi là ai? Tại sao lại ngang nhiên xông vào nhà của ta, đã thế còn đập đồ phá phách, có tin ta hô hoán lên là sẽ có người bắt các ngươi ngay không? Nơi này cấm ẩu đả, các ngươi một vừa hai phải thôi!”

Lời đe dọa của Kỳ Tiểu Nhã nhanh chóng đổi lấy một tràng cười ngạo nghễ từ những thanh niên cao to đối diện, một người trong đó bước ra, lấy ánh mắt khinh khi rà soát từ trên xuống dưới người thiếu nữ rồi lướt qua Kỳ Văn Thư, cất lên giọng điệu châm chọc:
“Kỳ Văn Thư, ta thật không ngờ ngươi lại có bản lĩnh đi ra từ Rừng Hắc Thạch mà vẫn bình yên vô sự, hơn nữa còn không bị lính trông cửa của Đoạn Tiên Thành phát hiện.
Nếu ta đoán không sai thì người nghe lén một tháng trước chắc cũng là ngươi nhỉ? Trốn cũng giỏi lắm, làm cho bọn ta tìm rất khổ cực đấy! Nhìn bộ dạng của ngươi bây giờ thì chắc là định dắt theo muội muội trốn đi nhỉ? Nói đi, các ngươi định đi đâu?”
Kỳ Văn Thư kéo muội muội đang sửng cồ ra phía sau lưng, áp chế nỗi sợ hãi trong lòng mà thẳng thắn nhìn vào cặp mắt kia:
“Ngươi nói cái gì ta nghe không hiểu? Ta nghe lén cái gì cơ? Ta may mắn nhờ sự trợ giúp của người khác mới đi ra từ Rừng Hắc Thạch, từ đó biết được sự nguy hiểm của Lính đánh thuê nên ta quyết định gác kiếm trở về cuộc sống bình thường.
Ta dẫn muội muội đi thăm nhà của họ hàng, trốn cái gì chứ? Ta có chột dạ gì mà phải trốn? Đào Trung, ngươi đừng ép người quá đáng!”
Nguy cơ trước mắt, phương pháp hiện tại Kỳ Văn Thư có thể nghĩ đến chỉ là rũ bỏ mọi trách nhiệm, giả vờ như mình cái gì cũng không biết, hi vọng có thể tìm đường sống trong chỗ chết.
Cái hắn sợ hãi nhất bây giờ là liên lụy đến sự an toàn của muội muội.
Kỳ Tiểu Nhã nép sau lưng ca ca, muốn hỏi gì đó nhưng cảm thấy lúc này không quá thích hợp nên đành ngậm miệng, chăm chú lắng nghe mọi câu chuyện.
Đào Trung nhún vai khinh thường, ánh mắt xếch lên đầy hung tợn:
“Kỳ Văn Thư! Không nghĩ tới ngươi là kẻ tham sống sợ chết đến như vậy.
Dám làm mà không dám nhận.
Đoàn đội Túy Bình có một người thành viên như ngươi thật là nhục nhã, can đảm rũ bỏ huynh đệ của mình rồi chạy trốn, khiến cho họ làm sao có thể yên ổn dưới ba tấc đất đây?”
Kỳ Tiểu Nhã nghe nhắc đến tên của đoàn đội Túy Bình thì giật bắn mình, đưa ánh mắt nghi hoặc hỏi Kỳ Văn Thư:
“Ca ca! Chu Bằng đại ca bọn họ...!lẽ nào...”
Kỳ Văn Thư nỗ lực khắc chế nỗi hận của chính mình, không dám để cho nó tiết ra dù chỉ một chút, đầu tiên là vỗ vào mu bàn tay của muội muội để trấn an, sau đó ngẩng đầu trưng ra biểu cảm buồn bã thê lương, nói với người đối diện:
“Đào Trung! Người đã xuống mồ tức là an bình rồi, ngươi đừng nhắc lại làm gì nữa.
Là do đoàn đội chúng ta không may mắn, rơi vào ổ của yêu thú mới dẫn đến bị diệt cả đoàn như thế.
Bọn họ dùng sức lực cuối cùng để bảo vệ ta, ta mới còn sống đến bây giờ.
Ta rất cảm kích và hổ thẹn, nhưng tuyệt đối không làm chuyện gì có lỗi với họ cả.”
Suy cho cùng, thì mục đích của Đào Trung chính là muốn khiêu khích, khơi gợi nỗi hận thù trong lòng hắn, bọn họ đang thử xem hắn có biết hoàn toàn âm mưu của bọn họ hay không thôi.

Mà hắn lúc này không thể dễ dàng đánh mất lý trí được.
Có những mối thù chỉ có thể giấu nhẹm trong lòng, chờ thời cơ tốt đẹp.
Hiện tại muốn bảo toàn tính mạng đã phải suy nghĩ đủ đường thì nói chi là phát ti3t báo thù cho người đã khuất.
Chung quy, vẫn là do hắn không có năng lực.
Đào Trung thấy Kỳ Văn Thư vậy mà trả lời một cách lưu loát, nước chảy không kẽ hở nên trong lúc nhất thời không biết phải làm sao.
Chợt nhớ đến điều gì nên hắn quay ngược ra sau hỏi han:
“Lâm Việt thiếu gia, phải làm sao bây giờ?”
Lâm Việt ôm tay tựa vào tường cửa, đôi mắt híp lại đầy toan tính, tựa như con rắn độc trong bóng tối, luôn chờ chực cơ hội để cắn nuốt con mồi, hắn xuyên qua đám người cấp dưới nhìn đến hai huynh muội Kỳ Văn Thư rồi bất giác nở một nụ cười lạnh lẽo:
“Tiểu tử có miệng lưỡi trơn tru, suýt thì phải gạt được ta! Đưa cả hai trở về Lâm gia, nhốt muội muội của hắn ở phòng khác, có con tin này trong tay, ta còn sợ hắn không chịu cúi đầu?”
Đào Trung nhận được mệnh lệnh, dùng ánh mắt ra hiệu cho những người khác, cả đám cùng tiến lại, vây bắt Kỳ Văn Thư và Kỳ Tiểu Nhã.
Kỳ Văn Thư trong lòng thầm chửi rủa, vẫn còn kì vọng vào một hi vọng xa vời nào đó, cố gắng mở miệng thuyết phục:
“Các ngươi định làm gì đó? Nơi này vẫn còn là địa phận của Đoạn Tiên Thành, các ngươi ngang nhiên c**ng bức người khác như vậy thì còn để phủ thành chủ ở trong mắt không?”
Đào Trung cười nhạo thành tiếng, trút ra một sợi dây thừng dài phe phẩy:
“Có Lâm đại thiếu gia ở đây, phủ thành chủ cũng phải lễ nhượng ba phần.
Chúng ta chỉ đang mời người về phủ làm khách, phủ thành chủ cũng có nói được gì đâu.
Ngươi ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, đừng rượu mời không thích lại thích uống rượu phạt.”
Nói rồi, hắn dẫn đầu tiến lên, nghĩ Kỳ Văn Thư sẽ không có động tác nên thản nhiên thắt dây thừng thành thòng lọng rồi treo vào cổ Kỳ Văn Thư.
Kỳ Văn Thư bỗng chốc cười lạnh, sự nhẫn nhịn đã đi đến giới hạn, hắn rõ ràng đã hạ mình nhún nhường tới mức này mà bọn họ vẫn được nước lấn tới thì hắn còn phải nhịn nữa sao.
Một khi bị bắt về Lâm gia thì đời này của hắn và tiểu Nhã coi như xong chuyện.
Hắn bất ngờ rút ra dao găm từ bên hông rồi thẳng tay đâm vào bụng của Đào Trung nhân lúc khoảng cách gần, lạnh lùng trần thuật:
“Đám người các ngươi đừng làm ra vẻ đạo mạo, động tác thế này mà gọi là mời sao? Chẳng khác nào coi chúng ta như phạm nhân rồi bắt ép.

Ta không làm gì sai, cớ sao phải theo các ngươi về chịu tội?”
Đào Trung ôm bụng lùi về phía sau, khuôn mặt nhăn thành trái khổ qua, đau đớn và tái nhợt, hắn nghiến răng nghiến lợi và trừng mắt:
“Kỳ Văn Thư, ngươi còn dám phản kháng!?”
Không chỉ hắn, mà biểu tình của Lâm Việt cũng trở nên sa sầm xuống, tỏ ý không bằng lòng.
Mấy tên cấp dưới thấy vậy thì đổ mồ hôi hột, đồng loạt xông lên bắt người.
Kỳ Văn Thư đẩy Kỳ Tiểu Nhã lùi về bậc thềm nhà, căn dặn:
“Tiểu Nhã! Muội ngồi yên ở đây, nếu thấy tình hình không đúng thì cứ chạy trước ra bằng cửa sau, lộ trình nhà Ý Lan ta đã cho muội xem trước, muội cứ đi đi, đừng lo cho ta, ca ca sẽ đuổi kịp muội!”
Kỳ Tiểu Nhã ngơ ngác gật đầu, ánh mắt tựa như dại ra, nhìn bóng dáng gầy yếu của thiếu niên xông vào vòng chiến với một thanh gỗ trên tay.
Vì sao? Vì sao tai họa lại ập đến ngay lúc này? Chẳng lẽ đây là lý do khiến cho ca ca một mực kiên quyết chuyển nhà sao? Huynh ấy đang trốn tránh điều gì? Còn những người này là ai, tại sao lại cứ muốn bắt bọn nàng?
Giữa lúc Kỳ Tiểu Nhã đang suy nghĩ miên man lo sợ thì Kỳ Văn Thư đã nhập vào vòng chiến, sức mạnh cầu sinh khiến cho hắn bộc phát ra lực chiến đấu xưa nay chưa từng có, chỉ với một cây gậy gỗ mà đã có thể chống chọi lại bốn tên thanh niên cao to lực lưỡng, hơn nữa còn cầm vũ khí.
Nhưng nan quyền khó địch tứ tay, những cú đấm rơi xuống người vẫn khiến Kỳ Văn Thư đau nhức như muốn khuỵu xuống.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến tình cảnh gian nan mình sắp đối diện và gương mặt ngây thơ của muội muội khiến hắn trở nên có động lực, động tác ngày càng hung tàn và sắc bén.
Lần lượt đánh rớt vũ khí của những tên to con kia, đá văng một tên ra khỏi vòng chiến, hộc máu không gượng dậy nổi.
Hắn hoàn toàn bỏ mặc lời đe dọa om sòm của Đào Trung ở ngoài tai, đắm chìm vào sự giết chóc dần sục sôi trong máu huyết của chính mình.
Hắn cảm thấy mình nên gi3t chết những kẻ trước mặt thì mới có được sự tự do và đập tan mối hung hiểm đang ngày đêm giày vò hắn.
Kỳ Văn Thư bỏ quên cảm giác đau đớn và tệ hại, mặc kệ sự tê mỏi của linh hồn, tay chân không ngừng phản kháng, sự liều mạng này khiến cho ba tên cao to còn lại phải e dè không dám xuống tay.
Cho đến khi, Kỳ Văn Thư nghe được một âm thanh trầm đục như nước lặng, nhưng lại tựa sấm nổ bên tai của hắn:
“Ngoan ngoãn đầu hàng, nếu không muội muội của ngươi sẽ chết ngay tức khắc!”
Kỳ Văn Thư ngẩng đầu nhìn theo tiếng nói, và ánh mắt chợt sung huyết khi bắt gặp một thiếu niên mặc y phục hoa lệ chẳng biết từ lúc nào đã tới gần tiểu Nhã, và lúc này đang dùng bàn tay thô kệch bóp chặt lấy chiếc cổ non mịn của nàng, phảng phất chỉ cần dùng sức một chút là có thể bẻ gãy nó ngay lập tức.
“Tiểu Nhã! Sao muội không chạy đi!?” Kỳ Văn Thư gào lên thảm thiết, sức lực trong người như bị rút cạn, khuôn mặt sợ hãi và tái nhợt của muội muội ảnh ngược trong mắt hắn, khiến cho hắn quỳ xuống và buông lỏng tất cả mọi thứ.
Ba tên to con nhanh nhẹn chớp lấy cơ hội, gác vũ khí sắc nhọn lên cổ hắn, một tên thì đá vào lưng hắn khiến cho hắn phải hộc ra một ngụm máu.
Kỳ Tiểu Nhã lo lắng không thôi, dùng mười ngón tay cố gắng gỡ lấy cái bàn tay cứng rắn như sắt trên cổ mình, khó thở hồng hộc kêu:
“Ca ca, ca ca! Huynh đừng quỳ xuống, đừng lo cho muội.
Huynh mau phản kháng đi!”
Kỳ Tiểu Nhã vừa nói xong thì cảm thấy bàn tay siết cổ mình càng thêm chặt, kèm theo một giọng nói âm u rót vào tai:
“Thật là huynh muội tình thâm! Tiểu cô nương, ngươi thật là bướng bỉnh và không biết điều! Nếu bây giờ ngươi còn nói một câu vô nghĩa nào nữa thì ta sẽ cho người đánh hắn.”
“Ngươi...” Kỳ Tiểu Nhã trừng mắt, thở hồng hộc, nhưng cũng can đảm im miệng.
“Lâm Việt, ngươi thả muội muội của ta ra, ta đồng ý đi theo ngươi, muốn sát muốn xẻo gì thì tùy ý.” Kỳ Văn Thư thấy sắc mặt của Kỳ Tiểu Nhã đã dần đỏ lên một cách khác thường thì trong lòng gấp gáp như kiến bò lên chảo nóng, bất chấp tất cả đưa ra lời giao dịch.

Lâm Việt cười lạnh, đưa tay còn lại áp sát vào má của Kỳ Tiểu Nhã rồi vân vê, giọng nói ái muội:
“Không! Thiếu gia ta đổi ý rồi.
Bắt một mình ngươi thì có gì mà thú vị chứ.
Tiểu cô nương này thú vị hơn nhiều.
Hay là như vầy nha, mỗi một lần ta hỏi mà ngươi trả lời không đúng sự thật thì ta sẽ làm nhục nàng ngay trước mặt ngươi.
Tới khi nào ngươi chịu nói sự thật thì thôi.”
Kỳ Tiểu Nhã rùng mình kịch liệt, hận đến mức muốn cắn nát cái tay đang sờ mó lên người nàng.
Nhưng nàng không thể chửi, bởi vì chỉ cần nàng chửi thì nỗi đau thể xác sẽ dồn hết lên người ca ca.
“Ngươi là một tên súc sinh!” Kỳ Văn Thư trừng mắt, chửi rủa.
Cánh tay của Lâm Việt càng càn rỡ, từ từ dời xuống phía ngực hơi nhô ra của thiếu nữ, tựa như đùa giỡn mà trêu chọc.
“Súc sinh sao? Ta sẽ cho ngươi thấy như thế nào là súc sinh!? Ha ha...”
“Ngươi dừng tay lại, mau thả nàng ra, ngươi không được đụng đến một đầu ngón tay của nàng.
Lâm Việt! Ta sẽ không tha cho ngươi!” Kỳ Văn Thư gào rống kịch liệt, cố gắng giãy dụa khỏi bốn tên cấp dưới, nhưng đổi lại chỉ là những tổn thương về thể xác, chúng đạp vào bụng hắn, khiến cho hắn phải nằm bò ra đất, không cam lòng trừng mắt.
Trước nụ cười khoái chí của Lâm Việt, Kỳ Tiểu Nhã run rẩy kịch liệt, cộng thêm việc chứng kiến người thân nhất bị hành hạ, nó như một chất xúc tác k1ch thích, khiến cho nàng bỏ qua sự đau đớn, cắn mạnh vào mu bàn tay đang kẹp vào cổ mình, sau đó xoay người lại, đưa chân đạp thật mạnh vào chân thứ ba của người nào đó, chưa hết nàng còn vận dụng ma lực trong người, biến chúng thành một ngọn lửa, tát thẳng vào mặt Lâm Việt, điên tiết mắng:
“Đăng đồ tử! Dám d3 xồm bà đây này! Dám đánh ca ca này! Dám uy hiếp bà này.
Ngươi đi chết đi!”
Lâm Việt hưởng trọn cú đá và sự nóng rực táp vào mặt, cả hai nơi đều đau đớn làm cho hắn tạm buông tha Kỳ Tiểu Nhã, còng lưng ôm chặt nơi nào đó r3n rỉ.
Kỳ Văn Thư hoàn toàn bất ngờ với tình tiết xảy ra này, nhưng hắn cũng chẳng kịp quan tâm sao muội muội lại có thể phát ra ngọn lửa đi công kích người.
Mà hắn nhanh nhẹn đứng lên, nhân lúc đám cấp dưới cũng đang trợn mắt há mồm với biến cố này, chạy lại kéo tay cô muội muội đang bạo lực đánh người kia:
“Tiểu Nhã, đừng đánh nữa! Mau chạy!!!”
Kỳ Tiểu Nhã phục hồi tinh thần lại, hai người không hàn huyên mà vắt giò lên cổ rồi chạy.
Lâm Việt gục người run rẩy, phải mấy phút sau mới ngửa khuôn mặt đã bị đốt cháy nửa bên lên rồi nghiến răng nghiến lợi:
“Khốn khiếp! Mau đuổi theo bắt bọn họ về cho ta!”
Mấy tên to con mới phục hồi tinh thần lại, chia ra làm hai đường, một nửa đuổi theo, còn một nữa dìu Lâm Việt về trị thương thế.
Nhìn Lâm Việt co ro ôm nơi nào đó, vài tên cao to không hẹn mà cùng rùng mình, cảm thấy trứng...!khá là đau!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.