Tầm Thần Ký

Chương 147: Dự Cảm





Cùng lúc đó, đoàn người Yến Thanh, Doãn Nguyệt cũng đang lẫn vào trong dòng người để rời khỏi Địa Hoang Chiến Trường.
Mỗi một đoàn đội trước khi tiến vào thực hiện nhiệm vụ thì đều mua sẵn bản đồ.
Đáng tiếc thay, Địa Hoang Chiến Trường đã trải qua hai lần bão cát nên địa hình thay đổi triệt để, bản đồ cũng chính thức trở thành vật vô dụng.
Trong lúc đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt không biết phải làm sao thì bọn họ phát hiện đội ngũ dẫn đầu phía trước là người của tứ đại cổ tộc.
Người của tứ đại gia tộc có thể trà trộn vào Địa Hoang Chiến Trường, hơn nữa dễ dàng tìm đến mục đích cuối cùng thì chắc chắn trong tay bọn họ có vật tìm đường nhất định.
Cho nên, đám người Yến Thanh, Doãn Nguyệt sau khi thương lượng thì mau chóng quyết định chuế phía sau người của tứ đại gia tộc, nương theo lợi thế của bọn họ để không bị lạc giữa sa mạc mênh mông rộng lớn này.
Bên cạnh còn có tốp năm tốp ba các đội ngũ khác với ý định như vậy, cho nên dòng người tương đối đồ sộ.
Bởi vậy sáu người Yến Thanh, Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh lẫn vào bên trong cũng không gây ra nhiều sự chú ý.
Bọn họ một bên đi, một bên lén lút thảo luận.
Cố Thành thỉnh thoảng ngó về phía sau như để tìm kiếm ai đó, nhỏ giọng hỏi Yến Thanh:
"Chúng ta thật sự không cần phải dừng lại đợi Tiểu Thần Thần sao?"
Nghe thiếu niên hỏi như vậy, Yến Thanh nhỏ giọng đáp lời:
"Có nó ở đây, tiểu Thần Thần nhất định sẽ tìm được chúng ta.
Các ngươi không cần phải lo lắng!"
Yến Thanh vừa nói vừa chỉ tay về phía con vật thu nhỏ đang nằm trên vai mình.
Mấy người còn lại khẽ nhìn nhau, Tiêu Nhạc phe phẩy quạt xếp, tò mò hỏi:
"Lợi hại như vậy sao?"
Ngay cả Doãn Nguyệt cũng nhìn Cự Thạch tiểu thú bằng ánh mắt nghiền ngẫm và đánh giá.
Yến Thanh híp mắt như suy tư gì, sau đó ra tiếng giải đáp thắc mắc cho bọn họ:
"Các ngươi có điều không biết, nếu nhân loại và yêu thú ký kết khế ước thì giữa bọn họ sẽ hình thành một loại năng lượng, loại năng lượng này giúp bọn họ có thể cảm ứng được lẫn nhau trong phạm vi nhất định.
Mặt khác, nếu một trong hai gặp phải nguy cơ về sinh mệnh, thì bên còn lại cũng sẽ biết và thông qua đó mà đi tìm tới."
Cố Thành, Tiêu Nhạc, tỷ muội song sinh nghe xong thì không khỏi cảm khái ra tiếng:
"Thế giới thật là thần kỳ! Nói như vậy, chỉ cần chúng ta có thể hàng phục được yêu thú, vậy thì có thể khế ước nó rồi sao?"
"Một người có thể khế ước được nhiều yêu thú khác nhau không, hay chỉ khế ước được một mà thôi?"

"Thú triều xâm lấn vẫn luôn là một khối ung nhọt đau đớn trong lòng mỗi người của Hoang Vực Giới chúng ta.
Nếu có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, đem ác thú cảm hóa thành đồng đội thì tốt biết bao nhiêu!"
"Đúng vậy, thú triều xâm lấn khiến nhiều gia đình cửa nát nhà tan, thân nhân ly tán, vô số bi kịch xảy đến.
Nếu có cách để ngăn cản thì hay rồi!"
Nghe những lời lẽ thiên chân này, Yến Thanh hơi trợn trắng mắt, có điều nàng vẫn kiên nhẫn mà giải thích cho bọn họ hiểu ước mộng này hoang đường biết bao:
"Từ cổ chí kim đến nay, tiên và ma, nhân loại và yêu thú vốn dĩ đã ở mặt đối lập nhau.
Nhân loại vì tư dục mà muốn nô dịch yêu thú, hầu hết đều có suy nghĩ đem chúng nó biến thành công cụ chiến đấu.
Mà yêu thú không muốn trở thành nô lệ nên mạnh mẽ phản kháng, thà chết chứ không chịu cúi đầu.
Cá ăn kiến thì kiến ăn cá, mối thù truyền kiếp kéo dài từ đời này sang đời khác, đâu có dễ dàng hóa giải như vậy.
Huống hồ, đâu phải đánh thắng được yêu thú thì sẽ hàng phục được nó đâu.
Muốn khế ước nó và đạt được lực lượng tâm linh cảm ứng, thứ nhất là phải có truyền thừa, biết pháp quyết để vẽ ra khế trận.
Thứ hai là thực lực đủ cường đại hoàn toàn trấn áp được yêu thú.
Và thứ ba là khiến cho yêu thú cam tâm tình nguyện bị khế ước.
Nếu bắt ép nhục nhã, thì hậu quả phải nhận lấy sẽ thuộc về nhân loại.
Đến nỗi một người có thể khế ước được bao nhiêu yêu thú, thì phải dựa vào thực lực và tiềm năng giới hạn của người đó.
Giả dụ như tiềm năng là nước được chứa trong ly, yêu thú là đá cuội được bỏ vào sau đó.
Ly nước có thể chứa được bao nhiêu hòn đá mà không tràn ra thì phải xem dung lượng của cái ly này là bao lớn và trọng lượng của mỗi một hòn đá được đặt vào.

Nếu nhân loại quá tham lam, vọng tưởng khế ước yêu thú quá sức với tiềm năng của chính mình thì chẳng khác nào khiến cho giọt nước tràn ra khỏi ly, hậu quả là hình thần câu diệt, nổ tan xác mà chết!"
Mấy người còn lại nghe vậy thì hít hà một hơi, buồn bã mất mát nói:
"Hoang Vực giới đã mất đi truyền thừa từ lâu, đến cả cách thức tu luyện đều dựa vào vô số tiền bối đi trước nghiên cứu sờ so/ạng ra tới, thì làm sao có khế trận để ngự thú truyền lại cho chúng ta đây?"
"Thật sự không có cách nào để giải quyết thú triều xâm lấn sao?"
Tiêu Nhạc và Cố Thành lần lượt cảm khái xong.
Doãn Nguyệt lại sực nhớ đến chuyện gì đó, nàng nghi hoặc hỏi Yến Thanh:
"Không đúng! Lần trước ở trong vùng đất thời gian, ta rõ ràng thấy được ngươi chiến đấu với Hắc Diệp Phong, sau đó thu phục chúng nó vì ngươi sử dụng.
Tuy rằng ta không biết khế trận được vận hành trên nguyên lý nào, nhưng trực giác nói cho ta biết, lúc ngươi thu phục Hắc Diệp Phong thì không có dùng đến khế trận!"
Yến Thanh trước tiên đáp lại vấn đề của Tiêu Nhạc và Cố Thành, nàng bình tĩnh nói:
"Không có truyền thừa khế trận, muốn chế ngự được yêu thú thì chỉ có đánh cho phục, hoặc trực tiếp giết ch/ết.
Nhưng dùng bạo lực chỉ khiến chúng nó phục tùng nhất thời, sâu bên trong lại tiềm tàng hiểm họa rất lớn, không có lực lượng khế ước câu thúc, chúng nó dễ dàng phản bội và đâm cho chủ nhân một nhát đao trí mạng.
Có điều, ta nghe nói qua một tin tức, nếu không có khế trận, các ngươi có thể thuần dưỡng yêu thú ấu tể từ lúc bọn họ còn rất nhỏ.
Các ngươi ban cho chúng nó sự yêu thương chăm sóc, thì chúng nó cũng sẽ trả lại cho các ngươi sự trung thành.
Tuy rằng vẫn không thể bảo đảm trăm phần trăm, nhưng xác suất mà chúng nó phản bội sẽ hạ thấp đi rất nhiều."
"Thú triều xâm lấn xảy ra dựa trên nhiều yếu tố, thiên tai hiểm họa khiến chúng nó cần mở rộng địa bàn, đoạt tài nguyên của nhân loại để duy trì sự sống.
Mối thù truyền kiếp chỉ là nguyên nhân thứ yếu mà thôi.
Muốn thú triều không xảy ra, trừ phi là nhân loại chúng ta không bao vây săn giết chúng nó để thu thập tài nguyên luyện đan, luyện khí.

Mở rộng cửa thành cho chúng nó tiến vào, cung cấp đồ ăn thức uống để chúng nó tồn tại.
Bao dung chúng như người một nhà.
Nhưng… các ngươi nghĩ xem… vấn đề này có thể giải quyết sao?"
Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh nghe xong, tập thể rũ đầu, trầm mặc không nói.
Nhưng trong lòng bọn họ đã âm thầm tự giễu chính mình.
Sao có thể đây?
Da thú có thể may y phục khiến nhân loại sưởi ấm, máu yêu thú được cung cấp cho nhân loại tu luyện, rèn khí, luyện đan.
Thịt yêu thú càng là thứ thiết yếu không thể thiếu trên bàn ăn của nhân loại hằng ngày…
Cho nên, vấn đề nan giải này, vĩnh viễn cũng sẽ không có người đưa ra được đáp án giải quyết triệt để!
Thấy bốn người cúi đầu tự oán tự ngải, Yến Thanh lại nhìn về phía Doãn Nguyệt, đáp lại vấn đề của nàng:
"Xác thật! Lúc thu phục Hắc Diệp Phong, ta không dùng tới khế trận, mà là dùng phương thức đặc biệt để chế ngự chúng nó.
Đáng tiếc, phương pháp này của ta không có tác dụng tâm linh tương thông như khế trận, nếu nó không may lạc mất ta ở khoảng cách quá xa, thì ta cũng không biết phải tìm nó như thế nào."
Có một chút Yến Thanh chưa nói, nàng có thể thu phục Hắc Diệp Phong là dựa vào tu luyện công pháp của Luyện Yêu Sư.
Năm xưa bà bà dạy cho nàng cách thức hấp thu yêu lực từ yêu thú rồi chuyển hóa thành năng lượng của bản thân.
Sau đó, từ quyển sách mà bà bà để lại, nàng lại học thêm một kỹ năng khác, đó là dùng máu ngự yêu.
Nàng hấp thu quá nhiều yêu lực, cho nên trong máu nàng sẽ có huyết mạch hỗn hợp từ chúng nó.
Xã hội của yêu thú, cấp bậc phân biệt rất khốc liệt, huyết mạch càng mạnh thì áp chế càng sâu.
Cho nên khi gặp gỡ Hắc Diệp Phong, nàng lại cho nó hai sự lựa chọn.
Một là thần phục, trở thành bộ hạ dưới trướng vì nàng chinh chiến.
Hai là chết, yêu lực trong người nó sẽ toàn bộ bị nàng hút đi.
Hắc Diệp Phong không muốn diệt tộc, và nó lựa chọn thần phục!
Nó vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội phản bội nàng, bởi vì nàng là chủ, nó sống hay chết hoàn toàn phụ thuộc vào một ý niệm của nàng.
Nhưng nếu nó ngoan ngoãn phục tùng thì nó cũng sẽ có lợi, nàng hấp thụ các loại yêu lực và độc lực khác nhau, chỉ cần trích máu của mình nuôi dưỡng nó, trải qua huyết mạch cọ rửa thì nó sẽ lột xác và càng ngày càng cường đại.
Doãn Nguyệt có nghĩ tới muốn hỏi phương pháp mà Yến Thanh dùng là gì, có điều chuyện này đề cập đến bí mật riêng tư, cho nên nàng không nói.

Đồng thời trong lòng nàng lại cảm thán, là ai nói Yến Thanh cô độc một mình, phía sau không nơi nương tựa?
Những tri thức quảng đại này, không phải là kẻ cô thân độc mã nào cũng biết được đâu.
Đám người nói chuyện bâng quơ như thế, nhưng tốc độ di chuyển lại không chậm.
Trước khi mặt trời hoàn toàn ngã về tây, bọn họ rốt cuộc thấy được một toà truyền tống trận cũ nát bất kham nằm cô độc giữa sa mạc hoang vu.
Người của tứ đại gia tộc và vô số đoàn đội lính đánh thuê khác chen chúc xếp hàng trước trận pháp, lần lượt chờ bị truyền tống ra bên ngoài.
Đám người Doãn Nguyệt, Yến Thanh đứng ở gần sau cùng, bởi vì còn đợi người nên bọn họ không nóng nảy, thậm chí còn có tâm tư thảo luận.
Tiêu Nhạc quan sát một hồi, ra tiếng nói:
"Tòa truyền tống trận này không thuộc về Liên Minh Lính Đánh Thuê, cũng không phải cái mà chúng ta tiến vào lúc ban đầu!"
Cố Thành tiếp lời ngay sau đó, chỉ thấy thiếu niên nhíu mày rồi hỏi:
"Cũng không biết thông qua cái này, chúng ta sẽ bị truyền đến nơi nào!"
Doãn Nguyệt vuốt ve song đao treo bên hông, như suy tư gì và nói:
"Người của tứ đại gia tộc có thể dễ dàng tìm đến nơi này, vậy chứng tỏ bọn họ cũng thông qua tòa truyền tống này mà tiến vào Địa Hoang Chiến Trường.
Ta có một suy đoán, đầu bên kia của trận truyền tống nếu không phải là vùng trung tâm của các đại gia tộc thì cũng sẽ là nơi giao giới giữa Đoạn Tiên Thành và Liên Minh Lính Đánh Thuê!"
Yến Thanh rũ mắt một hồi lâu, sau đó búng tay một cái, nói:
"Các ngươi còn nhớ lời nói của Dịch Dao lúc ở bên trong Thiên Thu Họa không? Bằng vào thế cục gay gắt giữa tứ đại gia tộc và liên minh lính đánh thuê, ta có dự cảm đầu bên kia cho dù là ở nơi nào, chỉ sợ cũng sẽ không được an bình!"
Doãn Nguyệt sực nhớ tới cái gì đó, không khỏi trợn to hai mắt, kinh hãi hỏi:
"Ngươi là nói… thú triều???"
Yến Thanh nặng nề gật đầu, ngữ điệu có chút ngưng trọng nói:
"Ta không quá xác định, nhưng… chúng ta phải tùy thời tùy khắc mà cảnh giác!"
Yến Thanh không phải dự cảm chuyện giật gân, mà là có nguyên nhân cụ thể.
Càng tiến gần với Truyền Tống trận, thì máu trong người nàng nó lại trở nên sục sôi lên.
Huyết mạch hỗn hợp từ yêu thú truyền lại cho nàng vô số cảm xúc khác biệt.
Hưng phấn, kích động, hiếu chiến, sợ hãi, nôn nóng,...
Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh nghe vậy thì không khỏi khẩn trương lên, bọn họ đồng thời nắm chặt vũ khí trong tay, ánh mắt đăm đăm nhìn về trận pháp phía trước.
Mà đúng lúc này, Cự Thạch tiểu thú đang nằm bỗng chốc mở ra đôi mắt kim sắc, như là cảm nhận được cái gì, nó hóa thành một tia lưu quang bay vụt về phía sau.
"Ngươi…"
Yến Thanh muốn đưa tay chộp lấy nó, nhưng sực nhớ tới điều gì, nàng lại ngậm miệng, ánh mắt sáng rực lên mà nhìn về phía sau.
Doãn Nguyệt, Tiêu Nhạc, Cố Thành, tỷ muội song sinh Mẫn Lan - Mẫn Điệp cũng đồng thời quay đầu nhìn lại…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.