Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 97: Trả Thù Tôn Gia - Hậu





“Bà ấy là bị bệnh sao?”
Hoàng Nghi hỏi dò, Hàn Tư Không vừa mới thu tay sau khi kiểm tra qua thân thể A Tiêu một hồi.
Cậu lắc đầu với Hoàng Nghi và bước nhanh một chút ra ngoài sân.
Cả hai đã đến nhà Hoàng Nghi được một ngày, hiện tại thì Hàn Tư Không mới vừa kiểm tra xong cho A Tiêu.
Cậu về cơ bản đã nắm được sự tình, nhưng cách giải quyết thì bản thân Hàn Tư Không lại không dám lựa chọn.
A Tiêu – mẹ của Hoàng Nghi đang bị một dạng ám năng lượng xen kẽ vào cơ thể, điều này khiến bà ấy sẽ luôn ở tình trạng sự sống rất mỏng manh.
Việc ngất xỉu và tỉnh lại ngẫu nhiên là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể bà, A Tiêu thật sự đang trong tình trạng tồi tệ nhất có thể.
Cách chữa cho vấn đề này là có, nhưng...
“Không.”
Hàn Tư Không nhìn vào tay phải mình, cậu nắm chặt nó lại và nghiến răng.
Phải! Cách duy nhất hiện tại có thể dùng để cứu A Tiêu chính là sử dụng hắc tinh để hấp thu năng lượng bẩn kia.
Về mặt lý thuyết thì việc này tương đối đơn giản, hoặc ít nhất là nó đơn giản hơn việc hút năng lượng dư thừa ra khỏi cơ thể Diệu Thần trước đó.
Bởi vì ám năng lượng này có sự rõ ràng cao hơn hẳn, và nó cũng không nhiều đến mức ảnh hưởng được đến môi trường xung quanh.
Nếu sử dụng hắc tinh thì chỉ cần không phạm sai lầm, vài ba giờ thì bà ấy sẽ hoàn toàn khỏi.
“Không...”
Vuốt nhẹ trán mình, Hàn Tư Không ngồi phịch xuống tảng đá gần đó và hai tay ôm đầu.
Sự thất bại lúc trước vẫn ám ảnh cậu, hắc tinh quá khó kiểm soát.
Và dùng nó để giết người thật sự dễ dàng hơn cứu người rất nhiều, nó đã giết đủ nhiều người rồi.
Việc bị hắc tinh thôn phệ hoàn toàn không phải là một trải nghiệm dễ chịu, Hàn Tư Không đã từng cảm nhận được việc đó.
Linh hồn cậu như thể bị kéo dãn đến cùng cực, và các cơn đau sẽ hành hạ tâm trí cậu cho đến khi nó vỡ vụn.
Chỉ cần không phải cách này, mọi thứ đều sẽ ổn.
“Huynh không sao chứ?”
Hoàng Nghi vẫn đang im lặng đi theo Hàn Tư Không từ nãy đến giờ, cậu đang cầm theo một cốc nước lạnh.
Nhận lấy cốc nước, Hàn Tư Không hít một hơi thật sâu và dùng đôi mắt có phần nghiêm túc nhìn về Hoàng Nghi.
“Mẹ đệ đang thật sự rất tệ.
Rất rất tệ.”
“Ừm, đệ biết chứ.”
Mỉm cười nhẹ, Hoàng Nghi bước đến và ngồi xuống cạnh Hàn Tư Không.
Cậu không tỏ ra lo lắng hay buồn bã, vì việc đó đã không còn cần thiết nữa.
Chỉ cần không hy vọng thì sẽ không phải thất vọng, cha cậu đã nói như thế vào những ngầu bệnh tình A Tiêu trở nặng.

“Chỉ cần không hy vọng gì, khi thất vọng đến sẽ không buồn.”
Hàn Tư Không nghe thấy Hoàng Nghi nói mấy câu, cậu chỉ im lặng.
Sau đó là lắc nhẹ đầu.
Từ khi nào mình lại trở nên sợ hãi mọi việc như thế này?
Từ khi nào cái chết của những con người xa lạ này lại khiến cậu quá bận tâm đến vậy?
Từ khi nào trái tim cậu chỉ chứa đầy tội lỗi?
“Nếu...”
Hàn Tư Không ngắt câu nói của chính mình, cậu vẫn chưa thể quyết định về việc tái sử dụng hắc tinh.
“Huynh cứ nói.”
Hoàng Nghi lại biểu hiện rất thản nhiên, như thể hiện tại mọi việc đã hoàn toàn chẳng thể lay chuyển.
“Ta có cách có thể giúp mẹ đệ, nhưng trước giờ...”
“Chưa từng thành công.”
Chậm rãi nhấn mạnh từng chữ, Hàn Tư Không muốn nhường quyền quyết định cho Hoàng Nghi.
Nếu như Hoàng Nghi đồng ý mạo hiểm, Hàn Tư Không sẽ tạm thời gác lại chuyện cũ mà tập trung cứu chữa A Tiêu.
Như thể đây mới là lần đầu tiên cậu sử dụng Hắc tinh để cứu người.
“Huynh có thể nói thật với ta không? Huynh cảnh giới thật sự là gì?”
Hoàng Nghi xoay nhẹ người, đối diện với Hàn Tư Không.
Cậu có chết cũng sẽ không tin Hàn Tư Không là Chi nhân cảnh, khí tức toả ra lại còn rất mơ hồ.
Có lúc nằm ở sơ kỳ, nhưng thời điểm khác lại là trung kỳ.
Và những khả năng Hàn Tư Không đã thể hiện hoàn toàn không nằm trong phạm vi Chi nhân cảnh.
Tốc độ phản ứng và khả năng di chuyển khi cậu thể hiện ra lúc đoàn người bị rắn tấn công vào, đó chắc chắn không nằm ở mức dưới Tâm nhân cảnh được.
Với lại, Hoàng Nghi chưa từng nghe về việc tu tiên giả không phải y sư có thể kiểm tra tình trạng cơ thể người khác.
Thậm chí còn tìm ra được bệnh của mẹ cậu, và còn có cách giải quyết cụ thể.
Vấn đề chỉ là...
Chưa từng thành công sao?
Điều đó vào lúc này có quan trọng với Hoàng Nghi hay không? Có quan trọng với người mẹ có thể nằm im mãi mãi bất cứ lúc nào hay sao?
Câu trả lời sẽ luôn là không!
“Ta cũng chẳng giỏi diễn xuất cho lắm nhỉ?”
Hàn Tư Không cười cười, cậu lấy Kính Song ra và tâm trí thôi động vào vật phẩm nhỏ bé này.
Khí tức cảnh giới Chi nhân được gỡ bỏ, Linh nhân cảnh sơ kỳ mạnh mẽ trào dâng ra ngoài.
Sở dĩ Hàn Tư Không chỉ tháo bỏ giả trang cảnh giới mà không bỏ đi lớp ngụy trang về ngoại hình cũng là vì lý do an toàn.
Cảnh giới không mang tính nhận dạng đặc thù như ngoại hình, vì thế cậu không lo về việc bị phát hiện.
“Linh nhân cảnh giới sao? Thật đúng là...”
Hoàng Nghi chua chát nói.
So với cậu là cách biệt bốn cái đại cảnh giới, đúng là...
“Vậy việc kia.”
“Đệ muốn để mẹ tự lựa chọn.”
Hàn Tư Không gật đầu, cậu cũng có ý như thế khi hỏi Hoàng Nghi.
Dù cho bà ấy có thực sự muốn thử hay không, cậu cũng sẽ cố hết sức giúp đỡ.
Xoay người rời đi, Hoàng Nghi cố làm môt gương mặt mang theo phấn khởi cùng vui vẻ nhất có thể.
Cậu muốn mẹ mình có cảm nhận tích cực, rằng mẹ có cơ hội để tiếp tục sống.
Phía sau, Hàn Tư Không dùng tay trái nắm chặt lấy cổ tay phải và trong lòng cậu như thể hét lớn.
“Hỗn Độn Chân Tâm! Mày là sức mạnh của tao mà, phải chứ?”
...
“Có thể sao?”
Hoàng Ly mừng rỡ cầm nắm tay vợ mình, ông cố không để bản thân quá xúc động mà khiến A Tiêu bị đau.
Trái lại với dáng vẻ vui mừng của chồng mình, A Tiêu chỉ im lặng nằm trên giường.
Đôi mắt mệt mỏi hiện tại lại xuất hiện thêm một tầng lo lắng.
“Chúng ta không có tiền, hiện tại chẳng còn gì cả.”
Bà nói, âm giọng đã gần như yếu ớt đến tột cùng.
“Không có bữa cơm miễn phí, con biết điều này, đúng chứ?”
“Mẹ cứ yên tâm.”
Hoàng Nghi nói với vẻ mặt chắc nịch.
Cậu nhìn thẳng vào gương mặt tiều tuỵ của mẹ mình và thì thầm từng lời nho nhỏ.
“Người lúc nãy kiểm tra cơ thể cho mẹ là Daint, huynh ấy có cảnh giới tu tiên rất cao.
Và con còn may mắn nhận được một ân tình của huynh ấy, nên mẹ không cần lo về việc phải trao đổi.”
Nói dối, Hoàng Nghi buộc lòng mình phải nói dối.
Hàn Tư Không hoàn toàn không cần phải nợ ân tình của cậu, và cũng không cần phải đến đây chữa trị cho mẹ cậu.
Nhưng dù Hàn Tư Không có chữa trị được cho bà ấy hay không đi chăng nữa, Hoàng Nghi sẽ dành cả phần đời còn lại để trả nợ ân tình này.
“Thật là vậy sao?”
Hoàng Ly nhìn ra một lượt người đang ngồi ngoài cửa, ông nắm chặt tay vợ mình hơn nữa và đôi mắt cũng rưng rưng một màu đỏ.
“Tốt quá rồi A Tiêu! Tốt quá rồi!”
Ông như thể đang khóc, nhưng nụ cười lại khiến gương mặt thoạt nhìn có hơi buồn cười.
Hoàng Nghi gật đầu với mẹ, cậu đứng dậy và bước nhanh về phía cửa.
Hít sâu một hơi.
“Bà ấy đã lựa chọn.”
...
“Chị Diệu Tiên?”
Tịnh Y nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, tại sao chị Diệu Tiên lại quỳ gối trước mặt mình.
“Linh giới chuyển động, hồn cung huỷ diệt, kiến tạo sinh linh, khế ước tinh thú.”
Chậm rãi từng chữ, Diệu Tiên nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Tịnh Y và để vào trán mình.
Nàng cúi đầu thật sâu và một luồng hào quang từ trong đôi mắt bắt đầu tuông ra mạnh mẽ.
“Chị Diệu Tiên!”
Tịnh Y có phần hoảng hốt, nhưng Diệu Tiên lại hoàn toàn rất bình tĩnh.
Nàng mở mắt và nhìn thẳng vào gương mặt non nớt đáng yêu của Tịnh Y.
“Từ bây giờ, em là chủ nhân của chị.”
Diệu Tiên lần nữa cúi đầu thật sâu, cơ thể nàng phát sáng nhè nhẹ và toàn bộ khí tức cũng hoàn toàn thổi bay xung quanh.
Tịnh Y vẫn hoàn toàn ổn, con bé được bao quanh bởi một lớp năng lượng bảo vệ.
Diệu Tiên đã hoàn thành xong khế ước nhận chủ, hiện tại, mạng sống và cả cuộc đời Diệu Tiên sẽ dính chặt với Tịnh Y.
“Chị sao thế?”
Tịnh Y định giơ tay ra để chạm vào Diệu Tiên, nhưng trước mặt em lại xuất hiện một chiếc bảng lớn trong suốt bao gồm nhiều dòng chữ khác nhau.
Kể cả người chỉ mới tập học chữ như Tịnh Y lại hoàn toàn có thể hiểu được trên bảng đang hiển thị cái gì, thậm chí đó còn không phải một loại ngôn ngữ.
[Tên: Diệu Tiên]
[Chủ nhân: Tịnh Y]
[Chủng tộc: Bạch Hỏa Linh Miêu]
[Chủng loài: Trung cấp 6 Linh thú]
[Tuổi thọ: Trung kỳ]
[Cấp độ tiến hoá: 1]
[Khế ước: Tinh Linh Thú]
“Cái này...!là gì?”
Tịnh Y nuốt ực một hơi, thứ này hoàn toàn chứa đựng những thông tin xa lạ.
Đôi mắt tròn vô thức nhìn về phía Diệu Tiên với mong muốn được giải thích cho mọi việc.
Nhưng Diệu Tiên lại bước đến, ôm lấy Tịnh Y và run lên.
Căn phòng nhỏ tạo ra chấn động trước đó đã khiến nhiều người ở Hà gia nhận ra, nhưng do có lệnh của trưởng lão nên chẳng ai tiếp cận lại nơi đây cả.
“Hừm.”
Lá cây đung đưa khi nhận được dòng nước mát đến từ tay Hà Thanh Chi, nàng mỉm cười nhẹ và tiếp tục tưới thêm nước vào một cây nhỏ gần đó.
Mái tóc dài đung đưa nhè nhẹ trong gió, váy áo phập phồng và thân thể Hà Thanh Chi cảm nhận được sự sảng khoái của ánh nắng và gió.
Nàng hít sâu một hơi, đôi mắt chậm rãi hướng về phía gian phòng của Diệu Tiên.
“Mèo nhỏ, thật ngoan.”
...!
“Muội thật sự muốn ra ngoài lắm! Đi mà, tỷ tỷ.”
Tôn Như nắm lấy tay Tôn Ngọc và lắc mạnh.

Cả hai đều là tiểu thư với vai vế cực cao của Tôn gia, vì thế nên lệnh siết chặt gia tộc được triển khai thì cả hai đều bị khoá chặt hành tung lại.
Không thể ra ngoài hay thậm chí là rời đi khuôn viên gia tộc đã khiến hai tỷ muội có rất nhiều phiền muộn.
Tôn Ngọc vẫn có thể tập trung tu luyện, nàng muốn bản thân đột phá Chi nhân trung kỳ.
Nhưng dường như điều đó thật là khó khăn.
Kể từ khi trở về từ cuộc lịch luyện vài tháng trong rừng Man Tiêu, Tôn Ngọc đã bị Tôn Khả Khả quở trách rất nhiều.
Nhưng một vài trưởng lão Tôn gia lại rất vui mừng khi biết Tôn Ngọc đã đột phá Chi nhân cảnh, vì thế nên việc sử dụng Tôn Ngọc như một công cụ lôi kéo các thế lực đã được tạm hoãn lại một thời gian.
Đôi mắt màu xanh lục liếc nhẹ về một phương hướng vô định, đã từ lâu việc này dần trở thành thói quen của nàng.
“Tỷ tỷ?”
Tôn Như nhận ra hành động của Tôn Ngọc và sáp người lại gần, nhưng dường như vị tỷ tỷ này không quan tâm gì đến nàng cả.
Kể từ lần trước trở về, Tôn Ngọc vẫn luôn thẫn thờ nhìn về một phương vô định như thế.
Liếc theo Tôn Ngọc, Tôn Như càng ngày càng khó hiểu hành động của tỷ tỷ mình.
“Hướng đó, là rừng Man Tiêu mà?”
“Chẳng lẽ...”
Vươn tay đẩy vào bờ vai thon của Tôn Ngọc, Tôn Như mỉm cười đầy bí hiểm và nhanh chóng ôm chầm lấy chị mình.
“Tỷ tỷ có người thương hả?”
Duy nhất khả năng này mà thôi, ánh mắt của Tôn Ngọc mang đầy vẻ nhung nhớ.
Chỉ có thể là nhớ về ai đó, và đôi khi gương mặt trắng trẻo kia lại ửng đỏ trong vô thức.
Vì những yếu tố đó, Tôn Như hoàn toàn chắc chắn tỷ tỷ mình đang tương tư anh chàng nào mà tỷ ấy đã vô tình gặp gỡ trong lúc lịch luyện tại rừng Man Tiêu.
Có khi nào là anh hùng cứu mỹ nhân?
“Hehe.”
Cười một cách vui sướng, Tôn Như hít hà mùi thơm của Tôn Ngọc tỷ tỷ và ôm chặt thân thể mềm mại của nàng.
“M-Muội...!Bậy bạ!”
Gương mặt Tôn Ngọc bỗng chốc đỏ bừng lên trông thấy, nàng dùng tay đẩy Tôn Như ra một cách yếu ớt.
“Đừng có làm bừa, tỷ giận đấy!”
“Muội ngửi được mùi thanh xuân nha, tỷ tỷ.”
Áp mặt mình vào ngực Tôn Ngọc, Tôn Như vừa cười vừa nói.
“Không có!”
“Là ai vậy?”
“Không.”
Tôn Ngọc quay mặt đi, hai tai nàng cũng đỏ bừng một màu.
Trái tim thì đang đập mạnh trong lồng ngực, và dĩ nhiên Tôn Như hoàn toàn nhận biết được những việc này.
Nàng không thể kiểm soát được những dòng suy nghĩ của mình, chỉ cần một lúc lơ đãng thì hình bóng người đàn ông cao lớn với nụ cười hiền hoà ấy lại xuất hiện.
Đã một khoảng thời gian dài kể từ khi cả hai người chia tay nhau, nhưng dường như lời hứa sẽ ghé thăm Tôn gia của người đó vẫn chưa được thực hiện.
Hoặc có thể là không còn khả năng thực hiện.
“Tư Không...!Huynh vẫn đang...!Ổn chứ?”
Tôn Ngọc nói thầm trong lòng, nàng cảm giác được lòng mình càng ngày càng trở nên khó để kiểm soát.
Như thể toàn bộ suy nghĩ đều chỉ dùng để nhớ về ngày đó..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.