Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 83: Rừng Tĩnh Lặng - Trung





“Một! Hai!”
Hàn Tư Không chống đẩy, bản thân cậu hít thở theo nhịp và toàn bộ cơ thể cũng đồng thời căng cứng lên.
Vóc dáng Hàn Tư Không căn bản là rất cường tráng, trước đây cậu từng là một lính hộ vệ hoàng gia.
Điều đó cũng nói lên chế độ luyện tập lúc trước là khắc nghiệt như thế nào.
Tuy rằng các cơ bắp là rất đồ sộ và săn chắc, nhưng tổng thể thì Hàn Tư Không không quá to con như Daint.
Cậu có thiên hướng giống với vóc dáng của những người chuyên võ thuật hơn là thể hình.
Nhờ vào Kính Song mà vầng hào quang Angell tạo ra cũng đã bị thu vào trong, nhưng chỉ cần vòng hào quang này biến mất dù chỉ một khắc mà thôi, Hàn Tư Không sẽ nhanh chóng bẹp dí bởi áp lực năng lượng tự nhiên từ Eilrine.
“Ngươi cũng thật vô tư, giờ này còn tâm trí để tập luyện thể lực.”
Tử Nghiên thở dài, nàng nhìn xuống Hàn Tư Không đang ở phía dưới mình mà không thể không tỏ ra hối hả thay cho cậu.
“Bốn mươi!”
“Cô cũng thật là...!có phân lượng.”
Hàn Tư Không vừa nói vừa cố để hô hấp, cậu tiếp tục chống đẩy bản thân.
Sở dĩ việc tập luyện cơ bản này lại khiến bản thân Hàn Tư Không phải chịu nhiều đau đớn hơn bình thường không nằm ở môi trường Eilrine là lý do, mà là do một người nào đó đang ngồi trên lưng cậu – Tử Nghiên!
Lúc sáng khi nàng vừa tỉnh giấc thì đã thấy Hàn Tư Không đang tập chống đẩy, dù cậu chỉ còn mỗi cánh tay phải nhưng vẫn dư sức để luyện tập cơ thể bằng những bài tập nặng nhọc.
Và để tăng cường bài tập thì Hàn Tư Không đã nhờ Tử Nghiên thêm vật nặng trên lưng giúp cậu, nhưng chẳng ai ngờ nàng lại trực tiếp ngồi lên đâu chứ.
“Tốt nhất nên hoàn thành sớm rồi bắt đầu di chuyển, sẽ mất khoảng nửa ngày để đến được Rừng Tĩnh Lặng.
Và để tìm thấy vị trí Thần thú Kim Sí Điểu chứa đựng Hỏa Linh thì lại tốn thêm một đoạn thời gian dài.”
Tử Nghiên nhìn vào tấm địa đồ trong tay mà không khỏi thở dài, nàng cũng không có tâm tư vô lo như Hàn Tư Không chút nào.
Mặc dù bản thân Tử Nghiên thật ra cũng hoàn toàn có thể bỏ mặc cho Hàn Tư Không tự làm việc này một mình, nhưng nàng cũng chịu không được mà chen vào.
“Cô nhớ mặt tôi đấy! Tứ Thượng Long Angell!!!”
Tử Nghiên hét lớn trong lòng, nàng không biết sử dụng phép nguyền rủa, nếu không thì cũng đã nguyền Angell chết đi sống lại hàng trăm lần rồi.

Dù trước đây Angell là người đã giúp nàng trốn đến Nhân giới, nhưng mấy trò đùa từ trước đến nay vẫn thật là rất khó chịu.
“Vậy, ta đi chứ?”
Hàn Tư Không nói nhỏ, cậu giữ nguyên tư thế chống đẩy và hít thở một cách đều đặn, sự mệt mỏi gần như đã tiêu biến hoàn toàn.
Tử Nghiên nhắm mắt và gật đầu, nàng cũng bước xuống khỏi người của cậu và hướng về phía cửa ra vào.
Hôm qua, cả hai đã ở chung một căn phòng thuê trọ.
Chỉ bất quá, vào thời điểm thuê thì cả Hàn Tư Không và Tử Nghiên đều chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Sự ngại ngùng cũng không hề xuất hiện, bởi vì bọn họ biết rõ bản thân mình cần tập trung để làm gì.
Tử Nghiên một mặt nghiêm túc bước đi, Hàn Tư Không thì lại vừa đi vừa ngắm cảnh quan xung quanh.
Đây là một thị trấn giống với thành trì Serbia lúc trước, chỉ có điều trên đường phố là rất nhiều chủng tộc bán nhân chứ không tồn tại con người nào cả.
Hàn Tư Không gật đầu cười với một cô Elf bán hàng, cậu thở dài một hơi thoải mái và hít sâu một hơi sương sớm.
Thật sảng khoái!
“Thật luôn đó, ngươi lấy từ đâu ra sự vô tư đó thế?”
Tử Nghiên nghiêng đầu và thắc mắc, nàng có thể cảm nhận một người đang thật sự vô tư và một người giả vờ vô tư thông qua các hoạt động cơ bản như ăn, uống, ngủ nghỉ.
Và Hàn Tư Không thì hoàn toàn chẳng bị ảnh hưởng gì cả, cơm vẫn ăn ngon, ngủ vẫn thẳng giấc, lại còn có tâm thái tập luyện vào buổi sáng sớm nữa chứ.
Tâm lý như thế này thì phải nói là quá vững vàng hay là quá buông thả nữa.
“Nếu không vô tư thì tôi còn có thể làm gì chứ? Và tôi cũng không thích lo lắng cho những việc mình không thể kiểm soát.”
Thật vậy, ngay cả thời điểm bị bắt vào ngục giam và tuyên bố tử hình thì cậu cũng không mang theo vẻ tuyệt vọng hay lo lắng.
Dù gì thì, đó là cách mà định mệnh hoạt động.
Hàn Tư Không không tin vào định mệnh, nhưng cậu tin vào số phận, tin vào những cảm xúc của bản thân.
Định mệnh là một loại khái niệm rất mơ hồ, nhưng số phận thì mang ý nghĩa định đoạt.
“Sao cũng được, thế lại càng tốt.”
“Haha.”
Cả hai cười nói và di chuyển không dừng, khoảng chừng hai giờ sau thì đôi chân của Tử Nghiên chầm chậm ngừng lại.
Bọn họ nhìn về trước mặt mình, khung cảnh như được vẽ bằng cọ màu.
Bức tranh miêu tả một khu rừng rậm khổng lồ, mỗi thân cây đều cao đến cả trăm mét, xuyên thủng mây trời và tỏa ra một cảm giác âm u đáng sợ.
Không khí lạnh lẽo cùng nhiều tiếng hú phát ra từ bên trong đã chứng minh rằng nó không phải là một bức tranh, đây thật sự là một cánh rừng.
“Tới rồi sao?”
Hàn Tư Không nhích người lại gần phía sau Tử Nghiên, cậu hướng mắt nhìn vào tấm địa đồ trên tay nàng và cũng gật gật nhẹ đầu mình.
Đã đến rồi.
“Sao lại chỉ mất có một tí thời gian thế nhỉ?”
Tử Nghiên thắc mắc, đoạn đường vừa rồi hoàn toàn có vẻ đã bị rút ngắn đi rất nhiều.
Nàng nghi hoặc vài điều, nhưng hiện tại cũng không phải lúc để đặt câu hỏi.
Cần nhanh chóng hoàn thành công việc và đưa Hàn Tư Không trở về Nhân giới.
“Linh Hoả là một phần năng lượng sinh mệnh của Thần thú, nó thường được giấu rất kỹ bên dưới lòng đất hoặc trên một vị trí đủ cao.
Dựa theo Thần thú này là một dạng chim thì có thể là vế sau.”
“Vậy ta cần phải leo cây sao? Mấy cái cây này cũng cao quá trời luôn đó.”
Hàn Tư Không ngước nhìn và trầm trồ, nếu lỡ lên đến đỉnh rồi phát hiện không có thứ mình cần thì chẳng lẽ lại phải leo xuống rồi lại leo một cây khác?
Dựa theo kích thước và khoảng cách giữa các cây với nhau thì việc nhảy từ cây này sang cây khác vẫn là có thể, nhưng cậu hiện tại không thể vận sức tu vi của mình được.
Chuyện này, có vẻ hơi chua.
“Nhưng đây không phải là Rừng Tĩnh Lặng sao? Tôi nghe có tiếng hú là thế nào?”
Hàn Tư Không xoa xoa cằm mình, cậu thật sự có nghe thấy âm thanh như tiếng gió lướt qua những tán cây.
“Đó không phải thanh âm phát ra từ bên trong khu rừng, là bên ngoài.”
Tử Nghiên ngồi bệt xuống thảm cỏ, nàng đặt hai bàn tay xuống đất và nhắm đôi mắt pha lê tím của mình lại.
Cảm quan địa – Rung chấn!
Dòng mana di chuyển từ mặt đất rung động kịch liệt và thẩm thấu một cách nhanh chóng vào bàn tay Tử Nghiên, nàng khẽ nhăn mặt và hít sâu một nhịp.
Cảm quan địa là một dạng tiên thuật của riêng Tử Nghiên, được chia làm mười sáu thức khác nhau.

Nhưng lần này nàng cũng chỉ cần đến thứ thứ tám – Rung chấn mà thôi.
Rung chấn cho phép Tử Nghiên cảm thụ được cấu tạo khu vực và nhận lấy tín hiệu từ các dòng mana ẩn trong lòng đất, mặc dù kỹ năng này cũng có thể tác động từ xa vào những vị trí sâu trong lòng đất, hiện tại thì lại không cần đến cái đó.
“Ưm...”
Tử Nghiên nhăn mặt càng mạnh, nàng rên khẽ một tiếng và hai tay rút nhanh lại.
Bán nhân nhưng hiện tại trong cơ thể nàng lại đang có tu vi của nhân loại, vì thế mà các dòng mana sẽ rất thường xuyên xảy ra xung đột.
Nếu không cẩn thận thì Tử Nghiên có khả năng tự tổn thương bản thân rất nặng chỉ với vài kỹ năng đơn giản như thế này.
Hàn Tư Không nhanh chóng bước đến và đỡ lấy nàng, dù thấy hành động nhăn mặt và rên rỉ chút ít của Tử Nghiên thì cậu cũng không tiện chen tay vào giúp đỡ.
Để tránh trường hợp phá hoại việc nàng đang làm, điều đó có thể sẽ có hậu quả rất tệ.
“Tìm không ra.”
Tử Nghiên hô hấp có chút nhanh, nàng vuốt nhẹ cái trán và hai tay cũng siết chặt lại.
“Vậy thì để tôi tìm, cũng không tốn quá nhiều sức đâu.”
Nói đoạn, Hàn Tư Không buông tay khỏi người Tử Nghiên và định bước thẳng vào rừng.
Nhưng cảm giác bị một thứ kim loại nhọn hoắt chĩa thẳng vào lưng khiến cậu ngay lập tức dừng chân và giơ tay trái của mình lên.
“Đừng có diễn trò, đã bảo nghe ta.”
Tử Nghiên chầm chậm nói rõ từng chữ, Hàn Tư Không gật đầu nhiều lần và trái tim bỗng đập nhanh một cách kỳ lạ.
Cảm giác này hoàn toàn giống với thời điểm cậu đánh nhau với Hải Long Xà vậy.
Cảm giác bản thân vừa đặt một chân trước quỷ môn quan.
“Vậy...!giờ sao? Cũng đâu thể phí thời gian ở đây.”
Hàn Tư Không xoay người và chỉ chỉ tay lên bầu trời, một màu đen kịt đã dần bao toả gần hết màu xanh của mây trời.
“Ta sẽ...”
“Nếu cô định dùng cái kỹ năng kia nữa thì tôi sẽ chạy thẳng vào trong rừng đấy.”
“...”
Đôi mắt tím pha lê nhìn chằm chằm vào Hàn Tư Không, Tử Nghiên có chút cảm giác khó hiểu khi cậu đưa ra lời đe dọa như trên.
“Đó là kỹ năng thăm dò rất tốt, cũng có khả năng tìm đến vị trí của Linh Hoả rất nhanh.”
“Mặt của cô cũng nhăn rất nhanh, cũng đau rất nhanh nha.”

Hàn Tư Không cười cười, cậu đương nhiên biết sự tiện ích của kỹ năng đó.
Nhưng nhìn cảnh Tử Nghiên nhăn mặt và vô thức rên rỉ đau đớn thì cậu cũng chẳng thoải mái gì với kỹ năng đó cả.
“Cho dù không dùng đến, ngươi định sẽ tìm Linh Hoả như thế nào? Rừng Tĩnh Lặng lớn hơn Matic rất nhiều, tìm một cách thủ công có thể sẽ mất nửa đời ngươi đấy.”
“Cho dù có mất cả cuộc đời thì tôi cũng chẳng cảm thấy vấn đề gì cả.”
Nói nhanh câu, Hàn Tư Không bỗng có cảm giác líu lưỡi.
Tịnh Y, bỗng nhiên cậu lại quên mất con bé, có lẽ đoạn thời gian để Diệu Tiên chăm sóc Tịnh Y quá lâu đã khiến Hàn Tư Không vô thức nghĩ cả hai người họ là người nhà của nhau.
Hiện tại cậu mới ngớ người ra vì bản thân vừa nhớ nhầm, và có một điều khác vừa diễn ra cũng hoàn toàn không được tự nhiên cho lắm.
“Tên điên này.”
Tử Nghiên lắc đầu tỏ vẻ ngao ngán, nàng không thể trách cứ Hàn Tư Không được.
Dù sao thì cậu cũng đã lên tiếng không đồng ý nàng sử dụng kỹ năng bất ổn kia.
Nhưng nếu không dùng thì hiện tại làm gì còn có thể tra dò Linh Hoả từ bên ngoài đâu?
Tử Nghiên về cơ bản là một Tiên Tử thuộc chức nghiệp Kiếm sư, nàng hoàn toàn có một thân toàn các kỹ năng đặc thù về kiếm kỹ.
Còn những năng lực về phương diện hỗ trợ hoặc đa dụng thì chỉ có rất ít mà thôi.
Chẳng nhẽ phải thực sự đi vào trong đó sao?
“Cô nói, nếu chúng ta im lặng tuyệt đối thì sẽ an toàn chứ?”
“An toàn.”
Gật đầu đáp trả, Tử Nghiên cau mày nhìn thẳng vào Hàn Tư Không.
Tốt nhất là đừng có bày ra mấy trò ngu ngốc!
“Vậy nếu chúng ta vào đó, và lỡ tạo ra tiếng động thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra?”
“Đơn giản mà nói, tan xác!”
Tử Nghiên nhấn mạnh giọng mình, nàng cố tạo ra một thanh âm trông có vẻ đáng sợ nhất có thể.
“Tại sao lại tan xác? Do rừng rậm, hay là do có thế lực nào đó?”
Hàn Tư Không biết nơi đây là Eilrine với đầy ma thuật huyền bí, nhưng ít ra thì đâu nhất thiết mọi thứ đều cần phải ảo ma đến thế đâu?
“À thì...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.