Tam Nguyên Chấn Thế

Chương 65: Đặc Ân





“Rời đi? Vào lúc này sao?”
Genju khoanh tay lại và có chút suy tư, ông rõ ràng cảm nhận được gì đó rất không ổn vào lúc này.
Nhưng lại chẳng rõ ràng cảm giác đó là như thế nào.
Chỉ là bản năng của ông mà thôi.
“Vâng, cậu ấy bảo rằng cần phải làm thế.
Để đòi lại công bằng cho mình và bạn thân đã chết của mình.”
Tử Nghiên gật đầu đáp trả, nàng đang xếp bằng để tu luyện nâng cao tu vi bản thân nhanh nhất có thể.
“Khoảng vài ngày nữa thì Tiên Tử Đoàn chủ sẽ hạ giới, cũng là đến bởi vì con.”
Genju nói khẽ, ông lấy từ hư không ra một thẻ bài nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay và phóng qua phía Tử Nghiên.
Nàng nhanh chóng chụp lấy và nhìn vào tấm thẻ, một gương mặt quen thuộc của chính nàng và cái tên có phần xa lạ nằm ngay gần đó.
“Fairyn Riel? Đây là thân phận mới của con sao?”
Tử Nghiên hoàn toàn hiểu đây là thứ gì, tấm thẻ là một hình thức chứng minh nhân dân của bất cứ người dân Eilrine nào.
Nàng đã từ lâu không còn tầng lớp thân phận này.
“Cái tên Lauriel cũ của con đã bị liệt vào danh sách đen của chính phủ Eilrine, hiện tại cũng chỉ có thể sử dụng một danh tự khác cho con mà thôi.”
“Vậy sao ạ, Fairyn Lauriel đã thật sự chết rồi ư?”
Tử Nghiên cảm thán trong tim mình, nàng có chút cảm giác mất mát.
Nhưng dù sao thì cảm giác này vẫn tốt hơn là mất tất cả mọi thứ.
Genju có chút dịu dàng trong ánh mắt, ông nhìn Tử Nghiên và nhanh chóng đưa mắt sang Lâm Uyển Nhi đang ngủ gần đó.
“Cô nhóc này...!Có gì đó rất đặc biệt, một cảm giác rất quen thuộc với ta.”
“Thầy cũng cảm thấy vậy sao? Con đã có cảm giác đấy từ lần đầu gặp nàng.”
Genju hoàn toàn thật lòng, cảm giác mà cô nàng nhỏ bé này mang lại cho ông hoàn toàn giống với cảm giác mà sư phụ của ông đã mang lại.
Khoan đã!
“Lauriel, con có thể đánh thức con bé không? Ta cần xác nhận vài chuyện!”
Chuyện này chắc chắn không thể xảy ra được! Đây chính là Nhân giới, nhưng cảm giác này hoàn toàn là thật!
Genju như muốn hét lên trong lòng, ông dâng trào từ sâu bên trong mình một cỗ cảm giác căng thẳng và hồi hộp.
“Uyển Nhi...!Con thức chứ?”
Tử Nghiên lay nhẹ Lâm Uyển Nhi, nàng vuốt từng lọn tóc trên gương mặt nhỏ xinh kia đi.
Đôi mắt vẫn đang nhắm chặt cũng từ từ mở ra.
Con ngươi màu đen nhánh dần dần xuất hiện, Lâm Uyển Nhi chậm rãi hướng ánh mắt của mình sang người Tử Nghiên và lướt nhanh một vòng tại nơi đây.

Nàng đã được chuyển vào một nơi an toàn cách xa Lâm gia, đây chính là một chi nhánh nhỏ mà Lâm gia đã dư ra.
Do nó quá nhỏ bé và không có ảnh hưởng gì đến Lâm gia nên vẫn còn nguyên vẹn và không bị hư hại gì sau cuộc chiến đổ máu kia.
“N-Ngài Tử Nghiên? Đây là?”
Giọng nói mang theo sự mệt mỏi tột độ, Lâm Uyển Nhi lim dim đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tử Nghiên.
Có vẻ như nàng vẫn còn đang khá bất ổn về tinh thần.
“Tâm thức thuật!”
Tử Nghiên chậm rãi dùng hai ngón tay điểm lên trán Lâm Uyển Nhi, nàng đang thi triển một dạng tiên thuật có khả năng điều trị tâm trí của người khác.
Tuy nhiên hiện tại cũng chỉ có thể tạm thời giúp Lâm Uyển Nhi trở nên ổn định hơn mà thôi.
“Đây là? Lâm gia?”
Lâm Uyển Nhi nheo chặt mắt lại, nàng dần dần tỉnh táo và ngồi thẳng lưng lại.
Đôi mắt dừng lại trên người Genju và một cảm giác đau nhói lòng ngực ngay lập tức xuất hiện.
“A...!Đau!”
Thanh âm có phần thống khổ vang lên, Lâm Uyển Nhi ôm chặt ngực mình và gục đầu xuống chăn.
Nàng đang đau như thể trái tim bị bóp chặt vậy.
[Đặc Ân – Tận Tử: Điểm cuối của sinh mạng không phải là cái chết]
Nó lại xuất hiện, âm thanh vang vọng đầy ám ảnh đó lại xuất hiện.
Lâm Uyển Nhi như thể đang nghe hàng nghìn linh hồn gào thét tận sâu bên trong thâm tâm của mình.
Và cảm giác đó không hề dễ chịu một chút nào.
“Đặc ân cái gì chứ? Cút đi!”
Nàng hét lớn, hay tay cũng vung một cách mạnh bạo ra xung quanh và gương mặt đang biểu lộ một sự phẫn nộ tột độ.
“Đặc ân? Là thật?”
Genju có chút giật mình, nhưng ông nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và ngay lập tức không gian nơi đây bị phong ấn lại hoàn toàn.
“Không thể ngờ được, nó đã trở lại!”
Ông có chút thở gấp, Tử Nghiên cũng hoàn toàn chấn kinh.
Nàng tuy rằng không quá hiểu rõ về cái gọi là “Đặc ân” như thầy của mình.
Nhưng nàng hoàn toàn có thể thông qua biểu hiện của Genju và suy đoán ra tâm điểm của sự việc lần này, hoàn toàn là một sự việc nằm ngoài dự liệu.
“Thầy...!Đặc ân là gì?”
Nàng đưa ra câu hỏi, một cảm giác căng thẳng cũng đã dâng trào.
Lâm Uyển Nhi cạnh bên cũng là ngưng người lại và hướng ánh mắt mang theo vô vàng thành khẩn nhìn thẳng vào Genju.
“Ngài biết về thứ này sao? Hãy giải thích cho Uyển Nhi, làm ơn.”
Nàng rưng rưng đôi mắt, giọng nói cũng mang đầy sự tuyệt vọng.
“Trước hết, ngươi có biết thứ Đặc ân mà mình đang có không? Có bao nhiêu và tên gọi là gì?”
Genju trầm tư và giây và khua khua tay trước mặt.
“À không không, ta sẽ phổ cập cho ngươi và Lauriel biết sơ bộ khái niệm Đặc ân là gì trước đã.”
Ông xoay người và không gian bỗng chốc tối sầm lại, một loạt các khối màu hình cầu trông như những quả bóng xuất hiện giữa không trung và lơ lửng trước mặt cả ba người.
“Hãy tưởng tượng Đặc ân chính là quả cầu này.
Một người có thể có vô hạn Đặc ân, và cũng có thể chẳng có bất kỳ Đặc ân nào!”
Ông di chuyển ngón tay và nhiều quả cầu chụm lại thành một thể lớn.
“Đặc ân chính là sức mạnh của Thần được phân phát xuống thế giới, có rất nhiều truyền thuyết xoay quanh sự ra đời của Đặc ân.
Nhưng do sự xuất hiện và số lượng của chúng quá ít nên hầu như chẳng có bất kỳ ai biết về nó cả.”
Những quả cầu ánh sáng di chuyển và tạo thành một hình người, bóng dáng người đó dần dần trở nên rõ ràng hơn và diện mạo cũng xuất hiện một cách cụ thể.
Đó là một dáng người cao gầy, nữ giới.
Mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa và đôi mắt cũng hoàn toàn đen kịt.
“Chỉ có ba người từng sở hữu Đặc ân, nhưng hai trên ba bọn họ đều đã chết.”
“Là do Đặc ân sao?”
Tử Nghiên có chút suy đoán, nàng vô thức nhìn sang Lâm Uyển Nhi.
“Là do tuổi già.
Đặc ân tuy mang theo sức mạnh của Thần nhưng lại chẳng giúp ai bất tử cả, Lauriel à.”
“Người này là Thánh Kiếm Reina, người mạnh nhất từng tồn tại ở Eilrine.”
Genju gằn giọng, ông nhìn vào thân ảnh Reina với ánh mắt mang theo sự buồn bã não nề.
“Reina là sư phụ của ta, vào thời đỉnh phong.
Cô ấy sở hữu mười bảy Đặc ân.”
“Cái gì? Mười bảy?”
Lâm Uyển Nhi và Tử Nghiên đồng thời lên tiếng, một âm thanh nuốt nước bọt được vang lên khe khẽ.
Trong lòng Lâm Uyển Nhi hoàn toàn ngưng trọng lại, nàng chỉ có duy nhất một Đặc ân mà thôi.
Nhưng những cảm giác mà nó mang lại không hề dễ chịu một chút nào cả.
“Những Đặc ân này có thể cho người ta những gì?”
Tử Nghiên hỏi nhỏ, nàng đan xen hai bàn tay vào nhau và cơ thể cũng hoàn toàn căng cứng lên.
“Mọi thứ mà người đó cần, thứ sức mạnh mà Đặc ân mang lại nằm hoàn toàn ngoài khả năng kiểm soát của bất kỳ ai, bất kỳ chủng tộc nào.”
“Và do có quá ít thông tin về thứ sức mạnh này, ngươi có thể nói cho ta biết.
Chuyện gì đang xảy ra với mình chứ?”
Genju chậm rãi ngồi xuống, cảnh vật trong giang phòng nhỏ cũng ngay lập tức trở về trạng thái bình thường.
“Đặc Ân – Tận Tử: Điểm cuối của sinh mạng không phải là cái chết.”
“Đặc Ân – Tận Tử: Điểm cuối của sinh mạng không phải là cái chết.”
“Đặc Ân – Tận Tử: Điểm cuối của sinh mạng không phải là cái chết.”
Lâm Uyển Nhi lập đi lập lại những gì đã vang lên trong đầu mình, hơi thở của nàng trở nên gấp gáp và đôi mắt cũng tràn ngập mạch máu đỏ li ti.
“Bình tĩnh!”
Genju đập mạnh hai tay vào nhau, ông lấy từ hư không ra một ấm trà nóng và rót nhanh ra một ly trà nhỏ đưa cho Lâm Uyển Nhi.
Nàng nhận lấy ly trà vẫn còn đang tỏa khói nghi ngút trong lòng bàn tay và không khỏi nhìn vào ông.
“Uyển Nhi nghe thấy những thứ đó trong đầu mình, rất nhiều lần.
Rất nhiều.”
Cả Genju và Tử Nghiên đồng loạt nhìn nhau, Tử Nghiên có chút chần chờ nhưng nàng vẫn là người lên tiếng trước.
“Thầy, việc này có quá nguy hiểm không? Con bé mang theo sức mạnh như thế tại Nhân giới, có quá nguy hiểm không?”
“Ta vẫn chưa biết Đặc ân Tận Tử là thứ gì, nó có công dụng hay khả năng như thế nào.
Nhưng ta biết chắc chắn một điều rằng...”
Genju ngắt lời, ông thở dài một hơi và tiếp tục câu nói của mình.
“Nếu con bé không thể kiểm soát được Đặc ân, sẽ có kẻ đến để kiểm soát con bé.
Sức mạnh của Đặc ân có thể lay chuyển cả thế giới, nó quá nguy hiểm.”
Lâm Uyển Nhi siết chặt bàn tay lại, nàng thậm chí còn chẳng thể cảm nhận hơi ấm đến từ tách trà nhỏ kia.
Chỉ có cảm giác lạnh lẽo chảy dài bên trong cơ thể nàng vào hiện tại.
Mất đi gia đình, nàng chẳng còn nơi để trở về.
Dù cho hiện tại đang mang trong mình thứ sức mạnh khủng khiếp, nhưng nó chẳng ý nghĩa gì khi nàng thậm chí còn chẳng thể chịu đựng sự ảnh hưởng mà nó mang lại.
“Không thể đi, cũng không thể ở...”
Lâm Uyển Nhi run run đôi môi mềm, nước mắt nàng chảy dài trên gương mặt thanh tú.

Giờ đây Lâm Uyển Nhi đã hoàn toàn chẳng đủ tỉnh táo để suy nghĩ bất cứ điều gì, có quá nhiều sự kiện đã hoàn toàn đánh gục tâm trí nàng.
“Gia tộc con bé vừa bị diệt vong, hiện tại chúng ta có thể làm gì đây? Thưa Thầy?”
Tử Nghiên có chút nóng lòng, nàng hiện tại cũng hoàn toàn trở nên bối rối.
Bởi vì Đặc ân là một dạng kiến thức quá sức đối với nàng, mọi quyết định hiện tại lập tức đổ dồn vào thầy của nàng – Genju.
“Theo lý thuyết thì ta sẽ mang con bé theo con trở về Eilrine, trước khi những kẻ trên đó phát hiện và mang con bé lên đó.
Nhưng vào thời điểm đó, ta sẽ chẳng thể kiểm soát được chuyện này nữa.”
Lâm Uyển Nhi dựa đầu vào ngực Tử Nghiên, nàng thu gọn cơ thể vào trong lòng Tử Nghiên vào xoa xoa gương mặt thấm đẫm nước mắt vào đó.
Một mùi hương dễ chịu và sự ấm áp đến từ Tử Nghiên khiến Lâm Uyển Nhi có chút cảm giác thư giãn.
“Chuyện của gia tộc con bé có thể để sau, hoặc chúng ta có thể thay con bé làm chủ.
Nhưng sự tồn tại của Đặc ân cùng con bé sẽ không thể công khai, chỉ có chúng ta mới có khả năng bảo vệ cho đến khi con bé trưởng thành.”
Rót một tách trà nóng cho Tử Nghiên, Genju cầm trên tay một thanh trúc nhỏ màu xanh nhạt.
Ông nhẹ nhàng bẻ gãy nó bằng một tay và mùi hương nhè nhẹ của hoa cỏ nhanh chóng lấn át cả căn phòng.
“Tha lỗi cho ta, con và Uyển Nhi cần một sự bảo vệ đủ an toàn.
Và nơi Nhân giới không có sự an toàn đủ lớn, ta sẽ chịu mọi lời trách móc từ con.
Nhưng xin con hãy hiểu cho người thầy này.”
Tử Nghiên và Lâm Uyển Nhi mất đi trạng thái tỉnh táo và hoàn toàn lâm vào tình trạng mơ hồ, cả hai đều biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bản thân gục ngã vào lúc này.
Nhưng khả năng kháng cự lại hoàn toàn không có, hoặc nói chính xác hơn, cả hai người họ đều không có ý định kháng cự.
Tử Nghiên hoàn toàn biết thầy Genju đã phải quyết tâm đến thế nào mới có thể đưa ra quyết định này, nàng chưa từng hoài nghi về những gì ông ấy làm.
Dù cho bản thân nàng là một nỗi ô nhục, Genju vẫn sẽ giang rộng đôi tay và chào đón nàng trở về.
Sẽ luôn là như thế.
Lâm Uyển Nhi chẳng còn lý do nào để kháng cự, nàng muốn báo thù cho Lâm gia.
Nhưng lại chẳng thể mở miệng nhờ vả lão tổ là Tử Nghiên hay xa hơn nữa là sư phụ của ngài ấy.
Nàng mong ngóng Hàn Tư Không trở về không phải vì muốn nhờ cậu giúp mình báo thù, chỉ là trong lòng Lâm Uyển Nhi đã lo lắng, lo rằng cuộc chiến giữa Lâm gia và Tôn gia sẽ le lói chạm đến Hàn Tư Không.
“Dù sao thì, anh ấy vẫn là người tốt.”
Ý thức dần dần không rõ ràng, cả hai người nhanh chóng nằm gục trên giường nhỏ, ôm chặt lấy nhau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.