Tầm Mịch

Chương 10: Khỏi hẳn




Chuyển ngữ: Quả Hạnh nhân

Suốt cả đêm Cảnh Từ đều canh giữ bên cạnh Nam Mịch không rời một tấc.

Giữa đêm Nam Mịch giật mình tỉnh giấc, Cảnh Từ sẽ nhẹ nhàng vỗ về nàng: “Công chúa đừng sợ, có thần ở đây.”

Ngón tay Nam Mịch hơi cử động, một lúc sau lại ngủ thiếp đi.

Khi trời gần sáng thì Nam Mịch tỉnh dậy, nàng vừa tỉnh Cảnh Từ cũng tỉnh theo, gần như theo bản năng nói: “Công chúa đừng sợ, có thần đây rồi.”

Nam Mịch duỗi tay giữ chặt tay hắn, Cảnh Từ sửng sốt, cúi đầu đối diện với đôi mắt ướt sũng như nai con của nàng.

Cảnh Từ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu: “Công chúa, người tỉnh rồi à?”

“Cảnh Từ, trời sáng rồi phải không?” Nam Mịch nhét bàn tay nhỏ nhắn vào bàn tay ấm áp của Cảnh Từ, đưa mắt nhìn ra ngoài sơn động, nhìn lên bầu trời còn chưa sáng hẳn.

Cảnh Từ vẫn luôn nhìn Nam Mịch, vô thức siết nhẹ tay nàng, bàn tay nhỏ của Nam Mịch hơi lạnh so với tay hắn, sờ vào rất thoải mái: “Sắp rồi, Công chúa đói bụng sao? Có lạnh không?”

“Có một chút…” Nam Mịch chậm rãi nâng thân trên dậy, ngồi trên áo choàng, đặt tầm mắt về phía Cảnh Từ: “Cảnh Từ, hình như có nhiều người hơn.”

Cảnh Từ gật đầu: “Ta sai A Mạch điều động vài chấp phướn từ Thần Đô đến đây.”

Nam Mịch lại gần Cảnh Từ hơn một chút: “Mọi người đều ổn chứ? Có ai bị thương không?”

“Không có,” Cảnh Từ cầm áo choàng ở một bên khoác lên người Nam Mịch: “Chỉ bị thương nhẹ thôi, không thể tránh được. Người cầm y phục sạch sẽ rồi đi vào trong hang động, có một hồ nước nóng trong đó, Công chúa rửa mặt chải đầu đi.”

Nam Mịch gật gật đầu.

“Ấm ức cho Công chúa rồi, tạm thời kiên nhẫn chịu đựng một chút.”

“Không ấm ức,” Nam Mịch mím môi, lại đến gần Cảnh Từ một chút: “Nhưng mà… Trong hang động tối quá, ta hơi sợ.”

Lúc này Cảnh Từ mới chuyển ánh mắt nhìn vào bên trong, trong lòng tự hỏi mình đang bị sao vậy, sao lại quên chuyện Công chúa không thể nhìn thấy vào ban đêm, hắn xoa xoa mày rồi kéo Công chúa dậy: “Thần dẫn Công chúa đi.”

Nam Mịch chưa từng tự rửa mặt chải đầu bao giờ, đợi nàng làm xong và thay xiêm y thì trời đã sáng choang.

Cảnh Từ quay lại, đầu tiên quan sát Nam Mịch, sau đó ánh mắt dừng lại trên đầu nàng, không nhịn được sửng sốt: “Công chúa… Tóc……”

Nam Mịch nhíu mày, vén tóc dài đang rối ra sau tai, nàng ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng lẩm bẩm nói: “Ta không biết búi tóc…”

Cảnh Từ: “…”

Đúng là vậy, tiểu Công chúa sống trong nhung lụa xác thật mười ngón không dính dương xuâ.n thủy*, đừng nói đến việc chải đầu, ngay cả đổi xiêm y còn phải mười tám người vây quanh hầu hạ.

* Mười ngón không dính dương xuâ.n thủy: “Dương xuâ.n thủy” là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt

Nghĩ như vậy, Cảnh Từ đành phải bước lại gần Công chúa hơn: “Để thần búi tóc cho Công chúa.”

Nam Mịch hơi sửng sốt, nhưng vẫn ngoan ngoãn quay người: “Cảnh Từ, sao ngài biết búi tóc cho nữ tử?”

“Lão Điện chủ dạy thần.”

“Sao ngài ấy lại dạy ngài cái này?”

“Ngài ấy nói……” Cảnh Từ nghẹn hồi lâu cũng không nói ra nguyên nhân gì.

Nam Mịch không nghe được câu trả lời của Cảnh Từ nên “Hả” một tiếng, âm cuối nâng lên cao tỏ vẻ nghi vấn.

Cảnh Từ tìm vị trí thích hợp cho cây trâm cuối cùng rồi cài nó vào búi tóc của Nam Mịch.

Nam Mịch nhìn hình ảnh phản chiếu trong nước của mình qua hồ nước nóng, kiểu tóc Cảnh Từ búi cho nàng là kiểu tóc của phụ nhân đã xuất giá ở Cửu Châu, toàn bộ tóc được buộc lại trên đỉnh đầu, trông có vẻ dịu dàng hơn.

Nam Mịch sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn: “Đây… Đây là……”

Cảnh Từ gật đầu: “Đúng, ta… chỉ biết búi kiểu tóc này thôi, sau này chúng ta lấy lý do hộ tống phu nhân sẽ dễ dàng che dấu thân phận hơn.”

Có lẽ do Cảnh Từ hiếm khi lộ ra vẻ mặt hơi xấu hổ nên Nam Mịch không khỏi mím môi thích thú: “Cảnh Từ, ta đang hỏi ngài đấy, vì sao lão Điện chủ phải dạy ngài búi kiểu tóc phụ nhân.”

“……” Cảnh Từ cứng họng hồi lâu, cuối cùng nói: “Chúng ta đi ra trước đi, ăn chút gì đã.”

“Hả? Cảnh Từ, ta đang hỏi ngài mà.”

Cảnh Từ: “……”

Ngoài dự đoán của Nam Mịch, cơm sáng ngoài bánh gạo mềm dẻo còn có canh sữa và thịt gà.

Cũng không biết Cảnh Từ lấy từ đâu ra.

Sau bữa ăn chưa bao lâu, Nam Mịch lại bắt đầu nhớ lại chuyện hôm qua, đừng nói cảnh tượng như vậy, từ nhỏ đến lớn nàng còn chưa nhìn thấy chút máu nào.

Lúc đó nàng ngồi trên xe ngựa, gần như luôn che kín người, cũng tự trách mình sao vô dụng như vậy.

Tình hình hiện tại cũng đã chứng thực cho suy đoán lúc trước của Cảnh Từ, chuyện của Nhạc Đa hơn phân nửa là do Định Viễn Vương ra tay, hiện giờ việc của Định Viễn Vương đã bị vạch trần, càng sẽ bí quá hóa liều. Đã quyết định muốn cá chết lưới rách, vậy thì đoàn người này của bọn họ đang ở địa bàn của người khác thì nên làm gì đây?

Nam Mịch suy nghĩ như vậy hồi lâu cũng không nghĩ ra nguyên nhân, chỉ thấy càng thêm bất an.

Cảnh Từ đã sắp xếp xong người ra ngoài kiểm tra, quay đầu nhìn nàng thì thấy tiểu Công chúa đang nhíu mày suy nghĩ điều gì đó, ngón tay trắng nõn vặn xoắn y phục bị đỏ lên.

Lúc này hắn mới nhìn kĩ nàng, nàng búi kiểu tóc như vậy có vẻ dịu dàng lạ thường, giấu đi nét trẻ con của Công chúa ngày xưa, mang ý nhị khác.

Một lúc sau, Cảnh Từ hơi sửng sốt, xoa xoa thái dương, ngồi xổm trước mặt Nam Mịch: “Công chúa, đừng lo lắng, có thần đây rồi.”

Lúc này Nam Mịch mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy lo lắng gặp phải ánh mắt của Cảnh Từ.

Qua hồi lâu Nam Mịch mới lấy lại tinh thần: “Cảnh Từ, hiện tại chúng ta đang ở lãnh địa của Định Viễn Vương, người ngài mang theo không nhiều, đoán chừng sẽ có nhiều trói buộc, sau này không cần phải lo lắng cho ta, ta chịu chút khổ cực cũng không sao.”

Cảnh Từ sửng sốt, bỗng nhiên hơi cong khóe môi, cười: Tiểu Công chúa lại có suy nghĩ như vậy.

Hắn gật đầu nói: “Nếu chuyện Định Viễn Vương bị truyền ra ngoài thì sẽ trở thành chuyện lớn giữa hai quân, vì vậy thần chỉ có thể hành động khiêm tốn, không điều động quá nhiều người từ Thần đô. Tuy vậy nhưng những người này đều là cường giả từ Xích Phiên điện, người không cần sợ.”



Nam Mịch hiểu suy nghĩ của hắn, nếu làm rõ chuyện của Định Viễn Vương, không nói đến những kế hoạch khác của lão, chỉ riêng việc muốn mưu hại Công chúa cũng đã đủ để Thần đô xuất binh rồi.

Đến lúc đó, một khi chiến tranh nổ ra thì không chỉ là vấn đề của mười mấy người bọn họ nữa mà còn là chuyện sống chết của hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ và vô số thường dân, vì vậy phải tính toán thật vẹn toàn.

Đương nhiên Nam Mịch tin tưởng Cảnh Từ, mặc dù trên đoạn đường này nàng cũng từng tức giận với hắn, nhưng lúc này phụ thân và huynh trưởng không bên cạnh nàng, kẻ xấu lại rình rập xung quanh, nàng vẫn có thể nhanh chóng bình tĩnh cũng là vì có hắn ở đây.

“Ta tin ngài, Cảnh Từ, khi nào chúng ta lên đường?” Nam Mịch suy nghĩ rồi nói: “Tuy rằng ta không biết cưỡi ngựa, nhưng…… Nếu ngài cưỡi ngựa và mang theo ta, có thể sẽ đi nhanh hơn không?”

Cảnh Từ lắc đầu: “Hiện giờ Cửu Châu yên bình, cho dù vội vàng lên đường nhưng chúng ta có nhiều người như vậy mà thúc ngựa chạy như điên sẽ dễ gây chú ý, ngược lại lên đường giống người bình thường sẽ an toàn hơn.”

“Vậy… Chúng ta đi sớm một chút đi,” Nam Mịch nói, ra vẻ định đứng dậy: “Còn có thể đi được xa hơn…”

Cảnh Từ giữ chặt cổ tay của nàng, lắc đầu nói: “Chúng ta sẽ đi vào đêm, ban ngày có nhiều người dễ gây chú ý, còn nữa… Công chúa, mấy ngày sau e rằng phải đi đường núi.”

Nam Mịch gật đầu, ngoan ngoãn cực kì.

Trong lòng nàng hiểu rõ, trong quận thành, muốn vào thành hay ra khỏi thành đều có người kiểm tra, cho dù Định Viễn Vương không dám phô trương điều tra vì như vậy không khác gì việc bại lộ hành tung của họ cho người khác biết.

Bọn họ đi đường núi, khi cần thì đi cửa thành, càng ít xuất hiện trước mặt mọi người càng tốt.

Không biết tại sao mà cả ngày hôm nay Cảnh Từ luôn nghĩ đến dáng vẻ của Nam Mịch trong tiệc sinh nhật, vạn chúng chú mục, tiểu Công chúa được muôn vàn yêu chiều, ngay cả thị vệ trong cung cũng vô cùng thương tiếc nàng.

Tại sao chỉ đi một chuyến rời xa nhà cùng hắn mà nàng phải ở sơn động tránh bị đuổi giết? Phải chăng số phận đen đủi của hắn đã lây sang Công chúa?

Thấy Cảnh Từ ngây ngẩn ngồi đó, Nam Mịch thò lại gần: “Cảnh Từ, ngài đang làm gì vậy? Đang lo lắng về chặng đường kế tiếp à?”

“Không phải,” Cảnh Từ duỗi tay khép áo choàng của Nam Mịch lại, trong giọng nói hàm chứa một chút áy náy: “Thần chỉ cảm thấy, Công chúa đã phải chịu nhiều khổ cực trên suốt đường đi cùng thần rồi.”

Không ngờ Cảnh Từ lại nói như vậy, Nam Mịch sửng sốt rồi chợt nói: “Cảnh Từ, bởi vì có ngài nên ta rất may mắn.”

Cảnh Từ ngẩng đầu nhìn nàng, trong phút chốc không biết nên phản ứng thế nào.

“Ta nói là, Cảnh Từ, nhờ có ngài, thật may mắn khi có ngài.”

Màn đêm nhanh chóng nuốt chửng ánh mặt trời, những ngôi sao hoàn toàn không nể mặt, chỉ để sót lại một hai ngôi, một nửa ánh trăng bị che khuất giữa mây trời.

Cảnh Từ dặn dò chấp phướn thu dọn đồ đạc rồi mới dẫn Nam Mịch lên xe ngựa: “Công chúa, thần bảo A Mạch ở cùng người, thần ở bên ngoài, người có chuyện gì thì cứ gọi thần.”

Nam Mịch gật gật đầu, rụt vào vách xe ngựa, co rúm người lại.

“Công chúa đừng sợ, có thần đây rồi.” Cảnh Từ không yên tâm, lại nhắc nhở một câu.

Bọn họ đi một đường về phía bắc, theo dự đoán thì tối nay có thể rời khỏi ranh giới quận U Định và đến quận Thường Sơn, quận Thường Sơn chỉ cách quận Đồ Sơn tầm nửa ngày đi đường, cuối cùng cũng sắp đến Đồ sơn.

Quả nhiên, phương pháp đi đêm này có vẻ có hiệu quả, trong nửa đêm đầu hôm nay, một lúc lâu đều yên tĩnh làm A Mạch không thể ngồi yên trong xe.

Mãi đến nửa đêm sau mới gặp phải hai nhóm người, ít người, năng lực cũng không mạnh, chưa được bao lâu đã không còn tiếng động gì.

Sắp đến quận Thường Sơn thì trời cũng gần sáng.

Cảnh Từ phí khá nhiều công sức, cố ý tìm một nông trang ít người, hắn chỉ trả chút tiền vàng cho nông phụ tại nông trang, rồi dẫn mọi người vào nghỉ ngơi một ngày.

Cảnh Từ đến xe ngựa đón Nam Mịch xuống, đưa tay ra và nói: “Công chúa, chúng ta…”

Nam Mịch bỗng nhiên kéo hắn một cái, Cảnh Từ nghiêng người về phía trước nhưng vẫn không tránh được, một tên chấp phướn ở phía sau đột nhiên rút đao chém vào vai Cảnh Từ.

A Mạch và những chấp phướn khác nhanh chóng ra tay, khống chế tên chấp phướn vừa ra tay, Cảnh Từ bảo vệ Nam Mịch đang trong xe ngựa phía sau, hắn ngồi xuống cúi đầu nhìn tên chấp phướn kia đang bị ấn trên mặt đất.

Cảnh Từ thở dài: “Xá thần chú, kéo xuống xử lý đi.”

—— Xá thần chú, cướp đi thần hồn của con người, người bị cướp không khác gì người thường, chỉ biết làm việc cho người khác.

Cảnh Từ xoa xoa huyệt thái dương, cảm thấy mình dạo này đúng là càng lúc càng có tiền đồ, có cái xác không hồn đi theo mà cũng không phát hiện.

“Cảnh Từ, ngài bị thương rồi.” Nam Mịch tiến lại gần hắn.

Nhìn theo tầm mắt của nàng, đúng là bị chém ra một vết thương, đang chảy khá nhiều máu.

Cảnh Từ nhìn miệng vết thương của mình một cái, đưa tay đỡ Công chúa xuống: “Không sao đâu.”

“Công chúa, người ở phòng này,” Cảnh Từ đưa nàng đến một gian phòng tận trong cùng nông trang: “Thần sẽ ở trong phòng này cùng người, đừng sợ, nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai chúng ta có thể đến quận Đồ Sơn.”

“Cảnh Từ, ngài bị thương.” Nam Mịch nhịn hồi lâu, nước mắt chảy dài: “Ngài… Ngài có thấy đau không …”

Cảnh Từ cúi đầu nhìn nước mắt đang chảy xuống của tiểu Công chúa, thoáng chốc hơi lơ đãng, khi lấy lại tinh thần thì A Mạch đến bẩm báo mọi việc đã thu xếp ổn thỏa, một lát nữa nông phụ sẽ làm xong đồ ăn.

Cảnh Từ đáp lại, sau đó nói với Công chúa: “Công chúa, thần không sao cả, thần đi đổi y phục. A Mạch, ở cùng Công chúa một lát, không được rời một tấc.”

A Mạch đứng ở cửa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu Công chúa đỏ bừng vì khóc, nước mắt còn đọng trên cằm, khóc đến nỗi tim người nhìn phải tan nát.

“Công chúa, không sao đâu,” A Mạch vội vàng dỗ dành: “Mấy năm trước lão đại ở trên chiến trường đã chịu không biết bao nhiêu vết thương còn nghiêm trọng hơn nhưng đều an toàn không có chuyện gì, vết thương nhỏ như bây giờ sẽ không sao đâu.”

Ai biết được tiểu Công chúa nghe xong lại sửng sốt, khóc lớn hơn nữa, hồi lâu mới thút thít nức nở nói: “A Mạch, vậy… vậy thì… sẽ đau lắm…”

Mặc dù A Mạch hoạt bát nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là một cậu nhóc chưa trưởng thành, còn chưa dỗ dành cô nương nào, huống chi cô nương này còn là một nàng Công chúa kim kiều ngọc quý.

Cũng may A Mạch lúng túng một lúc thì Cảnh Từ đã thay xong y phục trở về, nhìn thấy tiểu Công chúa còn đứng đó, đôi mắt đỏ hoe vì khóc.

“A Mạch, đi xuống xem đã có đồ ăn chưa.” Cảnh Từ vỗ nhẹ vai A Mạch.

Thấy A Mạch đi rồi hắn mới thuận tay đóng cửa lại, A Mạch ở ngoài quay đầu lại nhìn một cái, thầm nghĩ: Lão đại thật là, bây giờ lại không sợ nam nữ khác biệt gì đó.

Cảnh Từ nhìn Nam Mịch đang thút thít nức nở, tuy nước mắt nàng đã ngừng nhưng đôi mày vẫn nhíu lại, vì thế hắn nói: “Công chúa đừng khóc nữa, thần không đau.”

“Đều chảy máu rồi, sao… sao lại không đau? Ta… trước đây ta từng bị cắt một vết thương, bây giờ nhớ lại còn thấy đau, vết thương của ngài lớn như vậy sao mà không đau được…” Nàng bẹp miệng, nước mắt rơi xuống trước.

Cảnh Từ không nói nên lời hồi lâu, tiểu cô nương ở tuổi này đều thích khóc như vậy sao? Chưa được bao lâu, Cảnh Từ nhận ra mình hoàn toàn bó tay bất lực, đành phải cười khổ: “Công chúa…” Muốn thần phải làm sao đây… Còn chưa kịp nói hết câu.



Nam Mịch ngẩng đầu nhìn hắn chợt sửng sốt, nàng kịp nhìn thấy độ cong như cười như không trên khóe môi hắn, đột nhiên lúng túng nói: “Cảnh Từ… Ngài cười lên rất đẹp.”

Cảnh Từ: “……” Sao lại nói đến vấn đề này rồi…

May là A Mạch ở ngoài cửa đúng lúc gọi một tiếng: “Lão đại, đồ ăn sắp xong rồi, một lát nữa nhớ ra ngoài dùng cơm nhé.”

Cảnh Từ thuận tiện nói theo nó: “Công chúa đi rửa mặt rồi chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm.”

Nam Mịch: “Sau này ngài có thể cười nhiều hơn không?”

Cảnh Từ: “……” Không chịu kết thúc đây mà.

Vất vả dỗ dành được tiểu Công chúa, tinh thần và thể xác Cảnh Từ gần như kiệt sức, khi họ đến bàn ăn thì hầu hết mọi người đều đã ngồi xuống.

Bởi vì không tiện tiết lộ thân phận Nam Mịch nên chỉ gọi nàng là phu nhân.

Nông phụ nói một tràng tiếng phổ thông không mấy lưu loát, nhìn thoáng qua Nam Mịch nói: “Phu nhân thật xinh đẹp, tiểu quan nhân đúng là may mắn mới có thể cưới được mỹ nhân, đừng làm mỹ nhân phải khóc mới phải.”

Lời này là nói với Cảnh Từ, Cảnh Từ sửng sốt, ánh mắt vô thức nhìn chóp mũi hơi đỏ vì khóc của Nam Mịch.

Vừa lúc bắt gặp ánh mắt hơi ngượng ngùng và bất an của Nam Mịch nên bỏ lỡ cơ hội giải thích với nông phụ kia.

Mấy vị chấp phướn ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, không dám thở mạnh mà chỉ cúi đầu lùa cơm.

Cảnh Từ nhìn hồi lâu mới nói với Nam Mịch: “Phu nhân, chỉ là hiểu lầm thôi, ngài đừng để ý.”

Nam Mịch lắc đầu, không nói gì.

Một lúc sau trời đã sáng, nông phụ kia bưng nước ấm đến, thấy Nam Mịch đang rơm rớm nước mắt nhìn Cảnh Từ, cho rằng phu thê lại cãi nhau nên lại nói: “Tiểu quan nhân sao luôn bắt nạt nương tử như vậy, không được đâu nhé, phu nhân là phải dỗ dành.”

Cảnh Từ: “… Đại tẩu……”

Không đợi hắn giải thích thì Nam Mịch đã cướp lời: “Đại tẩu, hắn không bắt nạt ta, vì hắn bị bệnh nên ta đang phiền não.”

Ánh mắt Cảnh Từ đầy vẻ không thể tin nổi, vẻ mặt như vậy xuất hiện trên khuôn mặt luôn lạnh lẽo của Cảnh Từ, trong thoáng chốc có chút quá sinh động, có vẻ hơi kỳ lạ.

“Vậy thì tốt rồi, phu nhân, nước ấm để chỗ này…” Nông phụ lại nói thầm câu gì đó rồi mới đóng cửa rời đi.

Nam Mịch thấy hoảng hốt khi Cảnh Từ nhìn chằm chằm, nàng vội giải thích: “Đâu có gia phó nào ở cùng phu nhân nhà mình cả ngày lẫn đêm, nếu giả làm phu thê sẽ giống hơn.”

Cảnh Từ thu ánh mắt về, thầm nghĩ nàng nói cũng có lý.

Cảnh Từ chống khuỷu tay trên bàn, đỡ đầu, vừa mở mắt ra đã đối diện với đôi mắt đang đảo tròn của Nam Mịch, đang trắng trợn nhìn hắn: “… Sao Công chúa còn chưa ngủ?”

“Sáng quá … Ta ngủ không được.” Nam Mịch co lại trên giường đất, rụt người vào chăn.

Giường đất ở phương Bắc chống lạnh tốt nhất, nhưng lại không có màn che, mặc dù căn phòng này ở tận phía sau, cũng chỉ có hai cửa sổ nhưng vào ban ngày thật sự chói mắt.

Cảnh Từ quay lại nhìn cửa sổ một cái, không biết hắn dùng chú quyết gì mà ánh sáng dần dần bị đẩy ra ngoài.

Đột nhiên không còn ánh sáng, Nam Mịch gần như không nhìn thấy gì, trong phút chốc nàng cảm thấy hơi hoảng sợ, run rẩy nói: “Cảnh Từ… Ngài có thể ngồi lại gần đây được không, ta sợ……”

Cảnh Từ: “……” Đúng thật, tiểu Công chúa căn cốt yếu ớt trời sinh, ban đêm không thể nhìn thấy gì.

Hắn không còn cách nào khác đành phải đi đến ngồi xuống cạnh giường đất, nhẹ nhàng nói: “Công chúa đừng sợ. Có thần đây rồi, người ngủ đi.”

Nam Mịch đưa tay lại gần nhẹ nhàng nắm chặt vạt áo Cảnh Từ, một lúc lâu sau hơi thở mới dần kéo dài đều đặn.

Cảnh Từ cúi đầu nhìn nàng, phát hiện trâm còn cài trên đầu nàng, hắn sợ nàng khó chịu nên cúi người rút ra, không ngờ Nam Mịch đột nhiên mở mắt, hơi rụt người lại.

Bây giờ Cảnh Từ cảm thấy rất xấu hổ, khoảng cách và tư thế này, biết giải thích như thế nào, chỉ có thể bất chấp: “Thần… gỡ trâm cài xuống cho Công chúa …”

Nam Mịch mếu máo: “Ta gặp ác mộng, mơ thấy ngài lại bị thương…” Vừa nói xong, nàng lại bắt đầu khóc nức nở: “Suýt… suýt chết rồi.”

Cảnh Từ không có lòng dạ nào phân tâm, lập tức gỡ trâm cài trên đầu nàng, một hồi lâu sau mới nói: “Công chúa đừng sợ, không phải thần vẫn đang khỏe mạnh đứng ở đây sao?”

“Cảnh Từ… chuyện ở Thanh châu, chúng ta có cần nói cho phụ thân không. Lỡ như… lỡ như ngày nào đó bọn họ phái thêm người, chúng ta đánh không lại, ngài lại bị thương thì làm sao?” Nước mắt của tiểu Công chúa chảy xuống tóc mai, hàng lông mi dài ướt đẫm.

Trước mắt Cảnh Từ hiện ra vẻ mặt lo lắng và ấm ức của nàng, thầm nghĩ tiểu Công chúa như thế này thì ngay cả người có lòng dạ lạnh lẽo cũng phải tan chảy, hắn đành lắc đầu nói: “Lúc này bên cạnh Công chúa càng cần nhiều người bảo vệ hơn, đợi khi đến quận Đồ Sơn rồi tìm một nơi an toàn để dừng chân, sau đó hẵng phái người về báo tin. Hiện tại dùng truyền âm chú không giống lúc ở vương phủ, khả năng bị chặn lại rất cao, ngược lại sẽ bại lộ vị trí.”

Nam Mịch mím môi, tự trách mình nhiều chuyện, sao Cảnh Từ lại không nghĩ đến những việc này được?

Một hồi lâu sau, nàng chỉ có nói bằng giọng mũi khàn khàn: “Được rồi…”

“……” Cảnh Từ không hiểu sao lại nhớ đến, trước đó A Mạch đã nói gì? Nói Công chúa giống con thỏ con, giống cục bột nếp mềm mại ……

Đúng là giống thật.

“Cảnh Từ… ngài nhanh hồi phục nhé, đừng để bị thương nữa, đau lắm…” Chạy trên đường suốt đêm, Nam Mịch luôn thấy căng thẳng. Đến tận giờ phút này, có Cảnh Từ luôn ở bên cạnh nên nàng cuối cùng cũng thấy an tâm hơn, còn chưa nói xong đã ngủ thiếp đi.

Cảnh Từ lắc đầu, đắp chăn lại cho nàng rồi cười khổ, thầm nghĩ mình hẳn là có thiên phú làm vú nuôi, đầu tiên là khi thiếu niên chăm sóc A Mạch còn nhỏ.

Mà bây giờ tuổi sắp nhi lập, vậy mà lại làm lại nghề cũ là chăm sóc tiểu Công chúa.

—— Cảnh Từ ơi Cảnh Từ, đúng là nhân tài không được trọng dụng ở Xích Phiên điện mà, sao không đi làm vú nuôi ở gia đình giàu có, vừa nhàn hạ vừa được tôn trọng.

Cảnh Từ vừa cười tự giễu, vừa tìm một tư thế thoải mái nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không biết tại sao, vốn dĩ hắn chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, vậy mà lại ngủ sâu như vậy, Cảnh Từ đưa tay xoa giữa mày, bắt ép mình phải tỉnh táo.

Nhìn thấy tiểu Công chúa còn ngủ say, khuôn mặt nhỏ hồng hào mềm mại, Cảnh Từ nhẹ nhàng thở phào.

Khi hoàn toàn tỉnh táo thì nhận ra mình có gì không đúng, Cảnh Từ sửng sốt…

Vết thương, lành rồi.

Tuy rằng với tu vi của Cảnh Từ, vết thương lành chỉ là vấn đề thời gian, nhưng lành nhanh như vậy cũng thật sự không thể tin nổi, vả lại vì giữ sức chiến đấu nên hắn cố ý không lãng phí linh lực vào việc trị vết thương.

Làm sao mà… vết thương tự lành rồi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.