Tâm Độc

Chương 173: Tâm độc (kết) - 2




“Nhưng thật đáng tiếc.” Nói tới đây, khuôn mặt Liên Phong bắt đầu run rẩy, đôi mắt hiện lên tuyệt vọng thống khổ, “Nếu như tôi không rời đi vì bị thương, cha cũng sẽ không bị các người hại chết!”
Anh ta đang nói tới trận hành động thanh trừ nhằm vào "Khâu Tái" lúc trước.
Ánh mắt Hoa Sùng trầm xuống.
“Tôi muốn báo thù! Tôi muốn báo thù!” Liên Phong càng ngày càng kϊƈɦ động, “Các người đều đáng chết! Các người không xứng được sống!”
Hoa Sùng hỏi lại: “Anh nói đã khống chế một trong sáu người của tiểu tổ, người đó là ai?”
“An Trạch.” Liên Phong đưa ra đáp án giống như lúc trước.
Hoa Sùng lắc đầu, “Không thể nào là anh ấy.”
Liên Phong cười đầy nham hiểm, ” Thế nhưng cậu không thể chứng minh được với mọi người. Trêи đời này, chỉ có tôi biết ai là "quân cờ". Tôi nói An Trạch, thì chính là An Trạch.”
Mấy lần thẩm vấn đều bị bỏ dở vì Liên Phong không chịu phối hợp. Suy nghĩ của hắn từ lâu thoát ly quỹ đạo bình thường, hạt giống tà ác mà Cổ Kim gieo vào đầu hắn đã bén rễ nảy mầm, hắn nguyện ý đem vô số sinh mệnh hiến cho Cổ Kim, thậm chí bao gồm cả tính mạng hắn.
Hắn chẳng sợ hãi điều gì hết.
Có một đoạn thời gian, Hoa Sùng lo lắng Liễu Chí Tần bị ảnh hưởng, thường xuyên nhắc tới An Trạch trước mặt cậu, muốn Liễu Chí Tần tin tưởng rằng An Trạch tuyệt đối không bị Liên Phong khống chế.
“Anh đang tiến hành tẩy não em đó à?” Liễu Chí Tần mỉm cười dịu dàng, sờ sờ tai anh, nói, “Em biết. Em tin anh, cũng tin tưởng anh ấy. Thật ra, Liên Phong có nói ai là quân cờ hay không, giờ cũng không còn quan trọng nữa. Vụ việc 5 năm trước, kẻ cầm đầu là Cổ Kim với Liên Phong, Cổ Kim đã chết rồi, Liên Phong đang chờ bị trừng phạt. Dù trong tiểu đội sáu người kia đúng là có một "quân cờ", nhưng cũng chỉ là người bị hại giống như Tiếu Thành Tâm.”
Cho đến giây phút cuối của cuộc đời, Tiếu Thành Tâm vẫn không quên bản thân là một cảnh sát.
Còn là một cảnh sát chống khủng bố.
Hoa Sùng thở phào nhẹ nhõm, “Em có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi.”
Hacker sau lưng trợ giúp Liên Phong trêи internet cuối cùng cũng bị bắt.
Liễu Chí Tần chặn hết đường đi của hắn ta trêи mạng, từ trong vô số những thông tin thật giả tìm được danh tính thật sự của hắn.
Hắn ta tên Hà Thập, ăn mặc như một học giả tri thức, phong độ nhẹ nhàng, có thói quen vừa nói chuyện vừa đẩy kính mắt.
Ngoài dự đoán của mọi người, hắn không bị Liên Phong tẩy não, không phải là "quân cờ" của Liên Phong, khác hoàn toàn với Trần Thần và những người bị biến thành bom sống của bọn khủng bố.
Hắn có ý thức, cũng biết rõ bản thân đang làm gì.
Đến tận lúc bị còng tay, hắn vẫn không biết mình đã làm sai điều gì.
Dưới cái nhìn của hắn, hắn chỉ đang phát huy tài năng của mình, lướt internet mà thôi.
Công nghệ kỹ thuật thì có gì sai?
“Công nghệ kỹ thuật thì có gì sai?” Phó Hứa Hoan nhìn cuốn sách "Vĩnh Dạ thiểm diệu xử" trong tay, lắc đầu cười khổ.
Thẩm Tầm liếc mắt nhìn cậu, “Cười cái gì vậy?”
“Không có gì.” Phó Hứa Hoan cẩn thận cất "Vĩnh Dạ thiểm diệu xử" đi, dùng âm thanh chỉ bản thân nghe được nói: “Rất nhiều người cho rằng làm việc ác là không sai.”
Lúc tâm trạng tốt, Liên Phong đã thẳng thắn thừa nhận, khi Cổ Kim bị giết, hắn đã bắt đầu lên kế hoạch một trận tập kϊƈɦ lớn.
Đầu tiên là ở một thành phố lớn, chỗ càng đông người càng tốt.
Tiếp đến, phải là một trung tâm mua sắm lớn, lúc khánh thành sẽ cho nổ tung.
Trung tâm thương mại khổng lồ nếu sụp đổ, sẽ chôn vùi biết bao nhiêu sinh mạng?
Có khi lên tới hàng ngàn, hàng vạn người, máu chảy thành sông.
Kϊƈɦ thích, thú vị, sảng kɧօáϊ tràn trề!
Trước đó, sẽ giết một đám người đến cổ vũ.
Mỗi khi nói tới trung tâm thương mại Châu Thịnh cùng với tiểu khu Ngô Đồng, cảm xúc của Liên Phong đều sẽ trở nên kϊƈɦ động, hoặc là vui vẻ đến phát khóc, hoặc chán nản đến run rẩy.
“Châu Thịnh chính là món quà mà tôi dâng tặng cho cha.” Liên Phong không ngừng lắc đầu, “Nhưng đáng tiếc, tòa nhà đó bị sụp đổ, nhưng chẳng có mấy người bị chết. Không biết cha có hài lòng hay không.”
“Má nó! Tòa nhà kia bị nổ tung rồi, còn muốn thế nào nữa?” Trương Mậu nghe đến hai chữ "Châu Thịnh" liền tức giận.
Lúc bom nổ tung chon vùi trung tâm thương mại Châu Thịnh, nhờ có phản ứng cấp tốc và sự chỉ huy thỏa đáng của Hoa Sùng đã tránh khỏi được lượng lớn thương vong. Nhưng tài sản bị tổn thất nhiều, quân cảnh bị thương, cuộc sống của nhiều người dân cũng bị ảnh hưởng rất lớn.
Có thể nói, kế hoạch này của Liên Phong tuy rằng không thể “Đạt được thành công lớn”, nhưng cũng “Thành công” gần một nửa.
Trong chiến dịch chống khủng bố sau đó, những phần tử của tổ chức khủng bố đang ẩn náu trong Lạc Thành đều bị đào ra, bọ chúng phần lớn đều giống như Trần Thần, tư tưởng cực đoan, bị rối loạn nhân cách chống đối xã hội, sau khi bị Liên Phong tẩy não đã trở thành một con chó trung thành.
Liên Phong vẫn còn nhớ người phụ nữ tên Ngưu Mị, “Cô ta sao, cuộc đời của cô ta giống như một câu chuyện cười vậy.”
“Anh đã tẩy não cô ta à?” Hoa Sùng hỏi.
Liên Phong lắc đầu, “Không, cô ta không tính là người của tôi. Tôi chỉ thấy cô ta thật đáng thương, nên tiện tay giúp đỡ cô ta chút, dù sao loại thuốc mê sevoflurane này không phải ai cũng có thể có được. Nhưng không ngờ cô ta lại ngu ngốc thế, lại nhanh chóng hướng sự chú ý của cảnh sát về phía tôi.
“Cho nên anh sai người giết cô ta?”
“Tôi chỉ là giải thoát cô ta khỏi cuộc sống khổ cực này mà thôi.” Liên Phong cười khan, “Cuộc đời cô ta khổ cực như vậy, chi bằng đi đoàn tụ với đứa con gái bị cô ta giết chết lúc trước không phải tốt hơn sao. Kiếp sau đầu thai vào nhà tốt hơn, đừng tiếp tục sinh ra ở một gia đình trọng nam khinh nữ nữa.”
“Tin tức là Hàn Cừ tiết lộ cho anh sao?”
“Hàn Cừ ư…” ánh mắt Liên Phong nhìn xa xăm, có chút hàm ý tự giễu, không muốn tiếp tục nói nữa.
Cái tên Hàn Cừ này là một điều đáng xấu hổ trong giới cảnh sát Lạc Thành bây giờ.
Hắn không có quan hệ gì với chuyện phát sinh năm đó ở Toa Thành, nhưng lại có vô số liên quan tới tổ chức khủng bố Thiệp Khủng.
Người ta thường nói, sống phải thấy người chết phải thấy xác, nhưng Hàn Cừ lại giống như bốc hơi khỏi thế gian, biến mất không một chút giấu vết
Trần Tranh tin rằng hắn ta đã chết.
Từ mùa đông sang xuân, cảnh giới an ninh ở Lạc Thành luôn để ở mức cao nhất, những phần tử thuộc tổ chức khủng bố đều đã bị tử hình, còn Liên Phong vì trêи người vẫn còn manh mối có giá trị, nên vẫn tiếp tục giam giữ.
Gần đây, hắn không còn mở miệng nói chuyện nữa, cả ngày ngồi yên chẳng hề động đậy, như một tảng đá không có sự sống.
Cha mẹ hắn đều tới Lạc Thành phối hợp điều tra, mẹ Liên nhìn video của cuộc thẩm vấn được ghi lại, nói: “Nó lúc bé chính là bộ dạng này, bất động không nói năng gì. Tôi cứ nghĩ bác sĩ Cổ đã chữa được cho nó, nhưng không ngờ lại…”
Mẹ Liên chưa nói hết câu đã bật khóc không thành tiếng.
Cuộc đời của Liên Phong cũng thật bất hạnh, giống như một vòng tròn, hại người hại mình, cuối cùng cũng trở về điểm bắt đầu.
Cái chờ đợi hắn đương nhiên là tử hình, nhưng trước khi bị hành quyết, hắn còn phải đối mặt với những lần thẩm tra dài đằng đẵng.
Quá trình này mới chính là sự trừng phạt chân chính dành cho hắn.
Xe jeep chạy chậm lại, Liễu Chí Tần nói: “Em sẽ nói cho anh trai biết, em và anh đang ở bên nhau.”
Hoa Sùng quay mặt lại, “Chuyện của Liên Phong…”
“Khó khăn lắm mới tới một chuyến, nói về chuyện Liên Phong làm gì lại khiến anh ấy khó chịu?” Liễu Chí Tần nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh mới là quan trọng nhất.”
Ánh nắng chói chang chiếu ngoài cửa xe, Hoa Sùng híp mắt một cái, thả rèm che nắng xuống.
Nhị Oa vịn móng vuốt lên ghế tựa, dụi dụi mũi thu hút sự chú ý.
Hoa Sùng không để ý tới nó, thật lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Em cũng quan trọng nhất.”
Liễu Chí Tần giả vờ không nghe rõ, “Cái gì cơ?”
Hoa Sùng hắng giọng một cái, “Anh nói, em là cục cưng của anh.”
Câu này rất lâu trước đây, Liễu Chí Tần lúc ấy đang ôm anh trêи giường đã nói.
Giờ anh nói lại câu này với Liễu Chí Tần.
Liễu Chí Tần đạp mạnh phanh xe, xe jeep dừng lại giữa đường.
May mà đường cái trêи sa mạc không có xe khác.
Liễu Chí Tần chống tay lên lưng ghế phụ, che lại hết hơn nửa ánh sáng
Hoa Sùng mỉm cười nhìn cậu, giơ tay véo cằm của Liễu Chí Tần.
Trêи ngón tay còn mang theo vị thơm ngọt của bánh gối, Liễu Chí Tần quay mặt đi né tránh, lại nhanh chóng ngậm lấy ngón tay, cuộn nơi đầu lưỡi.
Hoa Sùng rút ngón tay về, vành tai trở nên đỏ hồng.
Liễu Chí Tần sát lại gần hơn, anh không thể lùi về sau, hai người tự nhiên mà hôn môi.
Nhị Oa bất mãn mà bào lưng ghế dựa, dụi mũi mạnh hơn.
Hôn đủ rồi, Liễu Chí Tần mới buông Hoa Sùng ra, vỗ đầu Nhị Oa một cái, tiếp tục lái xe.
Xe chạy về phía trước.
Giờ là cuối xuân đầu hạ, là thời gian vạn vật sinh sôi phát triển. Mà cuộc sống cũng giống như con đường lớn trong sa mạc, không thể nhìn thấy điểm cuối, dài vô định, ẩn chứa hạnh phúc khổ đau, có khi còn xuất hiện ảo ảnh.
May mắn thay, giờ đây không cần phải cô độc bước đi một mình.
Trêи đường có xe, cũng có người.
Hoa Sùng ngáp một cái, lấy mũ che mặt, “Anh ngủ một chút.”
Liễu Chí Tần lại làm mình làm mẩy: “Không được.”
Hoa Sùng nhướn mày, “Không được?”
“Nói chuyện với em đi.” Liễu Chí Tần cười, “Em phải nghe giọng nói của anh, không thì sẽ mệt rã rời luôn.”
“Nãy giờ anh nói lâu như thế vẫn chưa nghe đủ sao?”
“Không đủ. Mãi mãi cũng không đủ.”
Chính văn hoàn
…………
Á á á á vậy là sau bao nhiêu lâu cuối cùng cũng thấy được ba chữ này:(((( Khép lại một năm rưỡi edit Tâm Độc.
Cảm ơn các bạn reader đã đọc đến đây, cuộc hành trình của hai anh nhà tuy dài mà ngắn tuy trông ngắn mà dài sml edit hoài hong hết, nhưng nhờ cổ vũ của các bạn mà tui cũng lết nổi qua con trăng này. Tu biết truyện còn nhiều chỗ chưa mượt, nhưng mong các bạn bỏ qua, có thời gian tui lại beta rà lỗi nha:"(
Lần nữa rất rất cảm ơn những bạn editor đã đồng hành cùng mình nửa đoạn đường còn lại, nếu không có các bạn Tâm Độc không biết khi nào mới có thể hoàn thành. Cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn cảm ơn…….
Mình còn hai phiên ngoại ngắn nữa là Tâm Độc sẽ chính thức đóng lại. Sau đó theo dòng thời gian truyện, là sang quyển Tâm Cuồng với hai anh zai mới trong những cuộc phiêu lưu phá án khùng điên bổ não mới nhe:)))))) TIỆN THỂ TÔI TÌM EDITOR PHỤ TUI BỘ TÂM CUỒNG NHA HUHUHUHU
Yêu mọi người nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.