Tái Sử Dụng Đàn Ông

Chương 20:




39
Buổi tối, tôi về biệt thự của Chu Trạch Bắc ngủ.
Anh ấy chẳng làm gì tôi cả, mà thật ra là anh ấy cũng chẳng có cách nào làm gì được tôi, cho nên đêm ấy anh vào nhà tắm kha khá lần.
“Đừng có mở mắt ra đã quyến rũ anh.”
Buổi sáng anh dậy có vẻ giận dỗi lắm, vừa tiếp điện thoại, vừa cầm chăn che tôi lại.
“Hôm nay bận rồi, không đi được.”
“Ngày mai hả, ngày mai cũng có việc.”
“Rồi, rồi, là phụ nữ đó được chưa.”
“Cúp đây.”

“Sao chú dậy sớm thế?”
“Qua chỗ mẹ em một chút.”
“Sau đó đến bệnh viện thăm bà ngoại em.”
“Hơ…”
Tuy biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng tới, nhưng tôi vẫn thấy sợ.
“Không muốn đi à.”
“Không muốn.”
Anh cười nhẹ bước tới: “Lúc quyến rũ anh em có ngờ đến ngày này không?”
Thấy tôi bị dọa, anh lại an ủi tôi.
“Đúng là hơi khó, nhưng anh lớn hơn em, việc này cứ để anh xử lý, em yên tâm đi.”
Sau đó anh giúp tôi mặc quần áo, ôm tôi đi rửa mặt rồi dắt tôi đi gặp mẹ.
Anh và mẹ tôi nói chuyện suốt một tiếng đồng hộ. Trong cả quá trình, anh đều nắm chặt tay tôi cổ vũ.
“Em sợ gì. Em có làm sai chuyện gì đâu. Người ta có đồn thì cũng đồn anh trâu già gặm cỏ non, liên quan gì tới em.”
Tôi cảm nhận được lý do tại sao mẹ tôi không nổi nóng, thậm chí còn cực kỳ bình tĩnh, tám phần là sợ Chu Trạch Bắc.
Dù sao số tiền cả đời này bà từng thấy còn không nhiều bằng số anh kiếm một ngày.
Chu Trạch Bắc lấy được sổ hộ khẩu, đưa tôi đến cục dân chính đăng ký. Tiếp theo anh sắp xếp một công việc cho mẹ tôi ở công ty anh, rồi thuê một căn chung cư trước cổng trường tôi.
Tôi nhìn ngày bắt đầu thuê là từ một tháng trước, chợt cảm thấy hết hồn.
“Thì anh có cách nào đâu. Có người ngày nào cũng cáu kỉnh, không thèm đến chỗ anh, nên anh đành tự đến vậy.”
Về đứa bé, tôi và anh bàn bạc sẽ không uống thuốc, để ông trời lựa chọn.
Nếu bé sống được, chúng tôi sẽ cho bé một cơ hội.
Hình như em cũng hiểu suy nghĩ của chúng tôi, khát vọng cầu sinh của bé khiến bé thỏa sức tra tấn tôi.
Tôi nôn ra mật xanh mật vàng, một tháng sau đi khám lại, bác sĩ bảo sức khỏe đứa bé rất tốt.
Tôi nghe mà trợn tròn mắt.
“Giống em, cô nhóc này kiên cường quá.” Chu Trạch Bắc dịu dàng nhìn hình siêu âm mới ra lò, vẻ mặt thỏa mãn.
“Sao anh biết là nữ?”
“Nữ càng tốt, giống em. Nam thì…” Anh dừng lại một chút: “Anh không có kiên nhẫn với nó.”
40.
Đã lâu rồi Chu Lỵ Lỵ không đến trường.
Nghe mẹ tôi nói, bệnh tâm lý của cô ta lại tái phát, bị người nhà ép đến bệnh viện điều trị.
Còn một việc khác, Lý Nhiễm kể với tôi là cái triển lãm xe đợt trước chúng tôi đi bị đóng cửa.
“Nhà đầu tư rút hết rồi, cái ông Vương tổng kia cổ phiếu công ty chạm sàn, chuẩn bị thanh lý phá sản.”
“Sao cậu biết mấy cái này.”
“Dạo gần đây tớ cũng định đi kiếm một ông chú nên để ý chút thôi.”
Móa.
“Cái này nhìn là biết ông chồng nhà cậu làm rồi. Đàn ông trưởng thành càng ít nói, ra tay càng tàn nhẫn, không để người ta đường sống.”
“Thật hay giả vậy?”
Dạo gần đây tôi nôn tới tối tăm mặt mũi, Chu Trạch Bắc lúc nào cũng ở cạnh tôi, tôi còn tưởng anh bỏ bê sự nghiệp, ai ngờ anh lại tàn nhẫn thế.
“Chú ơi, vụ này chú làm à?” Tôi đưa mẩu tin tập đoàn Vương thị phá sản cho anh xem.
Anh vừa xử lý tài liệu, vừa đút trái cây cho tôi: “Em thấy anh rảnh lắm à?”
“Thế sao ông ta động cái đã sập rồi.”
“Anh rút vốn, những người khác cũng rút theo. Một khi việc làm ăn có vấn đề sẽ có bao kẻ nhìn chằm chằm xung quanh, nhân cơ hội xâu xé, đó là chuyện thường ngày rồi.”
“Haizz, nghe khủng khiếp thật.”
Anh nhìn tôi chăm chú mấy giây: “Em chịu khó học hành đi, đừng có tò mò. Cái đầu nhỏ xíu mà suốt ngày suy nghĩ miên man.”
“Dạ.”
Anh lại nhìn vào bụng tôi, đưa tay lên: “Nôn nhiều thế đi học có mệt không em?”
“Vẫn ổn, đâu thể nghỉ học tạm được?”
“Thế em định sinh con trong phòng kí túc luôn à?”
Sao anh lại mất vui rồi? Tôi về phòng kí túc ở có một tuần thôi mà?
“Sắp thi cuối kỳ nên em hơi bận, bận xong em về.”
Anh rút tay lại, vẻ mặt cũng không vui vẻ mấy: “Rồi, còn bận hơn cả anh.”
Thấy anh không vui, tôi lập tức qua dỗ: “Chú, em thề, thi xong em cắm rễ ở nhà luôn.”
Anh liếc tôi: “Không cần em thề.”
“Vậy chú muốn gì.”
“Trước giờ anh muốn gì vẫn luôn rõ ràng mà.”
Hơ!
Tim tôi lỡ một nhịp.
Anh đưa tay kéo tôi lên đùi, cúi đầu hôn tôi.
“Đêm nay không cho về kí túc.”
“Chú… em bây giờ… anh làm vậy không tốt đâu.”
Anh vỗ mông tôi: “Bác sĩ nói gì anh nhớ mà, qua ba tháng rồi.” Anh tiếp tục hôn tôi: “Ngoan nào, anh có chừng mực mà.”
41.
Có lúc tôi hỏi anh, lần đầu nhìn thấy tôi có cảm giác gì.
“Lúc ấy em còn nhỏ, anh còn cảm giác gì được.”
“Còn nhỏ? Chú không quên em à?”
“Không quên.” Anh thở dài một hơi.
“Ngày Lỵ Lỵ gặp chuyện, anh vừa về nước. Mới về đến nhà đã thấy có cô bé đang quỳ trước cửa phòng nó, mặt khóc tèm nhem.”
“Anh cho em một viên kẹo, em hỏi anh là để dành cho bạn tốt ăn cùng được không? Lúc ấy anh nghĩ, đã ầm ỹ đến mức này rồi vẫn nhớ đến bạn, em ngố thật ấy.”
“Lần đó, con bé mượn anh biệt thự tổ chức sinh nhật. Tối hôm đó anh uống nhiều quá, vừa mở mắt đã thấy có nữ sinh đứng trước mặt mình, anh còn tưởng nằm mơ.”
“Về sau anh biết em là cô bé năm ấy thì thảng thốt, không ngờ em đã lớn thế rồi.”
Anh ôm tôi, cúi đầu cười nhẹ.
“Lớn chỗ nào cơ?” Tôi hỏi một câu mất não.
Anh trầm giọng, véo tôi mấy chỗ: “Chỗ nào cũng lớn.”
“Nhưng sao eo bé thế nhỉ? Nhiều lần anh sợ làm gãy eo em đấy.”
Tôi: “…”
“Chú!”
Tôi chưa bao giờ thấy ai cợt nhả như anh.
“Thế nên em thích chú từ hồi đó rồi à?” Anh hỏi tôi.
“Hồi trẻ không hiểu chuyện.” Tôi tránh ánh mắt anh.
Anh sửng sốt: “Làm sao bây giờ, chỉ đành bồi thường cho em thôi.”
“Cái áo lần trước em trả anh, đặt ở ngăn kéo thứ hai.”
“Để làm gì?”
“Anh muốn nhìn em mặc.”
“Vì sao ạ?”
“Bồi thường cho em.”
“Ngày ấy nhìn em trong gương thử đồ, anh đã muốn làm vậy rồi.” Anh ôm chặt eo tôi, mút lên cổ.
Tôi: “!”
Lúc nào anh cũng từ chối tôi cơ mà?
Cái tên đàn ông già mà gian này.
“Chu Trạch Bắc, rốt cuộc anh còn bao nhiêu chuyện giấu em?”
“Em muốn nghe gì?” Anh hôn lên trán tôi một cái.
“Về vợ trước của anh, em muốn biết được không? Nếu anh không muốn nhắc tới thì sau này em không hỏi nữa.”
“Ồ? Em biết được những gì rồi?”
“Bên ngoài họ đồn anh tự khép kín bản thân vì người trong mộng của anh đã mất, không gần nữ sắc nữa. Em biết đây là chuyện quá khứ của anh, nhưng em muốn hiểu hơn về anh.”
“Ghen à?”
“Không!”
Sao tôi có thể tranh giành tình cảm với người đã mất được. Huống chi tôi có thể cảm nhận được tình yêu của anh dành cho tôi bây giờ.
Anh cười ôm tôi.
“Hai bọn anh kết hôn vì sản nghiệp, không có tình cảm. Kết hôn năm đầu, cô ấy ra ngoài chơi, vô tình gặp sự cố không qua khỏi. Về sau thì anh thấy kết hôn không cần thiết nữa, việc trên công ty quá nhiều. Bản thân anh không có hứng với chuyện này mấy nên gác lại, ai ngờ bên ngoài lại truyền vớ vẩn thế.”
“Ơ? Hóa ra là vậy.”
“Nhưng bây giờ thì anh có hứng với em lắm.” Anh nhỏ giọng dỗ tôi: “Bé yêu, lật người qua đây nào.”

42.
Dạo này đại học rất hay có buổi tọa đàm.
Sân trường chật ních, người bên ngoài phòng học nhiều vô cùng.
Lý Nhiễm kéo tôi, đứng ở bên ngoài: "Chồng cậu làm gì vậy, sao dạo này hay đến trường bọn mình tọa đàm thế?"
"Anh ấy nói là hợp tác với trường học."
"Hợp tác gì mà lần nào cũng bảo cậu đến nghe?"
"Không biết."
Lý Nhiễm kéo tôi chen ra khỏi đám đông, đi đến vị trí của chúng tôi trong góc.
Dạo này tô rất hay buồn ngủ, anh còn chưa bắt đầu nói tôi đã ngủ thiếp đi rồi.
Đến tận lúc kết thúc, tôi thu dọn đồ đạc định rời khỏi thì một lãnh đạo trường chạy đến trước mặt tôi, mắng to:
"Ông chủ người ta ở trên nói hay như vậy mà không nghe, cô đến đây để ngủ đấy à? Hôm nay phải lên xin lỗi cho tôi!
Tôi:?
Tôi vừa tỉnh ngủ nên vẫn hơi mơ màng, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Chu Trạch Bắc bị một đám nữ sinh vây quanh.
"Em xin lỗi, lần sau em không dám nữa." Tôi khẽ xin lỗi.
"Nói với tôi thì có ích lợi gì? Cô nói với cậu ấy đi!" Lãnh đạo kích động, giọng cũng lớn.
Người trong phòng học đều nghe thấy.
Chu Trạch Bắc cũng chú ý tới bên này.
Tôi đứng ở đó vô cùng xấu hổ, Chu Trạch Bắc cất bước đi tới.
"Tổng giám đốc Chu, ngại quá, tôi đã để ý học sinh viên này nhiều lần rồi, buổi tọa đàm nào của cậu bạn ấy cũng đến, vừa đến là ngủ, lãng phí thành quả lao động của người khác, hôm nay tôi nhất định phải dạy bảo mới được."
Chu Trạch Bắc nhìn bộ dạng mơ hồ của tôi, bỗng nhiên nở nụ cười: "Đây là vợ tôi."
Mọi người xung quanh đều giật mình.
"Anh ấy kết hôn khi nào vậy?"
"Sao vợ anh ấy lại là sinh viên trường chúng ta chứ."
"Vợ? Bà Chu?" Mặt lãnh đạo xanh lét.
"Ngại quá, cô ấy đang mang thai nên dạo này rất thích ngủ."
"Mang thai?" Lãnh đạo bị dọa đến mức suýt rơi kính: "Có thể... có thể hiểu được."
"Ừ, nếu như không có chuyện gì thì buổi hôm nay đến đây thôi, tôi phải đưa vợ tôi về nhà."
"Được, cậu đi thong thả, đi thong thả."
Anh nói xong liền cởi áo khoác khoác khoác lên người tôi, cứ như vậy ôm tôi đi ra ngoài trước mặt mọi người.
"Chú à, đây là trường học. Chú thả em xuống!"
"Em còn biết đây là trường học?"
"Em làm sao chứ?"
"Lần trước có mấy đứa chơi bóng rổ xin wechat của em, sao lúc đấy em lại quên đây là trường học, đúng là không khiến người ta bớt lo mà."
Trời đất chứng giám, lần đó mấy đàn em kia thêm wechat của tôi là để hỏi về chuyên ngành, anh có cần phải làm đến mức này không?
"Em không có nói chuyện linh tinh với họ, em thề."
"Quên đi, anh không cần em thề." Anh nhìn bụng tôi, mặt đen sì: " Bụng vẫn chưa đủ lớn, có thai rồi mà vẫn bị bắt chuyện, đúng là không coi tôi ra gì mà. Tôi không rảnh tranh giành tình nhân với đám sinh viên đó, nếu để tôi phát hiện lần nữa, tôi xử lý họ xong sẽ xử lý em."
Cứu mạng, không nghiêm trọng như vậy chứ?
Tôi nói chuyện này với Lý Nhiễm, cô ấy liền cười không dứt được.
"Cho nên anh chú này của cậu đến tọa đàm là vì muốn tuyên bố chủ quyền?"
"Bây giờ cả trường đều biết cậu đã kết hôn, lại còn mang thai nữa, ai muốn chết mà đi xin wechat của cậu chứ?"
"Ông chú già gian trá này."
"Không ngờ anh chú của cậu trưởng thành chững chạc như vậy mà cũng biết ghen đó."
Tôi:...
Có rất nhiều thứ cô ấy không biết đâu, rõ ràng bề ngoài là một người nghiêm túc cấm dục như vậy, những ngày nào cũng nghĩ ra cách mới để tra tấn tôi.
"Chú ơi!"
"Ngoan, đi tắm trước đi, lát nữa lại..."
"Không cần."
"Cho em xem cơ bụng."
Tôi:...
Không chắc lắm.
"Ngoan, gọi ông xã đi, em muốn, chẳng lẽ tôi lại không cho em?" Anh cười nhìn tôi.
Tôi siết chặt nắm đấm, anh lại bày ra bộ dạng quyến rũ người ta.
Đúng là không chống cự được mà.
"Ông xã, cho em xem đi." Tôi cười hì hì chạy tới.
Tôi mang thai vất vả như vậy, cơ bụng tám múi đương nhiên là của tôi rồi.
Động tác cởi áo sơ mi của anh dừng lại, anh cúi người xuống nhìn tôi: "Xem cũng được, nhưng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?"
"Đêm nay không được khóc, khóc tôi cũng không mềm lòng."
Tôi khóc, điều kiện gì mà không công bằng chút nào vậy.
Nhưng tôi khóc thật, anh lại mềm lòng.
Mềm lòng thì mềm lòng, lau nước mắt cho tôi xong, anh lại nắm cằm tôi, giữ chặt tay tôi.
"Chú ơi."
"Hửm?"
"Có phải chú không hề yêu em, kết hôn chỉ là vì muốn ngủ với em không?"
Anh không nhịn được cười: "Sao em lại có suy nghĩ như vậy. Không yêu em, em có thể vào phòng tôi sao?"
"Nhưng mà..."
"Tôi yêu em, chỉ yêu em, cục cưng." Anh cười hôn tôi.
"Ngoan nào."
Có một ngày, bên ngoài truyền ra tin đồn.
"Bà Chu, nghe nói cô mồ côi cha từ nhỏ, có phải cô thích tổng giám đốc chu là vì khao khát tình cha không?"
Tôi giận muốn chết, về nhà nói với anh, lúc này anh đang xử lý giấy tờ.
"Hả? Bọn họ nói như vậy sao?"
"Đáng ghét, chú giống ba em chỗ nào chứ?"
Rõ ràng đẹp trai như vậy.
Anh giơ tay ra kéo tôi vào trong ngực, vẻ mặt nghiêm túc nhìn tôi: "Anh thật sự không thể bù đắp được tuổi thơ của em, nhưng nếu em thật sự khao khát tình cha, anh cũng không để ý chuyện em gọi anh là ba đâu."
Tôi: “?”
"Chú này!"
"Ngoan, tháo kính mắt cho tôi nào."
(Hết)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.