Tái Sử Dụng Đàn Ông

Chương 19:




37.
“Sao mẹ cứ cảm thấy người này hôm nay là lạ nhỉ?” Mẹ tôi hỏi tôi.
“Dạ? Sao cơ?” Thần kinh tôi căng thẳng.
“Cậu ta hỏi giờ sinh của con.”
“Hơ?”
Anh ấy định làm gì nhỉ?
“Giờ sinh của con chẳng lẽ còn ảnh hưởng đến việc làm ăn của nhà họ chắc?”
“Chắc… chắc là vậy?”
Tôi không dám nói tiếp nữa.
“Người ta vẫn nói cậu ta đầy tiền, chắc cũng không khắc nghiệt đến thế, còn đi điều tra lý lịch người hầu.”
Tôi không nghe tiếp nữa, thay quần áo chạy ra ngoài tìm anh.
Tìm mãi không thấy anh đâu, tôi nhắn cho anh: “Chú ơi.”
“Tìm tôi à? Tôi đang ở thư phòng, ông cụ gọi lên sạc cho một trận.”
“Sạc?”
“Thì vẫn mấy câu cũ rích ấy thôi, ép nhau kết hôn ấy mà.”
Lòng tôi giật thót, anh ấy chuẩn bị kết hôn ư?
Người nhà anh ấy giới thiệu đối tượng xem mắt?
“Vậy bao giờ chú xuống?”
“Em lên đi.”
“Em lên làm gì?”
“Nghe nhiều tai sắp mọc kén rồi, em lên đi cho tôi rửa mắt.”
Rửa kiểu gì cơ?
Dùng tay rửa hay như nào??
“Không lên.”
“Lên đi, ngoan nào bé.”
Chỉ trách tôi thiếu liêm sỉ, bị anh dụ dỗ thành công.
Đến khi đứng trước cửa thư phòng, thấy loáng thoáng bóng vài vị trưởng bối qua khe cửa, tôi mới tỉnh táo lại.
Tôi đang định bỏ đi thi lại bị anh bắt gặp.
Anh cười chào tôi, tôi vội vàng chuồn mất.
“Đường Nhị, cô lên đây làm gì?” Chu Lỵ Lỵ cản tôi lại.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
“Đi vệ sinh.” Tôi tìm bừa một cái lý do.
“Đi vệ sinh? Dưới gác cũng có nhà vệ sinh mà? Đám người hầu các cô làm gì có quyền lên đây đi vệ sinh?”
“Chu Lỵ Lỵ!”
“Sao nào?”
“Không có gì, chẳng qua tôi thấy cô với Trần Gia Nam xứng đôi lắm.” Tôi ngừng một chút rồi mới nói tiếp: “Đều low như nhau.”
Cô ta lập tức lên cơn điên, lôi xềnh xệch tôi vào thư phòng.
“Con làm gì thế Lỵ Lỵ?”
Trưởng bối trong phòng không hiểu chuyện gì xảy ra, thấy cô ta hấp tấp lôi tôi vào thì trách cứ.
“Ông, chú hai…” Cô ta gọi một vòng xung quanh, sau đó cười nói: “Chẳng phải lúc trước mọi người hỏi bạn tốt của con là ai ư?”
“Hôm nay để con giới thiệu chút nhé.”
“Đường Nhị, chính là cô bạn tốt mang bầu rồi bị người ta đá đó.”
Trong nháy mắt, mọi người trong phòng đều đen mặt.
Tôi cũng bị cơn nhục bất thình lình này dọa cho ngơ người.
Tôi không dám nhìn mặt Chu Trạch Bắc nữa.
Tôi cảm thấy quá ư mất mặt.
“Chú hai, ngày đó cháu đã nói với chú là cô ta hư hỏng mà, thế mà chú còn che chở cô ta. Bây giờ chú tin chưa, cô ta có thai rồi, cha đứa bé là ai còn chưa biết, chú còn che chở nữa không?”
Hỏng bét.
Cái này không cần tôi nói ra, tất cả mọi người trong nhà đều biết tôi có thai rồi.
Tuy rằng bình thường họ cũng khá thích tôi, nhưng giờ chỉ có chỉ trò xì xào:
“Con gái con đứa sống phải có sĩ diện chứ.”
“Đúng rồi, vẫn còn đang đi học mà cái bụng chềnh ềnh ra thế thì làm sao bây giờ.”

Tôi không nghe nổi nữa.
“Tôi.”
Có tiếng ai đó từ trong góc truyền đến. Nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn về phía người nọ.
Tôi cũng ngẩng lên nhìn theo thì thấy Chu Trạch Bắc đang nhìn tôi chằm chằm.
“Chú nói cái gì thế?” Có người trách cứ.
“Vốn định tuyên bố tin vui trong tiệc tối, nhưng cháu gái còn sốt ruột hơn tôi, không chờ nổi công bố luôn với mọi người lúc này.” Chu Trạch Bắc đứng lên, chậm rãi đi tới chỗ tôi.
Anh đè chặt vai tôi trấn an: “Giới thiệu với mọi người, Đường Nhị, bạn gái tôi.
“Hai người từ bao giờ…” Chu Lỵ Lỵ trợn tròn mắt.
Người trong phòng vẫn thản nhiên như không có gì xảy ra.
Chu Trạch Bắc bình tĩnh nói: “Mọi người xin hãy dập thuốc đi ạ, bạn gái tôi đang mang thai.”
“Còn nữa, tôi cũng chỉ thông báo cho mọi người người biết. Hôn lễ như thế nào phải hỏi người lớn bên nhà gái, tôi không làm chủ được, các vị đang ngồi đây cũng thế.”
Anh vừa nói xong, mọi người đều e ngại anh nên không dám xì xầm gì thêm.
“Chu Trạch Bắc, mày là đồ mất dạy. Chuyện gì cũng giấu, mày coi ông nội là cái gì?” Ông cụ tức tới nỗi chửi ầm lên.
“Ông à, chú ý hình tượng chút đi. Bình thường ông mắng cháu đã đành, giờ dọa đứa bé sợ là cháu kệ ông đấy.”
“Mày!”
“Lúc nào ông cũng đòi bế chắt trai mà? Nhưng lần này không do cháu quyết thật, ông phải hỏi Nhị Nhị ấy, bụng của cô ấy.”
“Còn cả anh cả nữa, anh quản lý con gái anh đi. Mười năm trước con bé bốc đồng tự trốn xuống hồ, anh chị bảo nó còn nhỏ. Giờ nó hai mươi tuổi rồi, không nhỏ nữa, vẫn còn gào thét với thím mình, chẳng hiểu quy củ gì cả.”
“Vô lễ với em cũng thôi, nhưng dám vô lễ với người của em, em không ngại giáo dục lại thay anh chị đâu.”
“Chú hai, cháu…”
“Không học được cách gọi thím thì đừng gọi tôi là chú hai nữa.”
Nói xong, Chu Trạch Bắc cởi áo khoác ra choàng lên người tôi, bế ngang tôi lên trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người.
38.
“Anh làm gì vậy, thả em xuống.”
Tôi phục anh sát đất, xung quanh còn bao nhiêu người như thế.
Anh liếc tôi: “Gan lớn nhỉ, việc này cũng dám lừa tôi.”
“Em cũng mới biết mà.”
“Mới biết? Chưa đi kiểm tra đúng không?”
“Chưa ạ.”
Anh thở dài một hơi: “Nên làm gì với em bây giờ?”
“Đi đâu vậy anh.”
“Bệnh viện.”
“Anh thả em xuống trước đã.”
“Không thả đó.”
“Mẹ em vẫn ở bên dưới đấy, lát nữa bà ấy thấy.”
“Lúc em lừa tôi có nghĩ đến hậu quả không?”
“Em…”
“Mẹ.” Tôi choáng thật.
“Ơ…” Mẹ tôi ú ớ. Bà đứng trên hành lang, nhìn thấy tôi bị Chu Trạch Bắc ôm xuống thì bị dọa cho nhũn cả hai chân.
“Con… bị sao vậy?”
“Dì ơi, con đưa cô ấy đến bệnh viện một chút, lát nữa đưa về nhé.”
“Ừ…”
Tôi xấu hổ tới nỗi vùi đầu vào lòng anh, không dám nhìn ai.
Sau khi bế tôi lên xe, anh bảo tài xế lái tới bệnh viện, bản thân thì vẫn ôm tôi.
“Giờ thả em xuống được chưa?”
“Sao em cứ khiến người ta phải lo thế nhỉ?” Anh vỗ cái bốp, tất nhiên không phải vỗ vào mặt tôi.
Tôi đơ luôn.
“Chú!” Tôi vừa xấu hổ vừa giận anh.
“Còn dám thế thì còn đánh.” Ngoài miệng thì nói vậy chứ tay anh thì nhẹ nhàng xoa giúp tôi.
Chẳng thà anh để tôi đi chếc cho xong, chú Lưu lái xe suốt quãng đường không dám nhìn kính chiếu hậu giây nào.
Vật lộn trên viện hơn một giờ, cuối cùng bác sĩ bảo tôi rối loạn nội tiết, cần uống thuốc.
Bác sĩ còn hỏi chúng tôi có giữ đứa trẻ này không.
Chu Trạch Bắc nhìn tôi chăm chú: “Tùy cô ấy.”
Trên đường về, anh ôm tôi, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng hỏi: “Em muốn không?”
“Em cũng không biết.” Thật lòng tôi thấy hơi mê mang.
“Cũng đúng, bản thân em cũng vẫn là đứa trẻ mà.” Anh thở dài một hơi: “Lỗi tại anh.”
“Chắc do mua cái kia từ lâu quá rồi nên hết hạn sử dụng.”
Tôi: “?”
Tính ra tôi cũng xui thật.
“Nếu em muốn giữ đứa bé thì tôi tôn trọng ý kiến của em, còn nếu em không muốn làm mẹ ở độ tuổi còn trẻ như thế thì bỏ đi. Tôi mới ba mươi tuổi, vẫn chờ được.”
“À.”
“Nhưng tôi lớn hơn em mười tuổi, nếu chờ em bảy, tám năm. Khi ấy em vẫn còn mơn mởn, tôi thì sắp 40 rồi.”
“Giờ sao?”
“Đi đăng ký trước đi.” Anh lấy một chiếc nhẫn trong túi ra, đeo lên tay tôi: “Tôi hỏi dì rồi, em đã 20 tuổi.”
“Không đúng, chú à… chú đã cầu hôn đâu, em cũng chưa đồng ý lấy chú mà.”
“Không lấy tôi, em còn muốn lấy ai?” Anh buồn cười nhìn tôi: “Cầu hôn thì tối về bổ sung.”
“Em còn nhỏ mà, còn nhiều lựa chọn lắm, đâu thể…”
Còn chưa nói xong, tôi đã bị ai đó hôn rồi.
“Sao miệng em cứng thế nhỉ?”
“Nhớ tôi không?” Anh nhéo cằm tôi.
Bị sắc đẹp của anh quyến rũ, tôi trả lời: “Nhớ.”
Anh hôn tôi đến quay cuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.