Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 550: Lý Trí Và Bản Năng Góc Nhìn Từ Volk





Màu đỏ che phủ tầm nhìn của tôi cùng với sự thôi thúc phá hủy.
Lời nguyền từ Bandersnatch đang khiến tôi trở nên điên cuồng.
Tôi nhìn chằm chằm lấy Howgrey.
Không gian xung quanh đầy rẫy nguy hiểm.
Miệng tôi nở nụ cười.
Xông vào lão nghĩa là cầm chắc cái chết?
Tôi đã từng chuẩn bị tinh thần cho chuyện đó từ hồi bị ngậm hành trong lâu đài tại Alban rồi.
Tôi sẽ chiến đấu bằng cơn cuồng bạo và bản năng.
Cho dù tôi có bị chặt đầu trước khi lưỡi đao kịp chạm tới thì tôi cũng phải dùng răng xé cổ họng lão ra.
“Howgreyyyyy!”
Tôi gào lên vung thanh 〖Cuồng nanh Bandersnatch〗.
Ông ta cầm đoản kiếm lao tới.
Không đúng, khu vực nguy hiểm quanh lão đã phai nhạt.
Lão định lùi lại để chờ cơ hội.
Vậy thì, tôi sẽ chém mọi thứ bao gồm cả đường thoát của lão.
Tôi đạp mạnh xuống đất, phóng lên vung thanh đại đao xuống.
Mũi đao chỉ vừa lướt qua lão.
Ông ta lùi ra xa hơn tôi dự đoán.
“Ta tưởng ngươi mất đi lý trí rồi chứ… Trực giác nhạy bén đấy.
Nhưng chưa đủ.”
Lão xông tới sau thời điểm tôi tấn công.
Tôi đá chân để ngăn lão lại.
Nhung lão luồn bên dưới chém vào bụng tôi bằng thanh đoản kiếm.
Cơn đau buốt đâm xuyên người tôi.
Tôi nghĩ lão sẽ dè dặt hơn một chút, nhưng lầm rồi.
Tôi nhảy lùi về để giảm thiểu sát thương, xoay người tránh nhát chém thứ hai.
Nhưng… trước khi tôi nhận ra, thanh kiếm của ông ta nhướng theo người tôi.
“Tưởng ta sẽ để ngươi thoát bằng một cách hai lần à?”
Lão nhắm kiếm đâm vào tôi.
Tôi dùng tay chặn nó lại, lưỡi kiếm xuyên qua cả bàn tay.
Một chút đau đớn chẳng là gì với tôi.
Tôi nắm ngón tay lại giữ chặt lấy nó.
“Ta tóm được ông rồi, Howgreyyyy!”
Tôi hạ thanh đao hiểm hóc về phía lão, định chém lão ra làm hai.
Nhưng dù đang cầm cán kiếm, lão phóng giữa không trung tránh được đòn của tôi.
Sau đó rút mạnh thanh kiếm ra khỏi tay tôi đáp xuống đất.
Tôi ngay lập tức thu hẹp khoảng cách, tấn công trước khi lão kịp lấy lại tư thế.
Nếu ông ta đỡ được lần này thì tôi sẽ tung nhát thứ hai liền.
Lão nhẹ nhàng luồn lách, đáp trả những đường chém của tôi với thanh đoản kiếm trong khi tìm kiếm thời cơ.
“Có vẻ ngươi đã mất đi lý trí, nhưng… ngươi đã kết hợp những gì học được trong trận đấu lần trước vào kiếm thuật để bù đắp sự thiếu kinh nghiệm thông qua bản năng.
Ta không ngờ ngươi lại có tiềm lực đến thế.
Chắc ngài Thánh nhân nhầm rồi, ngươi mới là thứ đáng lo ngại hơn cả.”
Chém.
Chém.
Chém.
Bất kể tôi có tung ra bao nhiêu cũng chẳng có cú nào thành công.
Tôi cần phải nhanh và chuẩn xác hơn nữa.
Tôi mặc kệ những đòn phản kích nhẹ của lão.
Không cần quan tâm tôi nhận phải mấy cú tấn công.
Chỉ việc tôi hạ trúng một chiêu là giành chiến thắng.
Đôi khi âm thanh khi hai món binh khí va chạm nhau vang lên, không ai trong chúng tôi giáng được một đòn quyết định.
“Xin lỗi vì không chiến đấu với tư cách của kiếm sĩ… Thật tiếc khi ta phải sử dụng những trò ám muội như thế.
Bởi ta cũng có nhiệm vụ mà.
Với lại ta cũng đã quyết định sẽ thực hiện theo cách này.”
Tư thế của Howgrey bị phá.
Tôi vung thanh đại đao.
Bóng dáng của lão mờ nhạt và dễ dàng tránh được nhát chém bất khả kháng kia, đến đứng ngay cạnh tôi với thanh đoản kiếm sẵn sàng.
Nhưng tôi sẽ không để lão tiếp diễn đâu.
“Ta có thể trông thấy ông, Howgreyyyy!”
Tôi đổi hướng đường đao, hết sức vung nó về phía ngược lại.
Trên đường đi của nó… ông ta đã biến mất.
Lão đang dùng những động tác kỳ lạ kia đến hai lần trong một lượt.
Tôi thấy lão đang nhảy về phía mình từ đằng trước.
Tôi không kịp rút đao về nên dùng tay đỡ lấy.
Tôi sẽ phải nhận chấn thương nặng, nhưng vẫn có thể tiếp tục chiến đấu bằng cách đổi sang tay còn lại.
Howgrey hạ kiếm, luồn bên dưới tay tôi để nhắm vào ngực.
Tôi đoán sai rồi.
Nhưng tôi có thể chịu đựng mà không phải khựng lại.
Từ vị trí này tôi sẽ đánh trúng lão ta.
Chuyển động của Howgrey lại mờ ảo.
Lão đã không dùng chiêu này liên tục trong lần trước, nên giờ tôi mới có thể nhìn ra nó, ông ta đang sử dụng không ngừng.
Lão lướt qua ngực tôi, nắm lấy thanh đại đao.
Ông ta định cướp 〖Cuồng nanh Bandersnatch〗?
“Tưởng ta cho phép ấy!”
Tôi đập tay xuống đất.
Cơn đau nhói chạy dọc theo từng ngón tay.
Howgrey đáp xuống cách đó không xa.
Tay phải cầm thanh đoản kiếm… còn tay trái là 〖Cuồng nanh Bandersnatch〗.
Buông khỏi thanh đao, nhận thức của tôi dần tỉnh táo trở lại.
Tôi nhìn lấy tay mình.
Ngón áp út đã bị cắt đứt.
Những ngón tay còn lại vặn xoắn như thể chúng bị bẻ ra bởi Howgrey.
“Đáng ngạc nhiên là không có sơ hở nào trên người ngươi.
Một trận chiến khá thú vị.
Nhưng ta phải sớm hộ tống ngài Thánh nhân thôi, vậy nên mới tước vũ khí của ngươi.”
…Trong thời gian ngắn ngủi lão đã chém đứt chính xác ngón tay tôi và giật lấy thanh đao.
“Đừng cảm thấy xấu hổ vì bị ta lấy mất vũ khí.

Ngươi là kẻ đầu tiên nắm chặt món đồ của mình đến thế.
Những ngón tay bị bẻ cong là bằng chứng cho chuyện đó.”
Howgrey nói cầm cả hai thanh kiếm thủ thế.
Tôi lùi lại cố gắng khôi phục bàn tay bằng 〖Tự tái tạo〗.
Nếu không có binh khí thì tôi chẳng còn cơ hội để chiến thắng.
Nhưng… thế nghĩa là sao?
Lão ta đang cầm thanh 〖Cuồng nanh Bandersnatch〗 mà.
Vậy mà… vẫn tỏ ra điềm tĩnh thế?
“Trông ngươi có vẻ ngạc nhiên.
Ta đã học được cách kiểm soát cảm xúc bạo lực trong chuyến hành trình của bản thân.
Ngươi cũng có chút khả năng đó đúng chứ?”
Howgrey khẽ vung đao để kiểm tra nó.
Lão vẫn thể hiện được sự khác biệt về năng lực giữa cả hai…
Đúng là tôi vẫn giữ được ít nhận thức, nhưng xem ra lão hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Tôi không nghĩ mình có thể đạt đến trình độ đó ngay cả khi dành hàng thế kỷ khổ luyện.
“Gϊếŧ một đối thủ mất đi ý chí chiến đấu không hợp với ta, nhưng mà… đây sẽ là lần thứ hai dành cho ngươi.
Với lại ngươi chưa định từ bỏ đúng không? Đến đây.”
***
Volk vẫn còn giấu một thanh đao cực kỳ lợi hại nữa… ở trong quần, có thể hô to biến nhỏ, cứng mềm tùy ý, dù đâm đối phương không chết nhưng cũng sẽ khiến họ rên la ứ á, đâm chị em phụ nữ sưng cả bụng, đâm thanh niên trai tráng sưng cả đít..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.