Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 265:




265: Bầy Abyss
“Ch- Chết tiệt! Tránh mau!”
Người thanh niên giấu cô bé sau lưng khi giương cây giáo.
“Veee…”
“VeaAE”
“Veveve”
Bằng tiếng kêu kỳ lạ, lũ Abyss lao nhanh đến.
Anh ta không cầm cự được lâu đâu.
“GuoOOOOH!”
Tôi 〖Gầm〗lên để thử đuổi chúng đi, nhưng cả ba chỉ đá mắt nhẹ qua trước khi tiếp tục tấn công.
Khốn nạn, không có hiệu quả!
Lần trước chúng đã bỏ chạy nhưng giờ đã chọn săn đuổi con mồi!
Khi đó chỉ có hai con đối chọi với ba người đàn ông, lũ Abyss vẫn có thể thắng nhưng sẽ rất tốn thời gian.
Tôi tung cánh lao đi bay dưới tầm thấp.
“Trốn vào nhà nhanh!”
Anh ấy gào lên và cô nhóc chạy đi khóc nức nở.
Phá vỡ bức tường, con thứ tư xuất hiện.
“VeaAH!”
“Kyaaaaah!”
Cô bé hét lên ngã xuống ngay lập tức.
Tôi cũng muốn rống lắm rồi nè.
Lũ này không cho tôi nghỉ ngơi một chút nữa.
Chỉ còn cách dọa chúng đi.
Tôi đảo cánh, đưa chân trước ra khi sà xuống nện một cú lên mặt đất.
Đây là kỹ năng 〖Hồi thổ〗 tôi nhận được từ 〖Người hùng quả cảm〗.
Mặt đất rung lắc mạnh và nhiều vết nứt xuất hiện.
Nhân lúc lũ Abyss đứng hình vì bất ngờ, tôi vỗ cánh tung ra bốn 〖Phong trảm〗đồng thời.
Tuy khoảng cách hơi xa nhưng chúng đã bất động nên sẽ trúng thôi!
“EaAH!”
“Veh!”
Hai con dính đòn bị đánh bay.
Chúng vung vẫy chân trong không khí, dịch nhầy bắn ra.
Vẫn còn ngoe nguẩy đôi chút trước khi dừng lại.
【Đã nhận được 360 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 360 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 66 lên 67】
Hai con còn lại vẫn tránh được 〖Phong trảm〗.
Nhưng có lẽ đã nhận thức được mối đe dọa nên chúng từ bỏ họ rồi chạy đi.
Tôi bật đà từ chân sau và dồn trọng tâm lên chân trước để đè nát lên cả bọn chúng.
Tiếng lép bép phát ra với cảm giác chúng giẫy giụa dưới chân tôi.
Tôi vội rút ra chùi xuống cát cho sạch mớ bầy nhầy tởm lợm ấy...
Gớm muốn chết, đéo thể nào quen nổi.
Nhưng có hơn hai mươi con trong ngôi làng mà nhỉ?
Hy vọng một số chúng đã bỏ đi khi có sự xuất hiện của tôi.
“Cảm tạ ngài Long thần… Umm, còn đứa trẻ kia, nhờ ngài đưa đến hầm trú ẩn được không ạ?”
Dù ngồi xuống để lấy hơi, anh ấy vẫn gắng gượng để nhờ tôi.
Bởi vì vẫn chưa biết lũ Abyss trốn ở đâu nên tôi cũng không phiền.
Trong tình hình hiện tại còn khó cho cả một người trưởng thành tự đến được nơi an toàn.
Tôi gật đầu đồng ý.
Với hai người họ dẫn đường, tôi băng qua ngôi làng.
Vết tích của chúng để lại rải rác khắp xung quanh.
Cột trụ của một trang trại bị gặm nhấm, đổ sập hết một bên, trong chuồng chỉ còn lại lông và chân của những con gia cầm.
May mắn là không thấy bất kỳ xác người chết nào.
Quả thật tộc Lithovar đã quá quen với giai đoạn này.
Bỗng tôi nghe thấy âm thanh lạo xạo.
Nó đang ăn thứ gì đó.
Nghĩ đến chuyện tệ nhất, tôi nóng bừng mặt.
Sau khi ra hiệu cho người đàn ông, tôi lao đến nơi nguồn phát ra âm thanh.
Ở giữa con đường có ba con Abyss đang tận hưởng bữa ăn.
Thứ gì ở đó đi nữa chắc chắn đã không còn sống.
“GuooOOOH!”
Tôi xông vào, xé nát phần lưng đang sơ hở của bọn chúng.
Kết liễu trong tức khắc.
Móng vuốt của tôi cắt vụn chúng ra.
Có một con định chuồn đi nhưng vẫn quá trễ.
Dịch nhầy chảy loang lỗ khắp nơi.
【Đã nhận được 558 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 558 điểm kinh nghiệm】

【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 66 lên 67】
【Cấp độ Danh hiệu 〖Diệt trừ thảm họa〗 đã tăng từ 4 lên 5】
Tôi nhận được điểm kinh nghiệm từ cả ba.
Không có thời gian để ý cho điều đó.
Tôi thật sự muốn biết chúng đang ăn thứ gì.
Là một con Abyss khác.
Không phải nhầm lẫn gì đâu.
Xác của nó bị xé tơi ra chỉ còn mỗi cái chân.
Ch- Chúng ăn thịt đồng loại…
Bao tử tôi muốn phát bệnh rồi.
Tôi nhớ trong dòng thông tin giải thích về chủng loài có nhắc tới đoạn tương tự.
Có năm mũi tên găm lên cái xác.
Trên đầu được bôi chất màu tím.
Có phải giống độc Morz mà Nagrom dùng?
Theo những gì tôi thấy nó bị bắn nhiều mũi tên rồi hạ gục bởi ngọn giáo.
Người Lithovar vẫn có cách đối phó chúng.
Thật an tâm.
Tôi sẽ để việc dọn dẹp lại cho bọn họ vậy.
Bản thân làm cũng dễ nhưng tinh thần mỏng manh của tui thì không như vậy.
Tôi chùi chân xuống đất…
Nếu biết chúng chỉ đang ăn thịt lẫn nhau thì tôi đã không cần vội vã như vậy, chán ghê.
Chỉ cần tung 〖Phong trảm〗là xong.
“Kia là chỗ hội trường! Cám ơn ngài rất nhiều! Tiến xa đến mức này rồi, tôi sẽ giải quyết phần còn lại…”
Trước khi anh ta kịp dứt lời, hai con Abyss lao đến nơi chỗ trú ẩn.
““VeeeeEEe!””
Chúng cào cấu cố xông vào cánh cửa.
“Ổ- Ổn… Ổn mà…”
Anh chàng lắp bắp.
Cô nhóc thì lo lắng ôm lấy chân anh ta.
...Chỗ trú ẩn sẽ an toàn chứ?
Tôi muốn tin tưởng vào cái cửa cứng cáp ấy.
Dù sao cũng phải giải quyết chúng đã.
Chứ đứng đợi ở lối vào suốt thì ai muốn đến chỗ an toàn cũng đều bị ăn thịt.

266: Đẩy Lui
Tôi đâm vào khu hội trường xuyên qua lỗ hổng lũ Abyss tạo ra.
Trần nhà sập xuống đổ lên đầu tôi vô số.
Bên trong có hơn mười con Abyss tụ lại với nhau.
Chúng đang bon chen trên một tấm sàn kim loại.
Đó chính là lối vào nơi trú ẩn.
Tôi đoán chúng đã phát hiện có người đi vào đó.
Để miêu tả đơn giản thì không khác gì cảnh địa ngục.
Chúng liên tục dùng răng đào xới xuống đất.
Sàn nhà dần xuất hiện lỗ trống.
Tôi nhớ lũ này còn chui ra khỏi mặt đất khi nãy.
Ít nhiều chúng có khả năng đào hố.
Cứ thế này sẽ xâm nhập vào hầm trú ẩn được mất?
Chẳng còn nhiều thời gian.
Không chỉ phần đầu mà nửa thân trước của tôi cũng lấn vào hội trường.
Cả cô bạn cũng vậy.
Toàn bộ khu vực rung lắc dữ dội.
“GaaaaaaaaAH!”
Trông thấy hàng đống Abyss, cô ấy hét lên.
Tôi cũng muốn hoảng lắm luôn nè, nhưng ráng nhịn.
Có ba con quay lại tấn công.
“VeeEeEheeEeeh!”
Chúng mở to miệng.
Bên trong tuôn ra những chất nhầy kéo thành sợi, mùi khủng bố lỗ mũi.
“GuuoOOOOOOOhh!”
Tɦασ mẹ! Tɦασ mẹ! Vầy là quá lắm rồi!
“Guuoh!”
Tôi chui toàn bộ cơ thể vào trong xông thẳng.
Dùng cả hai chân trước xé xác chúng ra.
Thay vì đối phó bằng những đòn chí tử, tôi muốn hạn chế khả năng di chuyển của chúng.
Con đầu tiên nát tươm khi định phóng tới đầu tôi.
Tim ngừng đập lúc tôi nhai nó dưới hàm răng.
Dòng nước nhão nhoẹt, đặc sệt, dinh dính, âm ấm chảy vào miệng. (Trans: cái này hơi quen, chắc trong bộ hen- mà thôi…)
Chân nó vẫn động đậy.
Cảm giác nôn nao trào lên cổ họng.
“Veh, Veheh! Vehveh!”
Tôi ho sặc sụa làm những mảnh thịt văng khỏi miệng.
Đừng nghĩ tới.
Đừng nghĩ tới mấy thứ kinh dị.
Không cảm thấy gì cả… khô…
“Guuo…oo….”
Tôi muố-... nô...n…
Ngay bên cạnh, cô bạn hạ chúng bằng cách húc đầu…
Đáng lẽ tôi cũng nên dùng cách này chứ.
Ơ, chúng bật dậy rồi biến đi đâu rồi…?
“Gaaah!”
Cô bạn thúc vào mặt tôi.
Chuyện xảy ra bất thình lình, cô ấy dồn sức rất mạnh vào cú đó.
Làm tôi hoa cả mắt.
“Guooh!”
Ow, tưởng quai hàm của mình vỡ luôn rồi.
Tôi gập cổ đụng đầu lên trần nhà một cái ầm.

Ngay sau đó có một con Abyss rơi xuống sát đầu.
Nó đã bám lên đó.
Cú hất đầu của cô ấy là để đánh nó ra.
Dù được cứu nhưng choáng váng không khác gì lần đầu bị anh hùng tẩn.
Tôi hiểu cảm giác của cô ấy rồi.
Nhân tiện tôi dùng hết sức nặng cơ thể đạp bẹp con Abyss bên dưới luôn.
Dù chẳng hề thích tý nào, dĩ nhiên rồi, nhưng để nó sống càng tệ hơn.
Tôi chắc rằng nó phải chết.
“Veah!”
Một vét lõm trên sàn, con Abyss chỉ la lên được một tiếng chóe.
【Đã nhận được 144 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 144 điểm kinh nghiệm】
Chân của tôi trở nên dơ bẩn.
Lại còn chút cảm giác châm chích.
Quả thật chất dịch của bọn chúng có tác dụng gây tê...
Tôi không muốn nghĩ thêm nữa.
Buồn đi tắm lắm rồi nè.
“Veeeh!”
“Veeeeh!”
“VeaAaAaEeE!”
Những con khác xông lên.
Hết thèm giải quyết lũ này nữa!
Tôi rút lui và khiến hội trường đổ sập hoàn toàn.
Tường và trụ cột rơi ra thổi bụi bay mù mịt.
“Veeeeh!”
Một con Abyss cố luồn lách theo lỗ hổng tôi chui ra nhưng bị đống mảnh vụn đè trúng.
Cả một khu vực chỉ còn là mớ vụn vặt.
【Đã nhận được 684 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 684 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 68 lên 69】
...Tuyệt, có vẻ phần sàn nhà không chịu tổn thất gì.
Đáng lẽ đã tốt hơn khi tôi phá hủy nơi này lúc chúng đang tụ tập.
Để không phải khổ sở nhiều như vậy.
Nhưng dựa trên số điểm nhận được thì chỉ có bốn con chết…
Nói cách khác là cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn.
Tôi chuẩn bị tâm lý, một số con chui ra từ đống đổ nát.
Chúng cũng đã bị thương rồi nên xử lý rất dễ.
Chết mày nè.
“Veeeh!”
Nữa đây!
“VeeeEeh!”
Tới luôn!
“VeeeEeeh!”
Tôi tàn sát từng con một bằng 〖Phong trảm〗.
Trong chốc lát đã có thêm bảy xác con Abyss.
Cấp độ của tôi lên 70 sau khi gϊếŧ con thứ ba.
Thêm con cuối bế mạc.
【Đã nhận được 186 điểm kinh nghiệm】
【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 186 điểm kinh nghiệm】
【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 70 lên 71】
Dù là đối thủ dùng để lên cấp ngon nhưng nhằn vãi ra.
Có cho tôi cũng không muốn.

Thế này là đã quá đủ trong suốt cuộc đời rồi.
Cơ thể tôi tắm đầy chất lỏng của chúng và nó thật sự rất kinh khủng.
【Cấp độ Danh hiệu 〖Diệt trừ thảm họa〗 đã tăng từ 5 lên 6】
【Cấp độ Danh hiệu 〖Người hùng quả cảm〗 đã tăng từ 4 lên 5】
...Tôi nghĩ lên cấp thế này sau khi hạ hết chúng cũng xứng đáng đấy nhỉ.
Vẫn chưa nên để mất đề phòng, nhưng…
Tôi phải dọn đống đổ nát để họ thoát ra ngoài.
Dùng chân trước bới gạch đá tìm đến cánh cửa hầm trú.
Tốt, sàn nhà vẫn không sao.
Tôi rất vui, mừng rỡ biết bao.
Thật tuyệt khi tôi có thể từ giã cái trò đập côn trùng này lại.
Cánh cửa mở ra và Hibi xuất hiện.
Có những nấc thang đi xuống bên dưới.
Thấy tôi, cô ấy vội đeo mặt nạ lên.
Đâu cần phải đến mức đó chứ...
Chắc thực hiện đúng theo nghi thức quan trọng lắm.
Sau khi lẩm nhẩm mấy câu thần chú quen thuộc, cô ấy hỏi tôi.
「Ngài Long thần, lũ Abyss đã…?」
Tôi đã hốt xác gần hai mươi tên rồi.
Không còn lại gì cả…
Nghĩ vậy thôi chứ chưa chắc.
Bọn chúng rất giỏi ẩn thân.
Theo sau là người trong bộ quân phục trước đó, được dìu đi bởi một thanh niên Lithovar.
Tay và chân được quấn trong băng gạc.
“Ngài Derek, có vẻ lũ Abyss đã bỏ đi rồi.”
“...”
Nghe vậy anh ta thở phào rồi ngồi xuống nấc thang.
Lúc bị mang tới đây còn dzẫy đùng đùng nhưng giờ đã bình tĩnh lại rồi.
Xem ra Derek là tên của anh ấy.
Khi vẫn còn ngộ nhận họ là một bộ tộc man rợ hẳn sẽ rất khó để bắt chuyện với anh ta, nhưng ít ra họ đã biết tên.
Anh ấy chăm chú hình thể đồ sộ của tôi rồi đứng dậy.
Và buông khỏi cánh tay người đang giúp đỡ mình mà hướng về khu rừng.
“Ngài định đi thật sao? Với thương tích thế này sẽ lại bị Abyss tấn công mất.”
Derek vẫn bước đi mà không thèm chú ý lời cân nhắc.
Nhưng được một lúc thì anh ấy loạng choạng muốn ngã nhào.
Cởi bỏ mặt nạ, Hibi chạy đến bên cạnh.
“Hay là cứ tạm nghỉ nửa ngày ở đây cái đã? Ngài còn bị mất vũ khí nữa mà? Không thể nào ra khỏi cánh rừng này được đâu.”
“...”
“Nếu ngài muốn tìm đồng đội, chúng tôi có thể giúp đỡ. Trong thời điểm lũ Abyss đang hoạt động chúng tôi chưa thể mở rộng cuộc tìm kiếm được…”
“...Họ an toàn mà.”
Derek cứ liên tục thì thầm những câu nói.
Cuối cùng anh ta cũng chịu mở miệng.
“Tôi hiểu. Thế thật yên lòng…”
“Họ để tôi lại mà bỏ chạy. Thậm chí còn không cố gắng chống trả… Vì chỉ là người mới nên dù không có tôi, họ cũng chẳng ảnh hưởng gì…”
Anh ấy buồn bã tâm sự với gương mặt cúi gầm.
Ồ, thê thảm hơn tôi tưởng tượng…
Bờ vai rung rung.
Anh ta khóc ư?
Hibi nhẹ nhàng vỗ về an ủi.
Ờ- Ừm, tôi nên để lại cho họ giải quyết.
Bản thân tiếp tục tuần tra đây.

267: Người Hùng Gagaza
Rà soát bằng 〖Cảm quan〗, tôi đi vòng quanh làng.
Chẳng có gì cả.
Toàn bộ người dân đã trú ẩn, nơi đây không khác gì một thị trấn ma.
Tôi để ý đến một nhóm lớn tín hiệu con người, đến kiểm tra thì phát hiện một công trình tương tự hội trường.
Có lẽ đó cũng là một hầm trú ẩn khác.
Phải nói là tộc Lithovar đã có kế hoạch ứng biến với Abyss…
Tuy nhiên trước đó chúng cũng đã phát hiện ra.
Thế sẽ không khác gì bữa tiệc buffet cả.
Tôi cảm nhận được một tín hiệu giống Abyss.
Xác của một con bị xẻ ra bởi nhiều cây thương.
Cái xác khô lại rồi nên không phải chỉ mới chết hôm nay.
Không biết có phải dùng để đe dọa chúng không.
Tôi biết có rất nhiều loài vật nhận thức được sự nguy hiểm và bỏ đi khi thấy xác của đồng loại.
Nhưng với lũ này tôi nghĩ còn thu hút chúng tới thêm nữa…
Sau khi nhanh chóng rời khỏi đó, cô bạn bắt đầu đánh hơi.
Tôi nghĩ sắp có chuyện gì thì cô ấy vươn đầu ra chỉ hướng cho tôi.
“Gaah! GAAah!”
Ơ? Gì vậy? Có gì đó?
「Kia kìa!」
Trời ạ, làm ơn nói ra cụ thể một cái.
Cô thấy gì rồi?
Tôi không biết cô bạn tìm ra thứ gì, ngoài việc tôi đi lang thang một cách vô ích thì tiện kiểm tra luôn.
Một căn nhà kho đơn giản có mỗi mái che, bên dưới là những thùng rượu xếp dài.
Trời đất, chỉ vì ngửi mùi mà cô chỉ đến đây?
Không đời nào…
Nói vậy chứ cô ta vẫn ngoan cố vươn đầu ra hết sức.
Tôi phải gồng mình chống cự.
Cô làm cái quái gì thế, danh nghĩa Long thần trở thành một tên trộm vặt à?!
Nếu để họ trông thấy là mất mặt chết luôn đó!
Hơn nữa chúng ta không biết lũ Abyss đã rời đi hết chưa!
“Gaa…”
Hiểu lời tôi, cô ấy gục đầu chán nản.
Đâu cần phải thất vọng như vậy…
Lần tới gặp Hibi tôi sẽ xin cho, được chưa?
Cô nàng gật đầu lia lịa.
Lại còn liếm môi…
Lỡ mà tôi quên hỏi thì cô nàng sẽ không xía vào cuộc trò chuyện đâu nhỉ?
Như thế sẽ làm mọi thứ phức tạp, nhớ thông cảm cho tôi nhé.
Sau đó tôi khảo sát quanh ngôi làng thêm một chút nhưng không phát hiện gì thêm.
Tôi còn tìm thấy một bà già run rẩy nấp sau cái thùng và một đứa bé đơn độc trong nhà.
Cậu nhóc đang khóc ré lên nhưng đã nín khi thấy tôi, được ngồi trên lưng tôi cậu ta vui vẻ hẳn ra.
Thái độ tôi được đối xử ở đây hoàn toàn trái ngược với những nơi khác.

Lúc đang khẽ liếc cậu nhóc, tôi thấy cô bạn nhìn mình.
Cảm xúc tiêu cực trên gương mặt tôi đã trải nhiều rồi, vì thế cần thay đổi lại.
〖Bụi vảy rồng〗 vẫn đáng lo nên không lạ khi tôi cứ kiểm tra cậu nhóc.
Chúng tôi gặp được người cha đang vô vọng tìm con với vũ khí trên tay.
Đã trải qua khoảng ba giờ khi tôi tiếp tục tuần tra.
Đi khắp nơi rồi nên tôi dẫn cả ba người họ về chỗ hội trường.
“GuoOOOH.”
Tôi gọi cửa, căn hầm bọc kim loại mở ra và lại là Hibi.
...Đống đổ nát nhìn mà phát ớn.
Còn cả xác của lũ Abyss lăn lóc xung quanh.
Dù sao thằng phá hoại vẫn là tôi.
Hay là giúp họ xây dựng lại luôn.
Tôi tin với năng lực của mình sẽ khôi phục lại nhanh hơn.
Chẳng biết người dân ở đây có sẵn lòng đồng ý với sự tham gia của tôi không.
Một số người cũng bước lên theo sau Hibi, tỏ thái độ vui vẻ khi thấy tôi.
Tôi định đưa chân trước lên vẫy lại, nhưng Hibi bảo họ quay trở vào.
Cô ấy vẫn chưa nhận được báo cáo qua cuộc tuần tra của tôi nữa mà.
Sau khi đeo mặt nạ lên cùng câu thần chú quen thuộc.
Đó là dấu hiệu cho thấy sử dụng 〖Thần giao cách cảm〗.
Đây cũng là cách giúp cô ấy giữ được sự tập trung.
「Thế nào rồi ạ?」
Tôi nhặt được ba người khác bên ngoài.
Không còn con Abyss nào.
Do chưa hiểu rõ tập tính của chúng nên tôi không rõ chúng đã rút lui hay lẩn trốn.
「Thần tin, chúng không… ẩn nấp đâu đó nữa.」
Sao khẳng định được?
Khi một con đến ngôi đền, nó đã nằm trong mớ cống phẩm.
Hay chúng còn có bản năng tấn công nào khác?
Chẳng hạn như chúng luôn rút lui trước khi mặt trời lặn…?
「Không, vì nếu có một con Abyss ở đây thì nó chắc chắn đang ngấu nghiến xác của đồng loại rồi.」
...À, phải.
「Với bản tính háu ăn, cho dù có trốn dưới lòng đất vẫn không thể kiềm chế nổi sự thèm thuồng với những cái xác. Sự hiện diện của chúng sẽ bị phơi bày trong thời điểm săn mồi, cho nên nếu ngài không cảm nhận được chúng thì nghĩa là ngôi làng đã an toàn.」
T- Tôi hiểu rồi.
「Thần tin chắc chúng sợ hãi trước sức mạnh vô biên của Long thần.」
Dù không muốn bỏ lỡ buổi tiệc mừng, nhưng ngày hôm nay căng thẳng nhiều rồi, tôi mệt lả và cần trở về ngôi đền…
Tôi muốn nhảy xuống sông tắm để tẩy trần lại.
「Ngài lại muốn rời đi nữa sao?」
Vâng… Kết thúc ngày hôm nay được rồi chứ?
「Ngài muốn chúng thần làm gì với xác của lũ Abyss? Hay là mang chúng đến cho ngà...」
Thôi thôi! Không cần tới đâu!
Tôi lắc đầu cực mạnh.
Cô bạn của tôi dù không nghe được phần nhiều cuộc hội thoại cũng lắc đầu ngán ngẩm.

Kết quả là đầu hai đứa đập với nhau.
Hibi nhìn tôi một cách hốt hoảng.
U hai cục cũng không sao.
Quan trọng là làm cách nào để giải quyết xác lũ Abyss.
Tôi không cần chúng đâu!
Mang đi thiêu, đem chôn, phơi khô, trang trí hay bỏ bậy gì đó thì tùy.
Thật tình là tôi không muốn thấy chúng nữa.
Hibi nghiêng đầu khó hiểu.
Đừng có thể hiện tới mức độ như vậy.
Chỉ cần đừng vác bất kỳ con Abyss nào tới chỗ tôi là được.
「...Vâng ạ. Thần sẽ truyền đạt lại cho toàn thể bộ tộc Lithovar.」
...Nên là vậy.
Lỡ mà trông thấy một hàng dài Abyss làm cống phẩm xếp trước cửa là tôi thăng khỏi ngôi làng này luôn, nghĩ mà rùng mình.
À, bọn chúng có bao nhiêu ở đây vậy?
Hôm nay tôi gϊếŧ được khoảng hai mươi, đã đủ tới mức tuyệt chủng chưa…?
「Trừ khi tổ của chúng bị phá hủy thì việc loại trừ hoàn toàn là khó có thể. Đây là vấn đề cũng cần nguyên cứu khi số lượng của chúng tăng lên một cách kỳ lạ như vậy.」
...Một cái tổ Abyss khủng bố.
Vậy là vẫn còn rất nhiều con.
Trừ khi giảm quần thể chúng lại không thì thiệt hại sẽ cứ gia tăng.
「Tuy vậy không cần ngài phải đi thăm dò tổ của chúng. Đã từng có một nhóm Lithovar được thành lập để truy tìm tung tích. Nhưng không gặt hái được kết quả nào cả.」
Bộ khó tìm hay sao?
「Không một ai trở lại.」
...Hở? Chẳng lẽ họ đều… bị gϊếŧ?
「Thần nghe được vào mười năm trước, khi vị anh hùng Gagaza còn ở đây… cùng với sức mạnh của Long thần, ông ấy luôn thành công trong việc đẩy lùi nhiều đợt tấn công của Abyss.」
Ồ, nơi này cũng có một thứ định nghĩa về anh hùng đấy.
Năng lực chiến đấu của người Lithovar khá cao, vì vậy không khó bắt gặp những cá nhân vượt trội.
「Tuy nhiên vì quá tự tin về kết quả đạt được, những bô lão Lithovar đã ép buộc người anh hùng đi tìm hang ổ của chúng. Nhiều chiến sĩ được dẫn dắt dưới sự lãnh đạo của Gagaza rời làng.」
...Tôi bỗng cảm nhận được hậu quả về quyết định này.
「Họ dùng vũ khí bắt sống một con Abyss và bẻ chân nó rồi thả ra, những tưởng nó sẽ dắt họ về tổ của chúng. Tất cả mọi người từ phụ nữ, trẻ con, người già đều ở lại trông ngóng với những lời cầu nguyện.」

「Và mặt trời cứ liên tục mọc rồi lặn. Đến tận khi mùa sinh sản của Abyss kết thúc… Không một ai trở lại. Long thần cũng từ đó biến mất...」
Eh? A-aah, tôi hiểu rồi…
C- Chuyện cô đề cập đến tôi đã nghĩ nó có thể xảy ra mà…
Tuy nhiên, để làm những việc mà tộc Lithovar không thể… vai trò của Long thần…
K- Không, nhưng…
「Đây là một kế hoạch mạo hiểm khi số lượng chúng đang tăng vọt một cách khó hiểu trong tổ… Việc tìm kiếm ngay lúc này có lẽ...」
Chính bản thân cô ấy còn rùng mình.
Đây quả là một bài học đắt giá.
Vô cùng khϊếp đảm.
「Nè, thôi ngay đi.」
Cô bạn bên cạnh lên tiếng…
Đúng, tôi nên ngừng lại thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.