234: Ngôi Làng Người Lithovar
Cùng với hai người cưỡi trên lưng, tôi vụt nhanh qua khu rừng.
Hibi chỉ đường cho tôi thông qua 〖Thần giao cách cảm〗.
Tôi dễ dàng nhảy qua khỏi con sông.
Lực đáp xuống rung chuyển cả một khu vực, làm kinh động tới những con thú sống trong bùn lầy và dưới mặt đất.
Có vài con trông như chuột nhắt và sói.
Nếu lên cấp thêm chút nữa thì chắc bộ xương sẽ tự đi săn được.
Giữa cuộc hành trình, tôi cảm nhận được một thứ rùng rợn sau lưng.
Không muốn chậm trễ, tôi nhờ cô bạn chú ý đường đi để tôi kiểm tra lại phía sau.
Từ rất xa, tôi thấy năm đứa trẻ ngồi trên nhánh cây, tỏa ra ánh sáng trắng mờ.
Y hệt lũ quái mà cô bạn muốn ăn lần trước, Ragan.
Chúng nhìn tôi qua cặp hốc nhỏ giống con mắt.
Liệu chúng có ý định xấu xa gì không đây?
Hay chỉ quan sát thôi?
Sao trông đáng sợ dữ vậy.
「Cây, sắp đụng」
Nhận được lời cảnh báo của người bạn, tôi nhanh chóng quay lên và tránh khỏi chướng ngại vật.
「Có vẻ những đứa bé rừng xanh cũng cảm thấy vui mừng khi thấy sự trở lại của Long thần. Chúng hy vọng khu rừng sẽ không bị tán phá một cách vô ý thức nữa」
Khi còn mãi lo lắng về đám Ragan, Hibi đã giải thích cho tôi biết.
Ồ, hiểu rồi, chúng ghét việc phá hại cây rừng.
Phù hợp với thông tin mà Thần ngôn đưa ra, chúng sinh tồn bằng cách hút ma lực của những loài cây…
Chúng có vai trò là tinh linh hộ vệ của cánh rừng, vậy thì Long thần cũng dễ dàng được chào đón.
Thế nên tôi cần phải cẩn thận.
Nếu tạo ra quá nhiều mộc quái, chúng sẽ thù ghét tôi mất…
Ơ? Có khi nào tôi đã trở thành mục tiêu theo dõi trong đợt rèn luyện lần trước?
C-Chưa phải vậy đâu đúng không?
Chắc chúng chỉ quan sát tôi từ khi trở thành Long thần thôi mà?
Cuộc hành trình tiếp tục mà không gặp trở ngại, ngoài việc Baron cứ vuốt ve vào lưng tôi một cách quái gở, khiến cô bạn càng lúc càng kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
「Baron, thôi đi. Xa tôi ra」
Bộ không khoái sao?
Thế này còn sướng gấp bội với việc bị ăn chém.
Có lần tôi đã suýt dzẹo chỉ vì mừng rỡ chạy tới một nhóm người lạ. (Trans: mời xem lại từ đầu :v)
Cô nàng quay lại nhìn Baron rất bực mình.
Dù không có khả năng điều khiển tự do nhưng đây cũng là một phần cơ thể của cô ấy.
Nét mặt hờn dỗi có chút nam tính.
Qua lời miêu tả về giống loài của tôi là loài rồng hai đầu song tính, tôi tin cô ấy là giống cái.
Hoặc chỉ là bản tính của tôi có thể ảnh hưởng tới cảm xúc của cô nàng.
Lần tới biến thành người tôi sẽ giữ hai đầu luôn mới khẳng định được.
Ai khác mà trông thấy sẽ tưởng chúng tôi là yêu quái cho xem.
Di chuyển được một lúc lâu, tôi cảm nhận được số lượng lớn tín hiệu.
Họ là con người.
Chúng tôi đã gần tới ngôi làng.
Tôi đi chậm lại và dừng bước trước cánh cổng bằng gỗ.
Cánh cổng vẫn đủ to để tôi cúi người đi qua.
Ngôi làng của tộc Lithovar được bao bọc xung quanh bằng hàng rào cọc ghim.
Tôi thừa sức nhảy qua nhưng đi vào cửa chính đàng hoàng để tránh náo loạn.
Thay vì thấy một con rồng xuất hiện một cái đùng, từ từ đi qua cổng cho nó bớt kinh hãi.
Dù gì cũng sắp là vị thần bảo hộ của họ, giữ thái độ phép tắc là việc nên làm.
Ngoài ra nếu gây sự chú ý tới người lữ hành, có thể đánh mất khả năng hạ gục con Manticore.
Đứng ở lối vào mà một người đàn ông cầm cây thương.
Tôi đoán là người gác cổng.
“Ng-Ngài Long thần ư!? S-Sư tế Hibi! Đây là…”
Ông ta đánh rơi cả cây thương, bủng rủng bước lại gần hơn.
“Long thần bày tỏ sự lo ngại với người lữ khách. Vì vậy chúng tôi mới dẫn ngài về.”
Còn hơn cả lo ngại, đó là sự thù ghét…
Sẽ thật tốt nếu tôi chỉ quan tâm về vấn đề không đâu, nhưng bỗng có một nhà lữ hành bị thương ở bụng xuất hiện, tôi chỉ có thể nghĩ ra đó là Manticore.
〖Hóa nhân thuật〗 sẽ tốn rất nhiều MP, có thể tôi sai, nhưng mọi chuyện không thể trùng hợp như thế.
Không chừng còn kỹ năng nào đó mà tôi chưa biết rõ.
Tôi sẽ không thấy nhẹ nhõm cho tới khi chứng kiến tận mắt.
Tôi quay đầu lại về Hibi.
Biết có điều gì đó tôi cần nói, cô ấy nhắm mắt lại.
Người lữ khách ấy ở đâu?
Để tránh hỗn loạn, tôi chỉ cần mọi người ở gần tránh xa.
Có khả năng người đó là một quái thú hóa thành.
「...Thần hiểu rồi, vậy ra ngài lại vội vã đến thế. Thần sẽ sắp xếp ngay. Nhưng người lữ khách đang ở khu trị thương, như vậy việc sơ tán người dân mà không khiến cô ta chú ý rất khó」
Tôi nhận được câu trả lời.
Vừa lúc kết thúc việc truyền đạt, Hibi nhảy khỏi lưng của tôi.
Cô ấy hạ đầu gối đáp xuống một cách nhẹ nhàng.
Sau khi kiểm tra lại cơ thể của mình, cô ta chạy đến trước người gác cổng.
“Gozu, hãy gọi những bệnh nhân trong khu vực trị thương đến nơi họp mặt. Đừng nhắc tới ngài Long thần, hãy lấy lý do nào đó khác. Cứ dùng danh nghĩa của tôi cũng được. Nhưng hãy đảm bảo người lữ khách nằm lại trên giường. Nếu cô ta tỏ ra đáng ngờ thì ngay lập tức thông báo lại.”
“B-Biết rồi!”
Người gác cổng có tên Gozu.
Nhanh chóng nhặt lại cây thương, anh ta vội chạy vào trong làng.
“Guah!”
Cô bạn của tôi vươn đầu ra tóm lấy Baron thả xuống đất.
Qua cuộc trò chuyện vừa rồi giữa Hibi và Gozu, cô ấy biết rằng không cần phải để anh ta trên lưng nữa.
“Uowah!”
Baron ngã cái phịch dưới đất.
V-Vậy hơi quá đáng rồi.
“Guuah”
Một tiếng gầm lặng lẽ, Baron được bao phủ bởi ánh sáng…
Ít ra cô nàng vẫn dùng 〖Hồi sức tăng cường〗.
Nhìn lên, tôi thấy những kiến trúc bằng gạch phía xa.
Với khối hình trụ góc cạnh, không có cái nào quá to cả.
Dưới bóng của những công trình, có một nhóm trẻ con Lithovar nhìn lấy tôi rụt rè.
Tổng cộng ba đứa.
Tôi hạ người xuống để không khiến chúng sợ hãi.
Cả ba đứa trẻ vui mừng chạy tới chỗ tôi.
“Long thần! Là ngài Long thần kìa!”
“Ngài ấy thật sự trở về rồi!”
...Danh nghĩa vị thần bảo hộ cũng không tệ.
Nên làm sao đây, liệu tôi có thể chuyển đến đây sống luôn không?
235: Người Lữ Khách
Hibi dẫn đường phía trước và quay lại với tôi.
Cô ấy nhắm mắt lại rồi niệm “Tei, Resu”.
Đó là câu thần chú sử dụng 〖Thần giao cách cảm〗.
Tôi không nghĩ điều đó là cần thiết, hoặc nó giúp cô ta tập trung hơn.
Không phải lúc nào cô ấy cũng làm vậy.
「Đây là khu vực trị thương. Nhà lữ hành ở bên trong」
Quả thật Hibi đã dùng tới 〖Thần giao cách cảm〗.
Tôi thu người lại nấp phía sau một căn nhà gần đó.
Chỉ đưa đầu ra để nhìn về khu trị thương.
Gần đó khá thoáng và còn vài công trình khác cạnh bên.
Rất có thể đó là con Manticore.
Sau khi mọi người rời đi, tôi sẽ tiến lại gần và kiểm tra.
Nếu đúng là quái thú, trước khi nó kịp hành động, tôi sẽ diệt trừ nó cùng với khu nhà.
Đó là thiệt hại ít nhất mà tôi gây ra được.
Với những người Lithovar khác tôi chỉ cần chứng minh cho họ thấy bằng cách kéo cái xác của con Manticore ra.
Càng bận tâm tới những vấn đề không đâu, sẽ càng khiến nó nhận thấy sự việc kỳ lạ đang diễn ra.
Chỉ cần giải quyết trong vòng một nốt nhạc.
Mọi chỉ số trung bình tôi đều vượt trội hơn hẳn mà.
Từ trong khu trị thương, tôi thấy một đứa bé bị mất một chân được dìu dắt bởi người lớn.
Tôi tránh mặt đi theo phản xạ.
Ngay gần sát ngôi làng là khu rừng với hằng hà sa số loài thú đáng sợ.
Chuyện đáng tiếc như thế đương nhiên sẽ xảy ra.
Mọi người chắc đã di dời xong rồi.
Rồi Gozu sẽ đến thông báo cho chúng tôi ngay thôi…
“Long thần! Ngài Long thần đã đến làng rồi! Tại sao sư tế Hibi không nói cho chúng tôi biết?! Sự kiện long trọng này tôi phải thông báo cho mọi người ngay mới được…”
Tôi nghe thấy giọng nói khàn khàn phía sau.
Đó là một bà già gù lưng.
“...Chưa đến lúc đâu. Hãy tránh xa khu vực trị thương ra rồi tập hợp ở nơi họp mặt. Hãy nhắc những người khác nữa.”
Hibi đến nói chuyện với từng người đề phòng trong trường hợp con Manticore nổi cơn hung hăng.
“Còn gì quan trọng hơn khi được chào đón ngài Long thần chứ! Với vai trò sư tế cô không nên nói ra những điều phi lý như vậy!”
K- Không, tôi có mặt ở đây là có lý do cả đấy.
“Ôi trời, nhìn đi, ngài Long thần đang…”
Lúc Hibi định nói gì đó với bà lão, tôi chợt cảm thấy dự cảm xấu.
Trở lại với khu vực trị thương.
Có ba người đang đi ra.
Là người gác cổng Gozu cùng một cậu bé.
Người cuối cùng là một phụ nữ cao to trùm áo choàng.
Để ngăn cản cô ta dừng lại, Gozu có vẻ rất khó khăn.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đó là người lữ khách.
Cô ta chắc hẳn đã để ý.
Tôi nên làm thế nào đây?
Cần phải nghĩ cách nhanh lên không thì hỏng hết.
Ánh mắt cô ta trông thật giống Manticore.
Cả mái tóc màu hung đỏ gợi lại cho tôi cái bờm của nó.
Tôi nhận ra mục tiêu của mình chỉ ngay từ cái nhìn ban đầu.
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Chủng loài: Manticore
Tình trạng: Nhân dạng - Cấp 9, Trúng độc (nhẹ)
Cấp độ: 73/80
HP: 226/453
MP: 130/142
Tấn công: 206 (413)
Phòng thủ: 114 (228)
‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐
Quả thật là chính nó.
Hoàn toàn trùng khớp.
Tôi vội rút đầu lại.
Bằng cách nào đó mà MP của nó vẫn còn đầy.
Sao có thể chứ?
Mặc dù tôi đã chọn chuyên biệt về MP nhưng sự việc này là không thể nào…
Hừ, không phải thời gian cho vấn đề đó.
Tôi cần phải bình tĩnh.
Chất độc vẫn chưa bị hóa giải.
Bộ quá trình trị liệu của nó sắp xong rồi sao?
N- Nhưng rồi phải làm gì đây?
Vẫn còn hai người khác ở kia.
Tiếng bước chân của họ dần xa hơn.
Có lẽ họ đang tiến về chỗ họp mặt.
Tôi phải hành động trước khi quá trễ.
Nếu giờ mà rút lui thì sao?
Ầy, không được.
Tôi không thể đoán được Manticore sẽ làm gì sau đó.
Trong lúc suy nghĩ, một trong ba tiếng chân dừng bước.
Rồi hai người kia cũng đứng lại.
Chắc nó đang sử dụng 〖Cảm quan〗.
Tôi tin nó tìm thấy mình rồi.
Nếu vậy không cần phải lẩn tránh nữa.
“Ngài Long thần?”
Hibi gọi tên.
Nhưng tôi không thèm quan tâm mà nhảy vọt ra khỏi tòa nhà.
“GuOOOOOOOh!”
Tôi chạy đi.
Nhanh nhất có thể.
Tôi phải triệt hạ trước khi nó kịp ra tay.
Trông thấy tôi, người lữ hành tái mặt.
Con ả chắc chắn đã nhớ lại cái vụ cong đuôi bỏ chạy.
Nó giơ cánh tay ra.
Tấm áo choàng bay phất phơ để lộ cánh tay của quái thú.
Nó chỉ vô hiệu hóa một phần 〖Hóa nhân thuật〗.
“Guhaah!?”
Gozu bị hất văng lăn lóc trên mặt đất, cơ thể xây xát khắp nơi và dính đầy máu.
Một vết cào hiện rõ trên vai lúc anh ta bị đánh trúng.
“Cô- Cô lữ khách?”
Đứa trẻ còn lại lùi về cố gắng chạy khỏi con Manticore.
“GuuOOOh!”
Tôi vung cánh tung ra 〖Phong trảm〗.
Con Manticore nắm lấy đứa trẻ bằng phía cánh tay con người và tránh được lưỡi gió.
Máu chỉ rỉ ra từ bắp tay nhưng không sâu.
Ngọn gió đốn hạ một cái cây phía sau nó.
Con ả nhìn lại khúc cây bị đứt mà trở nên dữ tợn.
Nó tóm chặt vào cổ thằng bé đưa ra như chiếc khiên sống.
Kịch bản không thể nào tệ hơn nữa.
“Agaah! Không, giúp… với…”
Cổ họng bị bóp nghẹn, đứa nhóc cố gắng cầu cứu.
Con Manticore liếc nhìn tôi.
Hình dạng của nó đã biến đổi đi một chút.
Mái tóc tuôn dài hơn và đôi mắt trở lại của một dã thú.
Phần tròng trắng của mắt hóa vàng, làn da xung quanh mắt sẫm lại.
Những chiếc răng sắc nhọn dần lộ ra.
“GebahaaaAA!”
Nó mở to miệng gào lên dọa nạt tôi.
Sợ nhất là đứa bé không đủ sức để nói được nữa.
Nó rút vào một ngôi nhà gần đó cùng với thằng nhóc.
Sao nó lại hành động như thế chứ…?
Với một con tin khiến tôi không tài nào can thiệp được, nhưng không có lý do nào để nó lại đi vào nơi ngõ cụt như vậy hết.
Tôi tiếp cận gần đến ngôi nhà.
Lúc còn đang băn khoăn nên làm gì, bức tường bên phía đối diện vỡ tan và con Manticore nhảy ra.
Trạng thái nhân hình của nó đã hoàn toàn chấm dứt.
Với một cú bật, chân sau của nó đạp trên đống gạch vụn đưa cơ thể quái thú khổng lồ vào không trung.
Nó nhanh chóng đáp xuống rồi bỏ chạy.
Con ả vẫn mau lẹ một cách tài tình.
Biết rằng không thể chiến đấu với tôi chỉ dựa vào sức mạnh, nó chuồn đi vội nhất có thể.
Tôi dự định đuổi theo nhưng chợt nhớ lại thằng bé.
Nhận ra đã quá trễ.
Nó bỏ đi và để lại đứa trẻ bên dưới đống đổ nát để câu giờ.
“GuoOOOOOOh!!”
Tôi gào lên, đập cánh nhả ra hai nhát 〖Phong trảm〗 hướng về nó, cộng thêm cái thứ ba sau đó.
Con Manticore vụt sang một bên.
Nhưng đòn cuối cùng đã đánh trúng vào lưng lúc nó vừa nhảy.
“GebaaAh!”
Nó gào vang lên nhưng vẫn không ngừng bỏ chạy.
Ả đập quả cầu gai ở chóp đuôi xuống đất, nhảy thẳng lên trên.
Đáp xuống một phần hàng rào bảo vệ quanh ngôi làng, nó đã biến đi mất.
Quả nhiên rất nhanh nhẹn.
Thật không may khi không gϊếŧ nó ngay từ lần đầu gặp mặt.
Việc đánh bại cần phải chuẩn bị kế hoạch rồi đây.